Chương 333. Bảo vật của một đời cường giả
“Mạt thế quá tàn khốc, để tồn tại, ta sẽ chỉ có thể nhịn đau lần lượt cắt đứt dây đàn hết lần này đến lần khác, buộc bản thân phải nhanh chóng thăng cấp não vực. Cho đến giờ, chỉ còn lại sợi dây cuối cùng trong đàn cổ ảo ảnh, nghĩa là người bình thường có thể mở ra cơ hội biến dị não… cũng chỉ còn lại lần cuối cùng!”
“Sao ông không cắt bỏ để não vực của ông tăng lên một cấp bậc nữa?” Thượng Ất tò mò hỏi.
“Đàn cổ ảo ảnh có tác dụng rất hiệu quả đối với tinh thần lực và khai mở não vực, tuy nhiên không thể cắt đứt dây đàn nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn để đột phá nếu không sẽ khiến não bộ của người dùng không thể chịu đựng được mà trở thành một tên ngốc. Hơn nữa tôi đã định truyền cái này cho con gái Cao Vũ Hàm của tôi... Ài, quên đi, tóm lại hôm nay tôi bị cậu đánh bại, nó đổi lại một cái mạng cho tôi là đủ rồi. Được rồi, mau cắt
sợi dây cuối cùng của ảo ảnh đàn cổ đi xem vận khí của cậu may mắn cỡ nào. Có thể mở ra biến dị não hay không, nhưng tôi phải nhắc lại là mở ra biến dị não sẽ rất đau đớn thống khổ, cậu có thể hỏi tiến sĩ L tình hình cụ thể, tôi tin là ông ta sẽ mô tả rất rõ ràng!”
Giọng nói của Cao Trác Nhiên gấp gáp. Kích thích hộp đá mặt dây chuyền ngọc bích trong một thời gian dài hao phí tinh thần lực cực kỳ kinh người, cho dù ông ta đã là người biến dị não cấp hai rồi thì cũng bắt đầu bộc lộ trạng thái vô lực.
“Thượng Ất, ông ta nói rất đúng. Quá trình bắt đầu biến dị não rất đau đớn, nhưng đây chỉ là một vấn đề nhỏ đối với cậu. Hơn nữa Cao Trác Nhiên căn bản không hề nói dối. Ngọc cổ này quả thực là một bảo vật. Tôi có thể cảm nhận được linh lực mà nó phóng thích ra. Đàn cổ ảo ảnh không chỉ ẩn chứa rất nhiều tinh thần lực, mà dường như còn có một loại ma lực bao bọc trong đó, theo quan điểm khoa học, viên ngọc này tương đương với một thiết bị lưu trữ năng lượng ở dạng đàn cổ, nhưng về bản chất nó tương tự như thiết bị hấp thụ và giải phóng năng lượng trong thiết bị hiện đại, về việc cắt đứt dây để giải phóng một lượng lớn sóng xung kích tinh thần... tôi đoán đó là một phương pháp truyền năng lượng cho viên ngọc cổ này. Theo quan điểm lý thuyết, điều này có xác suất cao mở ra não vực của cậu. Đồng ý với ông ta đi, cơ hội này thực sự rất hiếm!”
Tiến sĩ L gật đầu và ra hiệu rằng Thượng Ất có thể tin tưởng Cao Trác Nhiên, nhưng không ngờ Thượng Ất lại không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt khỏi đàn cổ ảo ảnh, nhìn thẳng vào mặt Cao Trác Nhiên.
“Cao Trác Nhiên, thu hồi lại đàn cổ ảo ảnh đi. Tôi không muốn ông cắt đứt sợi dây cuối cùng, đưa ngọc bội và hộp đá cho tôi!” Thượng Ất bình tĩnh vươn tay ra, bình tĩnh chờ đợi, không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Cao Trác Nhiên.
“Chỉ khi dây của đàn cổ ảo ảnh bị đứt thì nó mới có ích với cậu. Ngươi muốn chiếc hộp đá của mặt dây chuyền ngọc bích để làm gì? Hơn nữa, hộp đá của mặt dây chuyền ngọc bích này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Ngay cả khi nó mất đi tác dụng thần kỳ thì tôi cũng sẽ giữ nó làm kỷ vật. Không! Tôi nhất định không đưa nó cho cậu! Nếu cậu vẫn cố chấp, hãy tự tay giết chết tôi rồi lấy đi!”
Cao Trác Nhiên dứt khoát từ chối, vẻ mặt trở nên rất khó coi. Rõ ràng là hộp đá của mặt dây chuyền rất quan trọng đối với ông ta và Thượng Ất đã vô tình chạm vào điểm mấu chốt ấy.
“Thật sự không thể sao?” Thượng Ất mỉm cười, dùng tay vỗ vỗ vào ngực Cao Trác Nhiên, nói: “Ông muốn để hộp đá mặt dây chuyền ngọc bích của mình cho người quan trọng nhất trong lòng ông đúng không? Nếu tôi biết cô ấy ở đâu thì ông còn từ chối đưa hộp đá của mặt dây chuyền ngọc bích cho tôi không?”
“Tung tích của người quan trọng nhất trong lòng tôi? Cậu... cậu biết Vũ Hàm ở đâu? Làm sao có thể? Nói cho tôi biết con gái tôi ở đâu! Nói nhanh lên đi!”
Vẻ mặt Cao Trác Nhiên kinh hãi và khẩn trương. Người đàn ông biến dị não bình tĩnh và kiêu ngạo lúc trước bỗng chốc trở thành một người cha nóng lòng muốn biết tung tích của con gái mình. Sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người phải trợn mắt hốc mồm.
“Cao Trác Nhiên vẫn còn một cô con gái?”
“Đúng vậy, hình như con gái của ông ta tên là Cao Vũ Hàm, hơn nữa còn là không rõ tung tích.”
“Thật à, không nhìn ra người này còn thảm như vậy. Trong mạt thế, dã thú hoành hành, xác suất để một cô bé sống sót một mình gần như bằng không.”
“Còn không phải sao! Nhưng tôi càng tò mò là làm sao Thượng Ất biết rằng Cao Trác Nhiên có một đứa con gái, và theo ý anh ta, dường như anh ta biết con gái của Cao Trác Nhiên ở đâu, tôi thực sự không hiểu con người này.”
Vũ Văn Tinh, Lý Đống Thành và một số lính canh thì thầm, mọi thứ thay đổi nhanh hơn mọi người tưởng tượng, ngay cả người khôn ngoan như tiến sĩ L cũng không thể hiểu được hành động của Thượng Ất, vì vậy ông ta chỉ có thể im lặng nhìn Thượng Ất, chờ y tiếp tục giải thích.
“Con gái ông đang ở Đường Thành. Nếu ông đến cứu cô ấy ngay bây giờ thì có thể cô ấy vẫn còn cơ hội sống sót.”
Không giống như sự lo lắng và mất kiểm soát của Cao Trác Nhiên, khuôn mặt của Thượng Ất vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể chỉ nói về một điều gì đó bình thường. Nhưng không ai để ý, ngay dưới bề mặt bình tĩnh, trong lòng Thượng Ất đang tràn ngập cảm xúc vô tận.
Thật là trùng hợp khi một số điều trên đời thực sự không thể đoán trước được. Ai có thể nghĩ rằng người đàn ông biến dị não này, Cao Trác Nhiên có thể vì con gái mà đã tàn sát cả một thành phố?
Thật ra, khi Cao Trác Nhiên lấy ra hộp đá của mặt dây chuyền ngọc bích, Thượng Ất có chút cảm khái, lờ mờ cảm thấy tinh thần lực của đàn cổ ảo ảnh do mặt dây chuyền ngọc phát ra rất quen thuộc.
Và khi Cao Trác Nhiên thốt ra ba từ “Cao Vũ Hàm”, rất nhiều ký ức của kiếp trước ùa về trong tâm trí hắn ngay lập tức.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo