Trong tầng cao nhất bệnh viện tâm thần, gần mười người ngồi trong phòng họp tiến hành bàn bạc một chuyện quan trọng.
Lâm Triết Viễn đang ngồi ở ghế chủ vị, vẻ mặt thật nghiêm túc.
Những người khác đều là thợ săn chính thức, Cung Bảo Đinh vừa mới khỏi hẳn, Diêm Tu vẫn luôn săn giết quỷ hồn trước đó, thanh niên hói đầu Đinh Minh Quang, em gái Lâm Triết Viễn, Lâm Lộ, và sĩ quan tình báo cơ bắp mặc áo lông hồng nhạt Vưu Hán.
Thợ săn chính thức của phân bộ Phù Dung Hà chỉ có nhóm bọn họ mà thôi, nhưng nếu tính cả thợ săn không chính thức và nhóm nhân viên hỗ trợ thì nhân số cũng không ít.
"Căn tứ vào tin tức có được thì hiện giờ có lẽ Nhan Bích Thanh đang ở trong thành phố Phù Dung Hà, nhiệm vụ kế tiếp của chúng ta chính là bắt.... hoặc là giết chết hắn!"
"Tuy hắn thăng cấp lên đồng hóa thất bại nhưng mức độ nguy hiểm không hề thấp hơn người siêu nâng đồng hóa cấp thấp, với thực lực của hắn bây giờ thì ít nhất cũng tương đương với quái vật cấp tai nạn."
"Vì thế chỉ cần xác định được vị trí của hắn thì tuyệt đối không nên đơn độc chiến đấu, cần tất cả nhân viên xuất phát bao vây diệt trì, nếu cần thiết, chúng ta có thể xin viện trợ của Hiệp Hội Thợ Săn bên tỉnh Hải Bắc."
Lâm Triết Viễn nói tình huống xong thì quan sát phản ứng của mọi người.
Sắc mặt của mọi người không tính là quá tốt, bởi vì bọn họ hiểu rõ, uy hiếp mà Nhan Bích Thanh mang tới không hề thua kém L tiên sinh lần trước.
Hơn nữa trước khi xảy ra chuyện Nhan Bích Thanh cũng từng là người của Hiệp Hội Thợ Săn nên có hiểu biết về cách thức hành động của Hiệp Hội Thợ Săn, muốn bắt hắn thì độ khó lại càng cao hơn.
"Lần này, tui cũng muốn tham gia hành động bên ngoài." Ngồi cuối chiếc bàn dài, Đinh Minh Quang giơ tay nói.
Lâm Triết Viễn nhíu mày, đây là lần đầu tiên Đinh Minh Quang chủ động yêu cầu làm việc bên ngoài như vậy.
"Năng lực của cậu không thích hợp tham gia chiến đấu, tham gia như vậy quá nguy hiểm."
Đinh Minh Quang lắc đầu nói: "Nhưng không có tôi, bọn anh không làm được!"
"Quả thật là vậy..."
Lâm Triết Viễn trầm mặc một hồi, sau đó nói với Đinh Minh Quang: "Tôi có thể duyệt cho cậu hành động chung, nhưng cậu phải đảm bảo mình vẫn luôn đi cùng tôi, hiện giờ Nhan Bích Thanh rất nguy hiểm!"
Đinh Minh Quang gật đầu, vẻ mặt kiên định, cậu biết mình phải làm thế nào.
Trước khi được điều tới thành phố Phù Dung Hà, Đinh Minh Quang từng là học trò của Nhan Bích Thanh...
Vì thế, Đinh Minh Quang cũng là người hiểu Nhan Bích Thanh nhất, không có cậu ta, nhóm Lâm Triết Viễn thậm chí ngay cả cái bóng của Nhan Bích Thanh cũng không bắt được.
...
Ôn Văn đón xe tới cổng Hiệp Hội Thợ Săn, trong lòng vẫn còn thấp thỏm.
Trước đó vẫn luôn từ chối lời mời của Lâm Triết Viễn, bây giờ đột nhiên lại muốn sáp tới, cảm giác có chút mất mặt.
"Dù sao thì nếu sau này trạm thu nhận cũng sẽ phát triển lớn mạnh, Hiệp Hội Thợ Săn nhất định là một trở ngại, lần này cứ coi như mình đánh thẳng vào nội bộ kẻ địch..."
"Aiz, thơm quá..."
Hỏi thăm một phen, Ôn Văn biết được nhóm thợ săn đang ở tầng chót họp nên anh liền đi thẳng lên trên.
Người bình thường muốn lên tầng chót thì nhất định sẽ bị nhóm nhân viên hỗ trợ cản lại, nhưng Ôn Văn cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, không cần dùng vũ lực cũng có thể dễ dàng lừa dối qua ải.
Lúc đi tới cửa phòng họp, Ôn Văn phát hiện một bóng người quen thuộc.
Là nhân viên thu ngân tiệm bán đồ dùng thú cưng Tiêu Tân Lôi đã từng cùng anh tới căn biệt thự lần đó, thực hiển nhiên cô gái này đã đổi nghề rồi.
Ôn Văn kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Tiêu Tân Lôi nhìn thấy Ôn Văn thì vui mừng nhướng cao mày, từ sau khi gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, mọi thứ đều thật xa lạ, mà Ôn Văn có thể tính là người quen duy nhất của cô.
"Khi đó sau khi ông đi rồi, Lâm đội trưởng nói người siêu năng phải được Hiệp Hội Thợ Săn quản lý, vì thế tôi liền gia nhập hiệp hội."
Ôn Văn chép miệng hỏi: "Đơn giản vậy à?"
Tiêu Tân Lôi gật đầu, không thì còn phức tạp thế nào chứ?
"Aiz... trẻ người non dạ mà."
Nhìn dáng vẻ u mê của Tiêu Tân Lôi, Ôn Văn đại khái có thể đoán được tình hình khi đó.
Nhất định là Lâm Triết Viễn nhân cơ hội cơ gái trẻ này lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới người siêu năng liền lừa dối dọa nạt dụ người ta gia nhập hiệp hội, ký hợp đồng tự bán mình.
Nếu là Ôn Văn, cho dù muốn gia nhập cũng phải yêu cầu một vài chỗ tốt.
"Vậy sao cô không vào trong?" Ôn Văn tiếp tục hỏi.
"Bọn nó lần này cần bàn chuyện bí mật, cấp bậc của tôi không đủ nên phải chờ ở đây." Tiêu Tân Lôi oan ức nói.
Ôn Văn chớp mắt ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tân Lôi: "Vậy chúng ta ở đây tâm sự một chút đi, ba người nhà Khương gia thế nào rồi?"
Tiêu Tân Lôi liếc Ôn Văn trắng cả mắt: "Ông còn nói nữa à, cổ và vai Khương Văn Hổ dính thương tật vĩnh viễn, còn bị chấn động não nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang được điều trị... Văn Nguyệt và mẹ em ấy bị xóa ký ức, dọn khỏi biệt thự kia rồi."
"Vậy căn biệt thự kia đưa cho ai, nói ra thì tôi giúp bọn họ đuổi quỷ mà chưa thu tiền công đấy, nếu không ai muốn thì tôi có thể nhận biệt thự kia..." Ánh mắt ti hí của Ôn Văn sáng long lanh nói.
Ông đi đuổi quỷ mà giết cha người ta, con trai lớn thì bị đánh nhập viện, ông còn không biết ngại mà đòi tiền công nữa sao?
Đương nhiên, Tiêu Tân Lôi sẽ không nói ra, cô chỉ mờ mịt nói: "Oh, hình như bị sung công rồi."
"Sung công... chậc!"
Ôn Văn thất vọng lắc đầu, trước đó vì quá vui sướng vì trạm thu nhận thăng cấp mà quên mất chuyện lấy tiền công.
Tiếp đó, Ôn Văn ngồi bên cạnh Tiêu Tân Lôi, bắt đầu vô tình cố ý nói chuyện tìm hiểu tin tức.
Trong Hiệp Hội Thợ Săn này, thành viên mới ngơ ngác này là người dễ dụ nhất.
Đầu óc Tiêu Tân Lôi quả thật không đủ dùng, hơn nữa cô đã sớm cho rằng Ôn Văn chính là tiền bối trong Hiệp Hội Thợ Săn, vì thế không có gì giấu giếm.
Từ miệng Tiêu Tân Lôi, Ôn Văn biết được hoạt động của Hiệp Hội Thợ Săn trong đoạn thời gian này, cũng biết quá trình khi thêm người mới vào Hiệp Hội Thợ Săn.
Chuẩn bị kỹ càng để chốc nữa cò kè mặc cả với Lâm Triết Viễn.
...
"Được, vậy kế hoạch hành động quyết định như vậy, đoạn thời gian gần đây mọi người chịu khó một chút, sự kiện khu vui chơi mọi người đã làm rất tốt, lần này cũng không có vấn đề gì đâu..."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Triết Viễn dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, liếc mắt liền thấy Ôn Văn đang ngồi tám chuyện, lập tức cảm thấy huyết áp mình tăng cao.
Anh tức giận quát: "Tên họ Ôn kia, làm gì đấy hả?"
"Cái đó, Tân Lôi à, đây là một bài học đau thương đó, sau này không nên tùy tiện tin người khác như vậy nhá, nếu không phải là nói chuyện với tôi, cô để lộ nhiều tình báo như vậy chắc chắn sẽ bị phạt nặng đấy!"
Ôn Văn cười gượng, sau đó quay đầu lại dạy dỗ Tiêu Tân Lôi.
"Cậu cho rằng nếu tiết lộ với cậu thì tôi sẽ không xử phạt sao?" Lâm Triết Viễn hừ lạnh nói.
Tiêu Tân Lôi bụm miệng, trợn tròn mắt: "Anh không phải là người của hiệp hội à? Nhưng rõ ràng anh..."
"Ừm... tôi là nhân viên ngoài biên chế, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không? Yên tâm, cô sẽ không bị phạt đâu."
Ôn Văn cười híp mắt an ủi Tiêu Tân Lôi, sau đó đứng dậy đưa một điếu thuốc qua cho Lâm Triết Viễn.
Thuốc này là anh mua trên đường, một hộp cả trăm NDT, là loại thuốc đắt tiền nhất, anh đặc biệt mua một gói để nịnh nọt Lâm Triết Viễn.
Nếu Lâm Triết Viễn không đáp ứng yêu cầu của Ôn Văn, sớm muộn gì Ôn Văn cũng sẽ đòi lại phần thiệt hại để mua thuốc lá này từ đối phương.
"Lâm đội trưởng, nói chuyện chút nhé?" Ôn Văn khom lưng cười nói, dáng vẻ có chút hèn mọn.
Lâm Triết Viễn không vừa mắt dáng vẻ nịnh nọt của Ôn Văn, mặt lạnh nói: "Với tư cách thợ săn tự do, cố ý muốn moi tin tình báo của hiệp hội, cậu làm vậy là muốn phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của mình với hiệp hội."
Cho dù anh xem trọng Ôn Văn cỡ nào, dám lừa gạt cấp dưới của anh như vậy, Lâm Triết Viễn thật sự khó chịu.
"Nhưng tôi quyết định gia nhập hiệp hội mà!" Ôn Văn híp mắt, cười nói.
"Cho dù cậu có vào thì tôi cũng... chờ đã, cậu nói gì đó?" Lâm Triết Viễn trợn to mắt nhìn Ôn Văn, giống như đang nhìn một động vật quý hiếm vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo