Hai ngày trước, trên mạng đột nhiên xuất hiện một hộp thoại, người kia nói với hắn, sẽ làm công việc của hắn trở nên thú vị hơn.
Ban đầu Tống Liên Thanh còn tưởng là mình bị cảnh sát mạng theo dõi, suýt chút nữa đã trực tiếp trốn chạy, sau đó mới phát hiện kỹ thuật của người này còn cao hơn mình, hơn nữa cũng không có ác ý.
Hai ngày nay thỉnh thoảng hắn lại tâm sự với người nọ, Tống Liên Thanh còn cảm thấy người nọ thật thú vị, thậm chí còn nghĩ tới chuyện muốn người nọ làm đàn em, mỗi bình luận sẽ cho đối phương ba đồng...
Nhưng giao lưu của hai người chỉ nằm trong giới hạn nói chuyện phiếm mà thôi, bởi vì Tống Liên Thanh mơ hồ có chút sợ đối phương.
Lúc giao lưu, Tống Liên Thanh có cảm giác mình bị đối phương giám sát, hơn nữa từ đôi lời mà đối phương để lộ thì có vẻ không giống người bình thường.
Vì thế, Tống Liên Thanh không dám tiếp xúc quá sâu.
Đột nhiên cửa nhà hắn bị gõ, người gõ là Ôn Văn.
"Ai thế?" Tống Liên Thanh nhịn không được hỏi.
"Ghi nước." Ôn Văn thuận miệng nói.
"...đồng hồ nước có đặt trong nhà tôi đâu, ở bên ngoài đấy." Tống Liên Thanh ý thức được có chút không đúng.
"Vậy ghi điện!"
"Thật ra thì, đồng hồ điện cũng ở bên ngoài nốt."
Tống Liên Thanh vừa trả lời vừa mặc quần áo chỉnh tề, cầm luôn đồ đạc quan trọng, chuẩn bị chuồn đi từ cửa sau.
"Oh... vậy thì bác gái lầu dưới tố cáo ông là kẻ đồi trụy, dù sao thì cũng mau mau để tôi vào nhà nào." Ôn Văn không quá để ý nói.
Thật ra thì Tống Liên Thanh cũng biết chuyện mình làm không phải chuyện tốt, vì thế vẫn luôn cảnh giác rất cao.
Ngay cả khi mua nhà cũng mua luôn căn bên cạnh, thông tường lại, một khi gặp chuyện không may thì có thể từ nhà bên cạnh trốn thoát.
"Không ngờ chỉ vì kiếm chút bạc lẻ mà biến cuộc sống thành phim hình sự truy bắt tội phạm thế này, từ khi nào kỹ thuật của đám cảnh sát mạng lại lợi hại vậy chứ, mình không hề hay biết là đã bị chộp đuôi."
Tống Liên Thanh vừa định chuồn qua cửa sau thì chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, cửa chống trộm nhà hắn cư nhiên xuất hiện một dấu giày lõm vào, cả cánh cửa bị đá tới biến dạng!
"Đây không phải phim hình sự, là phim kinh dị!"
Ngoài cửa, Ôn Văn chậc một tiếng, cửa nhà Tống Liên Thanh bền hơn là anh tưởng.
"Kỳ quái, trong phim cảnh sát đá một cái là văng cái cửa chống trộm rồi, mình lợi hại như vậy mà cũng không đá nổi, lẽ nào là hiệu ứng đặc biệt?"
"Ah, thì ra là thế, cửa trong phim hình sự đều là mở vào trong, cái cửa này lại mở ra phía ngoài..."
Tiếp đó Ôn Văn siết chặt nắm tay đầm vài cú vào chỗ bản lề của cửa chống trộm và vách tường, sau đó trực tiếp tháo cánh cửa sắt ra!
Mà lúc này, Tống Liên Thanh ở trong nhà vẫn chưa kịp chạy tới cửa sau!
"He he he, chắc chắc mày có vấn đề, bằng không mày chạy cái gì chứ?"
Một lát sau, Tống Liên Thanh bị dùng dây trói lại, bị treo ngược lên như cá mặn hong gió.
Không sai, chính là cái thế trói lần bắt Đào Thanh Thanh.
"Mày đuổi theo tao, tao có thể không chạy sao?" Tống Liên Thanh khóc không ra nước mắt nói.
"Nói vô ích, mày không chạy thì tao việc gì phải đuổi theo chứ." Ôn Văn búng vào đầu Tống Liên Thanh, sức lực vừa đủ búng bể một tấm kính.
Lần này Tống Liên Thanh không dám phản bác nữa nhưng vẫn cảm thấy oan ức, người này cứ thế mà hủy cửa nhà người ta, ai mà không chạy chứ.
"Tao muốn hỏi mày, mày có biết người này hay không?" Ôn Văn lấy ra hình của Nhan Bích Thanh cho Tống Liên Thanh xem.
"Tao không biết người này, tao nói thật đấy."
Sau khi thấy hình chụp Nhan Bích Thanh, ánh mắt Tống Liên Thanh liền sáng ngời, xem ra Ôn Văn không phải vì tới tính toán những chuyện mà hắn đã làm trên mạng, như vậy chỉ cần phối hợp thật tốt thì nhất định sẽ không có chuyện.
"Vậy gần đây mày có làm chuyện gì thất đức không?" Ôn Văn tiếp tục hỏi.
"Không có không có, tao là công dân lương thiện." Tống Liên Thanh cười gượng.
Khóe miệng Ôn Văn rũ xuống, trừng mắt: "Mày không ngoan rồi, tao phải cho mày chút bài học mới được."
Ôn Văn mở vali màu đen, từ bên trong lấy ra hai cái bình, một bình có màu đỏ sẫm, bình khác là một loại chất lỏng vàng vàng.
"Một bình là máu kinh của phụ nữ, một bình là nước tiểu đồng tử, cũng để được một thời gian rồi, chọn một loại để uống đi." Ôn Văn trừng cặp cá chết nói.
Hai thứ này là Ôn Văn chuẩn bị khi đối phó với Tần Sảng nhưng không dùng tới, sau này có thêm vali đen nên vẫn luôn mang theo.
Nếu hai thứ này có thời hạn sử dụng thì chắc chắn đã quá đát rồi.
Tiếp tục giữ mấy thứ này cũng vô dụng, không bằng mang ra tận dụng cho lần này.
Vẻ mặt Tống Liên Thanh đầy kinh hãi, tên này sao lại mang theo thứ này ở bên người chứ, hắn là biến thái đúng không?
Sau đó Ôn Văn lại từ trong vali lôi ra vài món đồ, nến, roi này nọ, Tống Liên Thanh nhìn mà khóe mắt giật liên hồi.
"Tao nói... tao nhận tiền làm việc khống chế dư luận, mấy hôm trước có một..."
Không đợi Ôn Văn ra tay, Tống Liên Thanh đã bắt đầu kể hết tất tần tật những chuyện thất đức mà bình thường mình làm.
Nhưng làm hắn lạnh người là, động tác lấy mấy thứ đồ kinh khủng kia của Ôn Văn vẫn không hề dừng lại...
...
Trong hành lang, Vưu Hán đầu trọc cơ bắp cuồn cuộn mặc áo hồng nhạt dẫn theo Đinh Minh Quang gầy như gà con nhanh chóng phóng lên cầu thang.
Sau khi Đinh Minh Quang nói chuyện này cho Lâm Triết Viễn biết, Lâm Triết Viễn lập tức lệnh cho Vưu Hán và Đinh Minh Quang tới bắt người này.
Bởi vì người này nhất định chính là manh mối quan trọng để bắt Nhan Bích Thanh.
Lúc chạy tới cửa thì sắc mặt Đinh Minh Quang sa sầm, cửa chống trộm bị kẻ nào đó trực tiếp tháo ra đặt ngoài hành lang, lẽ nào có kẻ tập kích?
Vậy chẳng phải manh mối bị cắt đứt rồi à?
"Cẩn thận một chút, bên trong có lẽ có kẻ địch!" Đinh Minh Quang nhắc nhở.
Vưu Hán nghe vậy thì cơ thể gồng lên, tốc độ tăng nhanh vượt bậc, trực tiếp lao vào trong phòng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì Vưu Hán giải trừ trạng thái chiến đấu.
Chỉ thấy Tống Liên Thanh quần áo xốc xếch nằm trên bàn, ánh mắt trống rỗng, miệng trào nước bọt, trông giống như một con cá mặn mất hết mộng tưởng.
Đừng hiểu nhầm, Ôn Văn cũng không xâm hại hắn, chẳng qua chỉ chơi hỏng mà thôi.
À mà, ý nghĩa của hai cái này hình như cũng gần như nhau.
Ôn Văn chỉnh lại vạt áo một chút, chỉ chỉ đầu mình rồi nói với Vưu Hán: "Tư liệu mà hắn nắm giữ bây giờ đang ở trong đầu tôi, là người phát hiện ra manh mối này, tôi muốn tham gia hành động truy bắt Nhan Bích Thanh."
"Hắn bị làm sao vậy?"
"Có sao đâu, tôi chỉ cho hắn uống chút thuốc bổ thôi, chắc là tạm thời chưa phát huy công hiệu." Ôn Văn bụm miệng cười nói, khi nãy anh đã chơi rất khoái chí.
Nếu không phải đám Lâm Triết Viễn nhất định sẽ điều tra hành tung tên này, Ôn Văn thật sự muốn bắt Tống Liên Thanh vào trạm thu nhận làm ngục tốt, loại mặt trắng da non thịt mềm này, Hồ Ấu Lăng nhất định rất thích.
"Mấy người có gì muốn hỏi thì cứ hỏi tôi là được." Ôn Văn vỗ ngực nói.
"Không cần hỏi ông... tôi chỉ cần nó là đủ rồi."
Đinh Minh Quang đi thẳng tới chỗ dàn máy tính của Tống Liên Thanh, thiết bị lập tức khởi động.
Trên màn hình xuất hiện một con vượn, nó đặt tay lên trán nhìn về xa xa, giống như muốn tìm thứ gì đó.
Đây chính là năng lực của Đinh Minh Quang, vượn trình tự!
"Chậc, còn nói năng lực không phải khỉ, tôi đã thấy cả bản thể rồi này, cậu còn chống chế nữa à?" Ôn Văn chỉ con vượn kêu la.
"Đó là vượn, không phải khỉ..."
Đinh Minh Quang đỡ trán, có chút mệt tâm khi nói chuyện với Ôn Văn: "Có dấu vết hoạt động của hắn, chỉ cần cho tôi chút thời gian ngắn, tôi nhất định có thể bắt được hắn!"
"Lần này, em đã túm được đuôi thầy rồi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo