[128] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Lần Thứ Hai Mất Khống Chế

Thở dài một tiếng, Ôn Văn rời khỏi con hẻm nhỏ.

Định lái xe về nhà thì cảnh tượng nhìn thấy làm anh có chút choáng váng, suýt chút nữa đã trực tiếp mất khống chế.

Vốn vì chuyện của Cao Phỏng mà đã có chút bực bội rồi, hiện giờ Ôn Văn suýt chút nữa đã mất khống chế.

Chỉ thấy chiếc xe đậu trước một cửa tiệm làm tóc của anh bị người ta dùng sơn xịt vẽ thành đủ loại hình thù khó coi.

Những hình vẽ kia đặc biệt tục tĩu, có hình vật bài tiết, có hình bộ phận sinh dục nam nữ, chúng làm chiếc xe tuy cũ nhưng sạch sẽ của Ôn Văn đã không còn nhìn ra hình dáng.

Vài tên đàn ông trông khá côn đồ ngồi ở bên cạnh xe, thấy Ôn Văn xuất hiện thì liền huýt sáo.

Ôn Văn híp mắt thành một đường thẳng, khóe miệng nhếch lên độ cong nửa vòng tròn, giống như đang cười, lại có chút kinh khủng.

Nhưng mấy gã đàn ông kia cũng không chú ý tới biểu tình của Ôn Văn, trời vẫn chưa sáng tỏ, bọn họ tưởng rằng Ôn Văn đang cười làm lành với mình.

"Thằng nhóc, hồi nãy mày oách quá nhỉ, nhóm chị em của tao tới tìm mày chơi, mày đẩy ngã người ta là sao? Đẩy xong còn chạy, mày là cái thá gì hả?"

Một tên để tóc máy bay chừa lọn xoăn ở phía sau, tay cầm gậy bóng chày chỉ về phìa Ôn Văn nói.

Bên cạnh là hai cô gái trang điểm rất đậm đang ngồi cắn hạt dưa, chờ xem trò hề của Ôn Văn.

Mí mắt Ôn Văn hơi nhấc lên một chút, sau đó lưng hơi khom xuống.

"Mới vừa nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi hai vị tiểu thư, trước đó tâm tình không tốt, chiếc xe này coi như bồi tội, vừa lúc tôi cũng muốn đổi một chiếc mới."

Sau đó Ôn Văn xoay người muốn rời đi, từ khi có vali, anh không còn đặt đồ quan trọng trong xe nữa.

Đối với chuyện có người tới gây sự, Ôn Văn cũng có thể hiểu được, chúng để các cô gái ra ngoài đứng đường, nếu xảy ra chuyện không ai ra mặt thì công việc sau này sẽ bị ảnh hưởng.

Đương nhiên nếu là bình thường Ôn Văn nhất định sẽ day dỗ đám người này một trận, lúc còn là người bình thường, anh vốn đã không sợ chuyện thế này, nói chi là hiện giờ.

Nhưng bây giờ Ôn Văn biết trạng thái của mình thật sự không tốt, nếu ra tay thì không còn là dạy dỗ một trận nữa rồi.

Nếu không thể khống chế thì rất có thể anh sẽ làm ra loại chuyện cắt đầu đám này rồi nhét vào mông đít chúng...

"Mình là một người siêu năng hiền lành, không nên tính toán với đám cắc ké đầu đường xó chợ này, phải cho bọn họ một cơ hội, ai cũng cần có cơ hội khi còn sống..."

"Ông đây cho mày đi chưa?"

Tên đàn ông kia nắm vai Ôn Văn, giữ lại.

Trước đó bọn hắn dám ra tay với xe của Ôn Văn như vậy, chủ yếu là vì xe của Ôn Văn thật sự không đáng tiền.

Hơn nữa đậu xe cả đêm ở đây lại không tìm gái, thoạt nhìn không giống người không dễ chọc.

Cuối cùng, dáng vẻ sửng sốt của Ôn Văn sau khi nhìn thấy xe của mình lại càng làm hắn lớn gan hơn.

Gặp phải người như thế mà không hung ác đập một trận thì đúng là quá có lỗi với kiểu đầu này.

"Aiz... mình đang cố gắng kiềm chế, thật sự..."

Ôn Văn thở dài một tiếng, thân thể bất động, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tên đầu trọc kia, động tác mà nhân loại bình thường tuyệt đối không thể nào làm được.

"Buông tay ra."

Tên đàn ông để kiểu tóc máy bay kia sửng sốt, trước đó trời tối cộng thêm khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ, bây giờ tới gần thì đột nhiên cảm thấy Ôn Văn có chút dọa người.

Ngoại trừ mắt ti hí thì ngũ quan rất bình thường, nhưng khi ghép lại, phối hợp với ánh mắt điên cuồng thì có cảm giác rất tà ác, hơn nữa xung quanh còn bắt đầu nổi lên mạch máu xanh đen, đồng thời còn ngày càng rõ ràng hơn!

Người đàn ông để kiểu đầu máy bay kia ít đọc sách, hắn thực khó có thể hình dung cảm giác này, nhưng rõ ràng là chỉ một cái liếc mắt thôi đã làm hắn hoảng sợ!

Hắn vội vàng rụt tay lại, nhưng không được phân nửa đã bị tay trái Ôn Văn túm lấy làm hắn không thể nào lay động, cứ như bị kềm sắt kẹp chặt vậy.

"Tao nói, mày buông tay ra." Ôn Văn chậm rãi xoay người lại, giọng điệu tối tăm, mấy chiếc răng tựa hồ cũng trở nên nhọn hơn.

"...tao, tao buông rồi mà." Tên đầu máy bay run rẩy, khóc không ra nước mắt nói.

Đám còn lại không biết xảy ra chuyện gì, chúng chỉ nhìn thấy anh lớn nhà mình đi tới rồi bắt đầu run lẩy bẩy.

Lẽ nào rung rung là kiểu ra oai mới?

Tay phải Ôn Văn nắm lấy bả vai hắn, tay trái dùng lực một chút, tên đầu máy bay trực tiếp bị một sức mạnh khổng lồ chụp lấy, xoắn nát, xương cốt đều bị bể nát.

"Buông ra quá muộn rồi."

Tên đầu máy bay vừa định kêu rên thì Ôn Văn đã vung tay đẩy một cái, tất cả răng đều rơi rụng vào trong mồm làm hắn nghẹn lại không thể hét lên được.

"Bây giờ mọi người đang ngủ, không nên quá ầm ĩ."

Đám người còn lại bị sự cố đột ngột dọa hoảng tới run chân, muốn hét chói tai rồi bị động tác của Ôn Văn dọa hoảng tới mức bụm miệng, không dám lên tiếng.

Gã đàn ông này khi nãy còn bị bắt nạt tới run lẩy bẩy như một con cừu nhỏ, sao bây giờ lại biến thành quái vật khủng bố rồi chứ?

Ôn Văn nới lỏng bàn tay kềm chặt tên đầu máy bay, hắn lập tức ôm đầu nằm bẹp dưới đất, sau đó mũi chân Ôn Văn đá vào cổ của hắn một phát, hắn liền bất tỉnh nhân sự.

Lần trước không thành công đánh ngất Khương Văn Hổ, Ôn Văn đã lén học tập một phen xem xem nên làm sao để đánh một phát là ngất.

Anh nhặt cây gậy đánh bóng chày lên, tiện tay quơ vài cái, sau đó cầm hai đầu gậy, dùng sức một cái đã trực tiếp bóp cây gậy thành gỗ vụn.

Phải biết, trước khi Đào Thanh Thanh tiến hóa, Ôn Văn đã có thể dùng tay không bứt đứt dây kim loại, bây giờ sức lực của anh lại càng mạnh hơn.

"Muốn đi uy hiếp người khác, cầm thứ này thì có lợi ích gì chứ..."

Sau đó anh móc ra khẩu súng màu trắng có hoa văn hình sói chỉa vào đám người, khóe mắt và khóe miệng cùng co rút.

"Dùng thứ này mới có tác dụng này!"

Đám người này không phải không muốn trốn, mà là sự việc phát triển quá nhanh, căn bản không có cơ hội để chạy.

Hiện giờ Ôn Văn đang cầm súng chỉa vào bọn họ, bọn họ lại càng không dám làm bừa.

Anh lớn té xỉu, một tên tâm phúc tóc đỏ ở trong nhóm bước tới hai bước, run rẩy nói.

"Đại ca, à không, đại hiệp! Ngài muốn gì chúng tôi cũng sẽ đưa cho ngài, ngài còn trẻ, ngàn vạn lần không thể bước vào con đường phạm tội được đâu."

Tên tóc đỏ chỉ mới chớp mắt một cái, Ôn Văn đã xuất hiện ở trước mặt hắn, tay nắm đầu hắn nhấc lên, từng câu từng chữ nói: "Đều cho tao? Tao muốn xem bọn mày nhảy múa!"

Giọng điệu của Ôn Văn có chút biến đổi, tuy vẫn là âm thanh đó nhưng lại càng làm tên tóc đỏ sợ hãi hơn.

Tên tóc đỏ bị nắm đầu xốc lên không thể khống chế được nửa người dưới, quần đã ướt nhẹp, bị dọa tới tè ra quần.

Cho dù là ai bị xách bổng lên như vậy cũng sẽ không khống chế nổi bàng quang của mình.

Ôn Văn muốn ném tên tóc đỏ này lên không trung rồi thưởng thức kỹ thuật nhảy múa của hắn, nhưng đột nhiên anh dừng động tác lại.

Anh nhìn chằm chằm biểu tình của tên tóc đỏ một hồi, sau đó lại nhìn biểu tình của những người khác.

Sợ hãi...

Ngoại trừ sợ hãi thì không còn gì khác.

Biểu tình điên cuồng trên mặt Ôn Văn tan biến, ánh mắt có chút cô độc.

Thứ mà anh không muốn nhìn thấy nhất chính là tình cảnh như vậy.

Nếu như là lúc bình thường có lý trí, cho dù băm nhỏ một người cho heo ăn thì anh cũng không cảm thấy có vấn đề, nhưng anh không muốn ra tay với người bình thường ở trạng thái không lý trí như vậy.

"Thật không có ý nghĩa..."

Ôn Văn ném tên tóc đỏ xuống đất, cắm súng vào bao súng, trực tiếp rời khỏi khu đèn đỏ.

0.14396 sec| 2416.188 kb