Nếu Tần Hồng Chí biết chuyện Tần Vũ Bân nuôi tình nhân bên ngoài, chắc chắn sẽ đuổi Tần Vũ Bân ra khỏi nhà.

Tần Vũ Bân hiểu ông cụ quá rõ, vì vậy mới nhịn Kim Phương Phượng nhiều năm như vậy, cũng không dám nhắc đến chuyện ly hôn.

Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

Chỉ là đối phương nhất quyết không thừa nhận khiến ông ta hơi bực mình.

Nhìn thấy Vân Chỉ và Giang Đình Chi đứng ở cửa, trong lòng Tần Vũ Bân lập tức có chủ ý, ông ta tiến lên vài bước, trước tiên là xin lỗi và bồi thường, thái độ quá đỗi thành khẩn, Tần Hồng Chí bắt đầu dao động. Chẳng lẽ vụ tai nạn đó thực sự là do Kim Phương Phượng gây ra?

Kim Phương Phượng nhận thấy ánh mắt Tân Hồng Chí nhìn mình, trong lòng khế chùng xuống, vội chạy đến kéo Tần Vũ Bân: "Anh làm gì vậy? Không phải tôi lái xe."

Bà ta vẫn luôn tin chắc xe chạy nhanh như vậy, Vân Chỉ tuyệt đối không thể nhìn thấy bà ta.

"Không tin thì anh hỏi cô ta xem, có nhìn thấy ai lái xe đâm người không?" Kim Phương Phượng cố găng chứng minh mình trong sạch.

"Tiểu Chỉ, đừng sợ, bất kể nhìn thấy gì, cứ nói ra là được, bác sẽ làm chủ cho con." Tân Vũ Ban không quan tâm Vân Chỉ có nhìn thấy hay không, Giang Đình Chi đã ra mặt giải quyết chuyện này thì chắc chắn hai vợ chồng đã thống nhất lời khai.

Vì vậy, Vân Chỉ chính là bằng chứng có sức thuyết phục nhất chứng minh Kim Phương Phượng lái xe đâm người.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vê phía Vân Chỉ.

Vân Chỉ mím môi, nhìn về phía Kim Phương Phượng: "Con biết bác không thích con."

Kim Phương Phượng lập tức hoảng hốt, vội vàng phủ nhận: "Đừng nói bậy, tôi chưa bao giờ nói không thích cô." "Bác có vẻ rất căng thẳng?" So với sự hoảng loạn của Kim Phương Phượng, Vân Chỉ bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn, nói từng chữ từng chữ thật chậm rãi: "Nếu bác không làm gì cả thì không cần phải căng thẳng như vậy, trong sạch thì tự khắc sẽ trong sạch."

"Cô..." Kim Phương Phượng cố tỏ ra bình tĩnh: "Cô là người ngoài nên nói như thế, con trai xảy ra chuyện nằm viện, tôi vốn đã lo lắng muốn chết, còn bị chồng vu khống, nếu là cô, cô có buồn bã và hoảng sợ không? Đừng có lừa gạt người khác."

Vân Chỉ xoa xoa mũi, gật đầu đồng tình: "Bác nói đúng, hổ dữ không ăn thịt con, làm sao bà ấy có thể lái xe đâm con trai mình chứ.

Kim Phương Phuong:

Con hồ ly tinh này lại đứng vê phía bà ta sao?

Ngu ngốc! Bị bán rôi còn giúp người ta đếm tiền.

Tân Vũ Ban cũng ngây người, chuyện gì xảy ra vậy? Hai vợ chồng không bàn bạc trước à?

"Chắc là tôi nhìn nhầm rồi." Vân Chỉ lẩm bẩm nhưng giọng không nhỏ.

Tân Vũ Bân vừa vặn nghe thấy, vội vàng hỏi: "Tiểu Chỉ nhìn thấy gì?

Trái tim vừa buông xuống của Kim Phương Phượng lại bị treo lên. Ánh mắt trong trẻo của Vân Chỉ lướt qua người Kim Phương Phượng: "Tôi thấy một chiếc xe nhỏ vụt một cái chạy qua, căn bản không có ý định dừng lại, tài xế cố tình đâm tôi và Tân Nam Kỳ."

"Còn phải nói, chắc chắn là cô đắc tội với ai rồi? Kim Phương Phượng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra con hồ ly tinh không nhìn thấy bà ta, tiện thể ụp luôn cái nồi vậy: "Ví dụ như Đường Lân, trước đây cô hại cô ta thảm như vậy, cô ta hận cô cũng là lẽ thường tình.'

"Thật sao?" Đôi mắt đen láy của Vân Chỉ đảo quanh, quay lại nói với Giang Đình Chi: "Anh có thể giúp em tra một chút không? Xem Đường Lân có lái xe ô tô màu đỏ không, số cuối cùng trên biển số là số tám..." ỊP

1.09463 sec| 2380.688 kb