Trình Nguyên Hoa lấy điện thoại ra cho Sư Huyền xem: “Không còn cách nào khác, cô ta vừa mới đến không bao lâu thì tôi đã nhận được tin nhắn của Lưu Cẩm Vinh bảo tôi chăm sóc cô ta một khoảng thời gian, nhà bọn họ còn gửi cho tôi một lượng lớn nguyên liệu tốt.”

Khi đó Trình Nguyên Hoa vừa ngồi xuống không bao lâu thì tin nhắn của Lưu Cẩm Vinh đã tới.

Nghĩa cơ bản là hy vọng cô đồng ý cho Lưu Toàn Bội ở lại đây một hai tháng, tốt nhất là có thể bảo đảm thân thể và tinh thần của cô ta khỏe mạnh, sau đó có thể cho một số “đòn đánh tàn nhẫn của xã hội”.

Lưu Cẩm Vinh bảo người đưa rất nhiều nguyên liệu tốt đến đây là lấy làm phí vất vả và phí ăn uống của đối phương, đều đang trên đường đến rồi.

Xem ra lần này rời khỏi nhà này của đối phương đã khiến cả nhà họ Lưu bắt đầu lo lắng bọn họ đã chiều hư Lưu Toàn Bội rồi nên mới nghĩ đến việc để cô ta ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhận “đòn đánh tàn nhẫn của xã hội.”

Trình Nguyên Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng được nên đã đồng ý.

Bên này cô cũng đang đúng lúc thiếu người, chú Nam đi rồi, Lưu Toàn Phúc ắt phải vào bếp phụ giúp cho nên công việc ban đầu của cậu đã không có ai làm, chỉ có thể để Lưu Toàn Bội đảm nhận.

Tốt biết bao nhiêu, cho cô ta trở thành nhân viên để sử dụng là được rồi, còn có nguyên liệu tốt có thể nhận, Trình Nguyên Hoa và nhà họ Lưu đều rất hài lòng, ai nấy đều vui vẻ.

Trình Nguyên Hoa vui vẻ vào bếp làm bữa trưa cho khách hàng, mà Sư Huyền thấy khách vào rồi thì nhanh chóng núp ở phía sau sân, thuận tiện “mặc niệm” cho Lưu Toàn Bội. Chậc, thật thảm.

Lưu Toàn Bội làm việc cũng được, mặc dù không đủ suôn sẻ nhưng cũng không có xảy ra vấn đề gì lộn xộn.

Thuận lợi mời tất cả khách hàng vào rồi, Từ Tú Uyển phụ trách cho bọn họ gọi món, sau đó Lưu Toàn Bội giúp đỡ phục vụ món ăn, chăm sóc khách hàng.

Đợi tất cả khách được tiễn đi rồi, lúc này Lưu Toàn Bội cũng đã mệt rã rời.

“Tôi không làm nữa! Việc này quá cực khổ rồi!” Lưu Toàn Bội gào to, nằm sấp trên bàn, khuôn mặt oan ức.

Suy cho cùng thì cũng sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, nhà họ Lưu lại tôn thờ nâng niu con gái nên cô ta nào có làm qua việc gì.

Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền bọn họ đang thu dọn chén đũa, nghe vậy thì Trình Nguyên Hoa nhìn cô ta: “Ồ, vậy thì cô đi đi, chỗ này cách thành phố khá xa, nhớ kĩ đi nhà dân mua một ít mì ăn liền ăn trước để tránh cho trên đường bị đói.”

Xem đi, bà chủ dễ nói chuyện biết bao nhiêu, muốn đi thì để cho đi.

Sẽ không có một bà chủ tốt bụng như vậy nữa đâu!

Lưu Toàn Bội: “...”

Cô ta phồng má, nước mắt lưng tròng nhìn Trình Nguyên Hoa: “Cô đừng cho tôi làm việc nữa được không? Tôi đưa tiền, ăn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu, gấp đôi cũng được.”

Cô ta chỉ có thể dùng kỹ năng cuối cùng của bản thân đó chính là làm nũng.

Trình Nguyên Hoa khẽ cười: “Không thể, hoặc là ra cửa rẽ trái, hoặc là chăm chỉ làm việc.”

Bà chủ Trình hiển nhiên miễn dịch với tất cả kỹ năng... đặc biệt là làm nũng.

Lưu Toàn Bội: “...” muốn khóc.

Trình Nguyên Hoa: “Mau đến đây giúp đỡ dọn dẹp đi, dọn xong thì rửa bát, rửa xong mới được nghỉ ngơi.”

Lưu Toàn Bội: “...” Hoàng Thế Nhân!!

Lúc Lưu Toàn Phúc mang một xe đồ Trình Nguyên Hoa muốn quay về, Lưu Toàn Bội vừa rửa xong bát, giơ tay ngồi xổm ở bên cạnh xem Sư Huyền giết cá.

Ánh mắt khi thì hạnh phúc, khi thì bi thương.

Lưu Toàn Phúc: “...Em thật sự đến à.” Mặc dù đã nghe cha nói rồi, nhưng không ngờ rằng em họ nhà cậu thực sự có thể rời nhà ra ngoài mà chạy đến đây.

“Đương nhiên! Em phải trông coi Huyền Tử của em!” Lưu Toàn Bội nâng cằm lên.

Lưu Toàn Phúc không nói chuyện nữa, chuyển đồ đến phòng bếp.

Đợi sau khi bận rộn xong hết mọi việc, Lưu Toàn Phúc mới đi đến trong sân ngồi xuống băng ghế dài dưới cây.

0.26259 sec| 2386.805 kb