Chương 332. Ảo ảnh của đàn cổ
Nhớ lại tất cả ký ức về người đột biến não, Thượng Ất nhìn lại khuôn mặt đang rất thiếu đòn của Cao Trác Nhiên, bình tĩnh nói: "Nếu tôi từ chối thì sao? Bởi vì tôi rất muốn đánh ông ngay lúc này, như vậy mới có thể xoa dịu cơn tức giận của tôi!"
"Ha ha, người trẻ tuổi luôn luôn làm việc theo cảm tính. Nói thật với cậu, chỉ có một cơ hội duy nhất này để trở thành người biến dị não, nếu bỏ qua thì cậu sẽ hối hận cả đời!" Cao Trác Nhiên lãnh đạm nói, Thượng Ất nhìn lại theo bản năng, đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, dường như lúc này trong mắt Cao Trác Nhiên thoáng hiện lên một tia bi thương, như thể có ký ức xấu nào đó hiện lên trong tâm trí.
"Được rồi, tôi tin ông! Nói cho tôi biết làm thể nào để bắt đầu biến dị não?" Thượng Ất đồng ý không chút do dự, khoái cảm trả thù không quan trọng hơn là trở thành người biến dị não. Hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, đừng nói đến 10%, dù là 1% cũng không bỏ qua.
“Dùng cái này!” Cao Trác Nhiên lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt Thượng Ất, nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi giải thích, “Hộp đá ngọc, thiên chi ngọc... mặt dây chuyền ngọc hình cây đàn cổ này là bảo vật của Cao gia ta. Sở dĩ ta có thể mở não vực và trở thành kẻ thao túng tinh thần lực, tất cả đều là vì nó!”
"Mặt dây chuyền ngọc bích hình cây đàn?" Thượng Ất sửng sốt, Vũ Văn Tinh, Lý Đống Thành và tiến sĩ L… tất cả đều sững sờ, một mảnh mặt dây chuyền bằng ngọc lại khiến con người có thể mở lực lượng não vực, đây là viết tiểu thuyết tiên hiệp sao?
Liệu có phải còn nhỏ máu nhận chủ rồi bên trong đó xuất hiện một thế giới cực lạc như thiên đường không?!
Sắc mặt của Thượng Ất dần dần trầm xuống, trọng kiếm Vô Công một lần nữa phát ra ánh sáng chói lọi nhức mắt, như thể kêu gọi Thượng Ất nhanh dùng máu của Cao Trác Nhiên để tế điện lần đầu tiên giết địch của nó!
"Không tin tôi? Không sao, tôi sẽ cho cậu xem!" Vừa dứt lời, Cao Trác Nhiên đã giải phóng tinh thần lực, trong chiếc hộp, mặt dây chuyền ngọc hình cây đàn bị sợi dây màu đỏ xuyên qua chậm rãi trôi lơ lửng trong không trung. Sau đó chỉ thấy đầu ngón tay của Cao Trác Nhiên chạm nhẹ đầu nhọn của mặt dây chuyền ngọc hình cây đàn, liên tục rót tinh thần lực vào trong đó, và đột nhiên không gian trước mặt mọi người lóe lên giống như một bộ phim điện ảnh 3D chân thực nhất, ảo ảnh của một cây đàn cổ được phóng đại mấy chục lần xuất hiện.
"Gảy đi! Một sợi cuối cùng!" Trán của Cao Trác Nhiên không ngừng toát mồ hôi, thân thể bất giác run lên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ảo ảnh của cây đàn cổ không ngừng thúc giục Thượng Ất.
"Gảy gì? Chơi ảo ảnh của huyền cầm à?" Thượng Ất sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, chưa hiểu rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào, nhất là khi ánh mắt rơi vào ảo ảnh của cây đàn cổ, sự kinh ngạc trong lòng y dâng lên như thủy triều.
Trong ảo ảnh của cây đàn cổ, bảy sợi dây đàn đều bị cắt đứt, chỉ còn lại sợi dây mỏng nhất cuối cùng cùng với thân đàn khẽ run lên, toát ra âm thanh
mềm mại làm lòng người yên tĩnh nhu hòa.
"Nghe đi, tinh thần lực của tôi không cầm cự được bao lâu đâu. Để tôi nói sơ qua chỗ thần kỳ của mặt dây chuyền ngọc bích này." Khuôn mặt của Cao Trác Nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng nói, "Mặt dây chuyền ngọc bích hình cây đàn cổ này vô cùng thần kỳ. Lúc mạt thế đến, bởi vì một lần bất ngờ mà tôi đã vô tình kích phát ảo ảnh của đàn cổ. Tôi phát hiện ra ảo ảnh này không đơn giản chỉ là một hình chiếu ba chiều. Khi tôi dùng tinh thần lực cảm nhận nó thì bảy sợi dây sẽ dao động và tản mát ra tinh thần lực vô cùng tinh thuần, giống như dây thật có thể cầm ở trong tay."
"Nhưng tại sao chúng lại đứt?" Thượng Ất hỏi theo bản năng, không biết tại sao, ảo ảnh cuat cây đàn cổ đẹp đẽ thần bí này lại mang đến cho hắn một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ.
Thượng Ất nhận ra rằng y nhất định đã nhìn thấy cái này ở đâu đó trong kiếp trước của mình.
"Là tôi đã chặt đứt nó..." Cao Trác Nhiên nói một cách tiếc nuối.
"Trước trước sau sau tôi đã cắt tổng cộng sáu sợi dây, nhờ vậy tôi đã thoát khỏi sáu nguy cơ tử vong và tăng mức biến dị não lên tới 41%."
“Cây đàn này có khả năng thúc đẩy tinh thần lực tăng trưởng và mở ra mức độ biến dị của não vực sao? Tôi hiểu rồi, sợi dây thứ sáu này bị đứt là do tôi?" Tiến sĩ L đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo một chút tò mò cũng có một tia tiếc nuối.
Nhìn ảo ảnh của đàn cổ với sáu sợi dây bị đứt, tiến sĩ L lờ mờ cảm thấy rằng Cao Trác Nhiên đã phá hỏng một bảo vật vô cùng thần kỳ.
"Không hổ là tiến sĩ L. Ông đoán đúng rồi. Để hoàn toàn áp chế ông về lực lượng, tối qua tôi đã cắt đứt sợi dây thứ sáu và đồng thời nâng mức biến dị não của mình lên cấp độ thứ hai. Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi vẫn không phải là đối thủ của ông... ừm, tôi nên nói rằng tôi không phải đối thủ của tên quái vật này. Tên này thực sự là tồn tại dị thường nhất mà tôi từng thấy!"
"Cảm ơn đã khen, trước tiên hãy nói về việc trở thành một người biến dị não đi… ảo ảnh đàn cổ của ông giống như sắp biến mất rồi vậy."
Đối với cảm khái của Cao Trác Nhiên, mặt của Thượng Ất không cảm xúc. Nếu không phải vì hoàn cảnh trước mắt quá kỳ dị thì Thượng Ất thật sự không ngại đánh Cao Trác Nhiên thành đầu heo, sau đó chậm rãi ngồi xuống nói chuyện phiếm với ông ta.
"Đàn cổ ảo ảnh có lực lượng thần kỳ đến đáng kinh ngạc trong việc mở não vực và tăng cường tinh thần lực. Nếu có thể cho ta thêm một ít thời gian, với khả năng thần kỳ của đàn cổ ảo ảnh không lúc nào không bồi bổ tinh thần lực và mở rộng biến dị não thì một ngày nào đó ta sẽ mở 100% não vực của mình. Lúc đó ta sẽ là thần! Nhưng thật đáng tiếc..." Cao Trác Nhiên khẽ thở dài một hơi, nét mặt tỏ ra thống khổ cùng tiếc nuối.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo