"Người chết là bạn của tôi, nếu có lương tâm thì xin đừng chửi bới." Lục Giang rep lại.
Bên kia liền trả lời: "Ồ, mấy chuyện tôi nói là bạn ông làm à? Nếu không, ông có thể nói những tin tức mà tôi nói là giả không? Nếu không thì ông léo nhéo cái gì vậy?"
Lục Giang suýt chút nữa đã giận tới nghẹt thở, khu Hoa Phủ có hơn tỷ dân số, mỗi thành phố đều có đội cứu hỏa, không biết đã cứu giúp bao nhiêu dân chúng bình thường, lôi ba cái án lệ tiêu cực ra để bôi xấu số đông, làm vậy mà còn nói mình đúng sao?
Lục Giang bắt đầu nói lý lẽ tranh luận với người này, thế nhưng không quản hắn nói gì, kẻ kia vẫn luôn có cách nói làm hắn á khẩu không trả lời được.
Người qua đường căm phẫn sao có thể đấu lại một tên bình xịt đã sớm có chuẩn bị chứ.
Dần dần bắt đầu có người tin tưởng cách nói sai lệch của tên nặc danh này, hướng gió ở khu bình luận mơ hồ có xu hướng xoay chuyển.
Lục Giang rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp @ người nọ ở khu bình luận: "Tao ở khu nhà đường Điện Công thành phố Phù Dung Hà, mày tới tìm tao đi, tao với mày nói chuyện một phen, không thì mình cứ cho tao địa chỉ, tao tới tìm mày."
Nhưng bên kia lại khinh thường nói: "Uy hiếp tao à, tao sợ lắm đó, tao sẽ từ trên mạng inteet tới chém chết mày!"
Lục Giang tức giận trực tiếp tắt websites đi, hắn không thể xem nổi nữa rồi, còn xem tiếp nữa thì hắn sợ mình sẽ phát bệnh tim mất.
Người nặc danh bên kia cũng không thèm để ý nữa, hắn chỉ ước gì có người tiếp tục mắng mình, mắng càng nhiều thì nhiệt độ lại càng cao, hắn cũng kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Sau khi bình ổn tâm tình, Lục Giang bấm điện thoại tố cáo.
Liệt sĩ không nên bị sỉ nhục như vậy, hiện giờ ở khu Hoa Phủ đã có luật đặc biệt bảo vệ liệt sĩ, Lục Giang muốn tên bình xịt kia nếm trái đắng.
Sau khi để điện thoại xuống, Lục Giang chợt phát hiện màn hình máy tính của mình mờ đi hẳn, sau đó bắt đầu xuất hiện những ô vuông nhỏ và ký hiệu kỳ quái màu xanh biếc.
Lục Giang nhíu mày đi tới trước, dùng sức đập đập màn hình.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, TV có lỗi thì cứ đập vài cái là ổn, màn hình máy tính cũng có thể dùng cách ấy.
Nhưng rất nhanh động tác đập đập của Lục Giang khựng lại, đồng thời lộ ra biểu cảm kinh hãi, bởi vì trong màn hình đột nhiên thò ra một cái tay.
Một cái tay cầm con dao phay làm bếp!
Lục Giang dụi dụi mắt nhìn chằm chằm cái tay kia, nhanh chóng quyết định chạy trốn.
Gặp phải chuyện kỳ quái, Lục Giang không ngu tới mức đứng đó dòm tới khi hiểu ra là chuyện gì rồi mới chạy đi, ngược lại phải chạy càng nhanh càng xa mới có thể sống sót.
Nhưng tính toán này của hắn cũng không ổn, không biết vì sao, cửa nhà lại không mở ra được.
Lục Giang chỉ có thể trơ mắt nhìn một bóng dáng từ trong máy tính chui ra.
"Tao từ... trên mạng inteet tới chém chết mày đây!"
Sau đó, ở trong căn phòng đó, máu tươi văng tung tóe!
...
Ôn Văn ngậm một cây tăm trong miệng ngồi xếp bằng trong phòng làm việc của mình, không ngừng kiểm tra tài liệu mà cục cảnh sát Phù Dung Hà đưa tới.
Đúng vậy, hiện giờ Ôn Văn đã có phòng làm việc của mình rồi, hơn nữa muốn có được tài liệu của cục cảnh sát cũng không phiền như trước nữa, chỉ cần nói một tiếng là được.
Tất cả tài liệu này đều đã được nhóm nhân viên hỗ trợ kiểm tra qua nhưng Ôn Văn không yên tâm nên phải tự xem toàn bộ.
Tài liệu bày trước mặt anh là những vụ án mạng lớn nhỏ bình thường tới những vụ án đặc biệt, chỉ cần là sự kiện xảy ra trong đoạn thời gian gần đây thì Ôn Văn đều sẽ xem qua.
Anh tin rằng chỉ cần Nhan Bích Thanh lưu lại vết tích ở thành phố Phù Dung Hà này thì nhất định sẽ tìm được manh mối.
Săn giết Nhan Bích Thanh rất khó khăn, nhưng bước đầu tiên thì ít nhất cũng phải tìm được manh mối, bằng không tới ngày thứ năm tên Cao Phỏng kia đột nhiên tuyên bố trò chơi kết thúc thì đúng là không hay chút nào.
Ôn Văn không chỉ muốn thằng trò chơi này, anh còn muốn tìm cơ hội thoát khỏi kẻ điên kia.
Đáng tiếc, hiện giờ quyền hạn của anh chỉ giới hạn ở kiểm tra thật giả và tài liệu liên quan tới Nhan Bích Thanh mà thôi.
Nếu như Ôn Văn có thể tra được tài liệu của Cao Phỏng thì khẳng định sẽ có được thu hoặc.
Với tính cách khoái toạc móng heo của tên kia, nhất định sẽ lưu lại vết tích trong Hiệp Hội Thợ Săn.
Đừng thấy thành phố Phù Dung Hà này lớn, mỗi ngày người chết đi cũng rất nhiều, nhưng vụ án được kết luận là án mạng thì không nhiều.
Vì thế Ôn Văn khá dễ dàng tìm được điều mình muốn từ những vụ án này.
Đó là một vụ án giết người trong phòng kín.
Trong phòng người bị hại chỉ có dấu vân tay của một mình hắn, không có dấu vết người khác ra vào.
Mà người bị hại bị chém túi bụi tới chết, trong quá trình này hắn vẫn luôn cố gắng thoát ra khỏi nhà.
Khe cửa đọng lại vết máu chứng minh sau khi hắn chết thì không hề có ai đi ra ngoài...
Nếu chỉ là vậy thì có khả năng là một vụ án giết người trong phòng kín khá ly kỳ mà thôi, nhưng nếu vụ án giết người như vậy lặp lại hai lần, ba lần thì thật sự đủ lý do để Ôn Văn coi trọng.
Tử trạng của ba vụ án này hoàn toàn khác biệt, điểm giống duy nhất chính là cả ba vụ án này đều không có người khác tiến vào hiện trường, mà người bị hại thì đang mở máy tính hoặc là dùng điện thoại.
Mà năng lực của Nhan Bích Thanh chính là dịch chuyển thông qua thiết bị truyền tin, vì thế những vụ án này rất có khả năng là Nhan Bích Thanh lưu lại.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những chi tiết này thì không thể xác định, vì thế Ôn Văn cần phải đích thân đi điều tra một phen.
Lúc Ôn Văn tới nhà Lục Giang thì phát hiện nơi này đã bị phong tỏa, vài nhân viên hỗ trợ trông giữ ở xung quanh, không cho người ngoài tiến vào.
Ôn Văn vỗ đầu một cái, manh mối rõ ràng như vậy, anh có thể chú ý tới, không lý nào Hiệp Hội Thợ Săn lại không chú ý.
Đáng tiếc, bởi vì anh mới gia nhập nên bị loại ra khỏi nhiệm vụ vây bắt Nhan Bích Thanh, không thể đúng lúc nhận được tin tức.
Bằng không, kế hoạch săn Nhan Bích Thanh của Ôn Văn lại càng thuận lợi hơn.
Chỉ là hiện giờ nhóm Lâm Triết Viễn không có ở đây, bọn họ có lẽ đã đi tới hai hiện trường khác.
Đưa ra chứng nhận thân phận thợ săn với nhân viên hỗ trợ ở cửa, Ôn Văn liền dễ dàng tiến vào hiện trường.
"Ở trong tổ chức chính là tốt như vậy, nếu là trước kia thì nói không chừng phải nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức nào đó mới có thể vào đây."
Vừa than thở, Ôn Văn vừa mang bọc giày, sau đó cẩn thận bước chân vào phòng.
Thi thể vẫn còn ở chỗ cũ, trong phòng cơ hồ không có chỗ đặt chân, khắp nơi đều là máu và thịt vụn.
Người này bị chém túi bụi tới chết, thế nhưng hiện trường lại không phát hiện dao kéo gì.
"Dấu vết thì có lẽ là dao phay... độ sâu này chỉ cần vài dao là đủ lấy mạng, nhưng người này bị chém mấy chục dao mới chết..."
"Có lẽ tốc độ chém rất nhanh, hẳn là chỉ trong một tích tắc đã chém ra rất nhiều dao, người bình thường không thể nào có được tốc độ này."
"Chậc, nếu là mình thì chắc chắn đã không chém thiếu mỹ cảm như vậy rồi."
Kiểm tra thi thể xong, Ôn Văn nhìn sang máy tính, đeo găng tay vào chạm nhẹ một cái, phát hiện trước đó Lục Giang đang xem một bản tin.
Tuy không nhất định là manh mối hữu hiệu nhưng Ôn Văn vẫn ghi nhớ chuyện này.
"Trên màn hình có chút siêu năng lưu lại, có lẽ thật sự là Nhan Bích Thanh, đáng tiếc chút tin tức đó không thể nào tiến hành truy lùng."
"Đừng nói lông tóc vân tay này nọ, ngay cả chút mùi vị cũng không để lại, cho dù muốn nhờ vào mùi quần lót để tìm cũng không có khả năng, chuyện này không dễ rồi..."
Sau đó Ôn Văn bắt đầu kiểm tra căn nhà, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Cuối cùng Ôn Văn gọi điện cho Lâm Triết Viễn, thử đối chiếu với manh mối bên bọn họ, giống như Ôn Văn suy đoán, cũng không tìm được manh mối hữu dụng.
Bây giờ có thể khẳng định là cả ba người đã do Nhan Bích Thanh sát hại, nhưng vì sao hắn lại chọn ba người này thì không ai biết.
Giết người có dự tính thì không khó bắt, khó nhất chính là loại giết người không có chút lý do nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo