Cậu nhìn em họ “rời nhà ra ngoài”, giọng nói bất lực: “Khi nào em về? Nghe anh đợi hai ngày nữa rồi đi đi, ở đây bọn anh đều làm việc nghiêm túc, không nhận một người cái gì cũng không biết như em đâu.”

Lưu Toàn Bội vốn dĩ chuẩn bị kể khổ lại nghe thấy vậy nên lập tức phản bác: “Nói mò, em biết kiểm tra mã, còn biết chạy bàn rửa chén, cái gì gọi là cái gì cũng không biết?! Anh biết em cũng biết, không tin thì anh hỏi sư phụ của anh đi!”

Đúng lúc Trình Nguyên Hoa vừa bưng đĩa hạt dưa nhỏ đi ra ngồi xuống băng ghế dài, gật gật đầu: “Làm việc cũng được, làm thêm mấy ngày thì quen thuộc rồi, đến lúc đó làm càng tốt hơn.”

Lưu Toàn Bội: “.... Không, tôi không muốn làm việc, quá mệt rồi!”

Lưu Toàn Phúc nắm một nắm hạt dưa cùng cắn với Trình Nghiên Hoa, lúc phun ra vỏ hạt dưa thì nói: “Nếu như em không muốn làm việc thì về nhà đi, không ai ép em ở lại đây cả.”

Lưu Toàn Bội: “...”

Cô ta ngập ngừng rồi lại nói: “Không đi... em phải trông Huyền Tử, mấy người không được bắt nạt Huyền Tử! Tôi xem như là đã biết được cái gì gọi là ‘phượng hoàng gặp nạn không bằng gà’ rồi, anh ấy đường đường là một ảnh đế, vậy mà lại lưu lạc đến mức bị mấy người ép ở đây giết cá!”

Đôi mắt Lưu Toàn Bội vừa nói liền đỏ lên, cô ta vừa mới đến tuổi trưởng thành, vốn dĩ khuôn mặt cũng đã mập mạp như con nít, trông giống như túi trút giận bị người bắt nạt.

Trình Nguyên Hoa chịu không nổi nữa, đem đĩa đưa đến trước mặt Lưu Toàn Bội: “Ăn một chút không? Anh họ cô mới học làm đó.”

Lưu Toàn Bội: “...” Cô ta là người có phí phách! Khi nói việc chính sao có thể bị viên đạn bọc đường dụ hoặc được?!

Tuyệt đối không được!

Mà sau đó cô ta vươn tay ra, nắm một nắm hạt dưa.

Chủ yếu là quá thơm rồi, nhịn không được nữa, hu hu hu.

Lưu Toàn Bội vừa ăn vừa đau lòng nhìn Sư Huyền: “Huyền Tử thật đáng thương, đáng tiếc là tôi không biết giết cá, nếu không tôi đã đi giúp Huyền Tử...”

Sư Huyền: “...” Vậy mà lại có người muốn cướp công việc của anh ta!!

m thầm tăng nhanh tốc độ giết cá.

Lưu Toàn Bội lại nói: “Mấy người thực sự bắt nạt người quá đáng rồi, đều ngồi ở đây cắn hạt dưa để Huyền Tử làm việc một mình!”

Đến đây thì Lưu Toàn Phúc lại có lời để nói rồi, giọng nói mang theo sự ổn định: “Lúc bọn anh đang làm việc thì Huyền Tử nhà em cũng ở phía sau cắn hạt dưa đó, anh ta được tính là người thoải mái nhất trong tiệm này rồi!”

Lưu Toàn Bội: “...”

Cô ta nghển cổ lên: “Huyền Tử và mấy người không giống nhau!”

Lưu Toàn Phúc: “??? Không giống chỗ nào? Không phải đều là làm việc rồi ăn cơm sao?”

“Huyền Tử là ảnh đế! Là thần tượng!”

“...” Lưu Toàn Phúc đảo trắng mắt, không chuẩn bị phản ứng lại Lưu Toàn Bội nữa.

Lưu Toàn Bội nhìn Sư Huyền “cực khổ”, cảm thấy hạt dưa không còn thơm nữa vì thế cô ta nói: “Huyền Tử em bóc hạt dưa cho anh, đợi lát nữa em đút cho anh ăn!”

Sư Huyền: “.... Đừng, cô tự mình ăn đi.”

Lưu Toàn Phúc lập tức chen vào: “Em có thể bóc rồi đút anh ăn.”

Lưu Toàn Bội: “...”

Tức giận cắn hạt dưa, rồi lại tức giận nhổ vỏ hạt dưa ra.

Đến khi Sư Huyền giết xong cá, lúc đến đây cùng bọn họ cắn hạt dưa thì Lưu Toàn Bội lúc thì đưa nước, lúc thì bóc hạt dưa cho anh ta, miệng còn ấm áp khuyên: “Huyền Tử, người âm mộ chúng em đều rất nhớ anh, khi nào anh quay trở lại làm việc vậy?”

Sư Huyền vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Không làm việc lại, bây giờ khá tốt.”

Dáng vẻ bây giờ của anh ta hoàn toàn không giống với thời kỳ ảnh đế hào quang vạn trượng của lúc đầu, không trang điểm cũng thôi đi, ăn mặc cũng giản dị, còn có dáng vẻ cả mặt cá muối.

Thật làm khó cho một người hâm mộ chân chính như Lưu Toàn Bội rồi.

“Chỗ nào tốt chứ?! Anh nên là hào quang vạn trượng đứng trước ống kính, mà không phải là lặng lẽ làm việc giết cá như vậy ở nơi hoang vu hẻo lánh này!” Lưu Toàn Bội cắn không nổi hạt dưa nữa, tức giận nói.

Trình Nguyên Hoa chen vào một câu: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có mà phân biệt nghề nghiệp.”

0.38506 sec| 2384.867 kb