Mắt ông ấy sáng lên: “Hôm nay hâm nóng cho Bối Bối một bát, phần của chúng ta cũng dành cho nó uống đi, con ba ba cũng để nó ăn, đều ăn hết.”
Bà cụ gật đầu thật mạnh, cơ thể cháu trai yếu ớt, có đồ tốt đương nhiên bọn họ muốn dành hết cho cháu trai rồi.
Mắt bà ấy sáng lên, nhìn về phía con trai: “Nếu như thật sự có tác dụng, tốt với sức khỏe của Bối Bối, vậy chúng ta đưa Bối Bối đi ăn thêm mấy lần, đừng dừng nữa.”
Canh dưỡng sinh mười ngàn tệ một phần thì đắt, nhưng đó là coi nó làm đồ ăn, nếu như coi nó là thuốc, chỉ có tác dụng thì một liệu trình mười ngàn tệ vẫn có thể kiếm được!
Con trai cười khổ: “Mẹ, muốn giành chỗ thì phải dành rất lâu mới có không phải chỉ mỗi hôm qua phải dành đâu.”
Bà cụ sững sờ: “Hả?”
Vậy mà còn phải dành sao?!
Sự việc như này đã xảy ra ở một số địa phương.
Có người khỏi chứng táo bảo, có người tiêu nhọt, có người chất lượng giấc ngủ cũng trở nên tốt hơn...
Truyền miệng canh dưỡng sinh cũng dần dần được lan truyền nhiều hơn.
Những người này dành chỗ đến điên loạn, mặc dù sau khi dùng canh dưỡng sinh, mụn nhọt đã tiêu cũng không mọc lại, trạng thái cơ thể cũng không kém đi, nhưng cũng không còn cảm giác vui sướng sau một đêm trở nên tốt hơn lúc trước nữa.
Bọn họ đều vẫn muốn tiếp tục uống canh dưỡng sinh, đều muốn sức khỏe của mình càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Người đứng canh ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng ngày càng nhiều.
Những thay đổi của Trình Nguyên Hoa bọn họ đều nhìn thấy, song bọn họ cũng không có quan tâm những thứ thay đổi này, bọn họ ở dưới cây hoa quế bên ngoài tiệm mỹ thực tiễn biệt.
“Đừng tiễn nữa, nhóc béo tiễn tôi đến bên xe là được rồi.” Chú Nam xua tay, giả vờ mình không để ý.
Người với người chung sống với nhau lâu ngày ắt có tình cảm, chú Nam ở đây lâu như thế, cùng bọn họ pha trò, thỉnh thoảng còn làm đồ ăn vặt cho bọn họ, mặc dù không bằng với tay nghề của Trình Nguyên Hia thế nhưng cũng hơn ối người.
Thỉnh thoảng chú Nam còn sẽ đưa lời khuyên Trình Nguyên Hoa, kỹ năng cơ bản của Trình Nguyên Hoa cũng càng ngày càng giỏi, sự đóng góp của chú Nam là không thể thiếu.
Cô có hơi khí chịu, nhưng cũng biết ông ấy không thể ở lại đây mãi được, giọng nói nhẹ nhàng: “Khi tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, chú đã nói muốn đến giúp tôi, bên này chúng ta thiếu người chú nhớ trở về sớm nhé!”
Trình Nguyên Hoa nói “trở về” là nói cho chú Nam biết, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký còn là ngôi nhà khác của ông ấy nữa.
Chú Nam cảm động, chớp mắt: “Tôi biết mà, tôi sẽ quay lại nhanh thôi, nhóc béo chăm sóc tốt sư phụ của cậu đấy, tay nghề của sư phụ cậu là thuộc dạng bảo bối, bảo vệ tốt bảo bối nghe chưa!”
“Cháu biết rồi!” Lưu Toàn Phúc đáp lời.
Chú Nam nói tiếp: “Ảnh đế, cậu chăm chỉ hơn chút, giả trang cũng có thể chạy bồi bàn, làm một số việc, đừng ăn không ngồi rồi nữa.”
Sư Huyền: “...”
Ngay lập tức cậu ta miễn cưỡng đứng dậy, mất kiên nhẫn nói: “Mau đi, mau đi thôi! Chú đi rồi thì tôi càng nhàn!”
Chú Nam lại nhìn Dương Lâm và Từ Tú Uyển: “Hai ông bà nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu trai cháu gái hiếu thuận như thế, hai người coi như vì con cháu mà nhớ giữ gìn.”
Dương Lâm và Từ Tú Uyển gật đầu, nói: “Cậu cũng vậy, quay về sẽ cho anh uống canh dưỡng sinh, dưỡng cả người luôn.”
Dương Lâm: “Mau trở về, trở về tôi với cậu tiếp tục đánh cờ tướng phân cao tranh thấp!”
Chú Nam càng không nỡ, vội vẫy tay, Lưu Toàn Phúc xách hai rương hành lý rời đi.
Ông ấy sợ ông ấy không đi... ông ấy sẽ không muốn rời đi nữa.
Khi đến ông ấy mang theo một rương hành lý nhỏ, khi đi biến thành hai rương hành lý siêu lớn, tất cả đều là đồ ăn các loại từ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Chú Nam dần dần biến mất khỏi tầm nhìn, mấy người quay về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chậm chạp làm việc.
Từ Tú Uyển không nhịn được bèn cảm thán: “Người ngày ngày làm việc cùng nhau, chẳng phải sẽ quay lại sớm thôi thế nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút không quen.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo