Sư Huyền đồng ý gật đầu, mặc dù chú Nam độc mồm độc miệng, thế nhưng ông ấy đối với anh vẫn luôn rất tốt.

Anh ta thở dài, giọng nói mang theo vài phần chán nản: “Làm việc thôi, qua mấy ngày là quen ngay mà, đợi đến khi chú ấy quay lại, chúng ta không chừng còn cảm thấy không quen đấy.”

Trình Nguyên Hoa lấy mấy con ba ba ra, làm sạch để buổi trưa ninh lên, buổi tối là có thể bán được, ngay cả buổi trưa cũng bán được luôn, vậy thì ninh từ buổi tối vậy.

“Đừng nghĩ nữa, giết mấy con ba ba này đi.” Trình Nguyên Hoa nhìn Sư Huyền.

Sư Huyền gật đầu, thành thạo xắn tay áo quấn tạp dề.

Buổi sáng không có khách khứa, anh ta dứt khoát giết con ba ba ở chỗ giặt quần áo trước sân. Việc này anh ta đã làm quen rồi, vớt cá giết cá giết ba ba, vô cùng thành thạo, hiển nhiên đã trở thành một tay cao thủ.

Trình Nguyên Hoa nhìn động tác của anh ta, buồn cười hỏi: “Ảnh đế, sau này anh sẽ không ở chỗ tôi giết cá mãi chứ? Đã nghĩ cho tương lai chưa?”

Sư Huyền lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, cứ ở đây giết cá cũng không tồi, dù sao cô quản tôi ăn là quản được tôi rồi.”

Trình Nguyên Hoa bất lực lắc đầu, người này chắc chắn không thể ở đây mãi được.

Giọng cô chứa ý cười và nói đùa nói: “Vậy cậu chính là nhân viên tôi mướn rồi, phải làm cho thật tốt, giết cá không sạch thì bữa trưa không có cơm cho anh ăn đâu!”

Lời Trình Nguyên Hoa vừa dứt, thì ở cửa lại có tiếng thét vang lên.

“A a! Sư Huyền!”

“A! Sao anh lại ở đây giết ba ba?”

“A! Sao anh lại còn bị bà chủ bắt nạt chứ!”

Sư Huyền: “...” ?

Trình Nguyên Hoa: “...” ?

Đứa ngốc này từ đâu đến đấy?

Người đến xách một rương hành lý nhỏ màu hồng phấn, mái tóc ngắn vừa qua gò má, tóc mai ngay ngắn, trên mặt còn mang theo má trẻ con, là một cô gái vô cùng đáng yêu.

Thế nhưng hiện giờ, cô gái tỏ ra không thể tưởng tượng nổi nhìn Sư Huyền, đôi tay run rẩy.

Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền ngớ người.

Cô gái vứt hành lý, chạy ào tới, vươn tay định ôm ảnh đế nhưng cũng không dám ông lấy anh ta. Nhìn tạp dề của đối phương, một tay cầm công cụ một tay tóm chặt con ba ba, viền mắt dần trở nên đỏ hoe.

Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ đau lòng, mắt đỏ hoe: “Huyền Tử... sao anh lại làm những việc này vậy?”

Huyền Tử là xưng hô yêu thích của người hâm mộ dành cho anh ta.

Sư Huyền: “... Vì sao tôi không được làm những việc này?” Trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc.

Cô gái rơi nước mắt, đưa tay ra rồi lại rụt tay về, đáng thương không thôi, thế nhưng lời nói lại rất mạnh mẽ: “Có phải bà chủ ác độc kia bắt anh làm đúng không? Cô ta bắt anh họ em ở lại làm nô dịch thì bỏ đi, vậy mà còn bắt anh ở đây làm việc! Hu hu hu hu!”

Bắt đầu vẫn còn là tiếng khóc thút thít, tiếp đó thì trở thành gào khóc.

Sư Huyền: “...” ?

Trình Nguyên Hoa đưa tay lau nước mắt cho cô gái, sau đó nói với Sư Huyền: “Anh tiếp tục đi, nắm giữ thời gian, đợi lát nữa là có người đến rồi, tôi nói với cô ấy vài câu trước.”

Nói xong cô ôm lấy cô gái đi sang một bên.

“A a a cô làm cái gì đấy? Cô buông tôi ra!” Cô gái giãy giụa, tầm mắt vẫn nhìn mãi ảnh đế ở xa kia, không nỡ rời đi chỉ dù một giây.

Còn Sư Huyền... đã lặng lẽ bắt đầu xử lý con ba ba.

“Lưu Toàn Bội, yên tĩnh một chút, nói chuyện cho rõ ràng.” Trình Nguyên Hoa mặt không đổi sắc nghiêm túc nhìn Lưu Toàn Bội.

Lưu Toàn Bội vốn dĩ còn đang khóc bèn im bặt lai, trong đôi mắt đỏ do khóc còn mang theo sự kinh ngạc nhìn Trình Nguyên Hoa: “Hả? Sao chị biết tôi là Lưu Toàn Bội?”

Trình Nguyên Hoa cười mỉm: “Bởi vì tôi chính là bà chủ độc ác nọ trong lời của cô đấy.”

Lưu Toàn Bội: “...”

Hơn nữa người Trình Nguyên Hoa nhỏ xịn, mặt thoạt nhìn cũng rất non nớt, còn Lưu Toàn Bội năm nay 18 tuổi, vừa mới thành niên, nhìn Trình Nguyên Hoa chẳng khác gì so với bạn học của cô ta cả.

0.10180 sec| 2404.992 kb