Chuong 154:

Giang Phong vẫn cười: "Dù sao cũng là trưởng bối."

"Biết là tốt rôi." Giọng Giang Đình Chi lạnh lùng, mang theo lời cảnh cáo rõ ràng.

Mùi thuốc súng nồng nặc, Vân Chỉ nhăn mũi, khoác tay Giang Đình Chi, khuôn mặt nhỏ áp vào người anh cọ cọ, nũng nịu: "Ong xã, em đói.'

Giang Đình Chi nhìn cô một lúc, sau đó bế ngang hông cô, nói với Giang Phong: "Ở đây không có việc của cháu nữa, về phòng khám đi."

Giang Phong khoác áo khoác trắng lên tay, ngoan ngoãn như một đứa trẻ: "Chú ba, tạm biệt."

Nói xong, hắn bước đi.

Đi được một đoạn ngắn, như nhớ ra điều gì, hắn quay lại, nhẹ nhàng mở lời: "Chú ba, cổ áo của thím ba bị ướt rồi, cẩn thận bị lạnh.

Giang Đình Chi không nói gì, chỉ thấy sắc mặt anh tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vân Chỉ không nhịn được rùng mình.

"Chồng, đừng nghe cậu ấy nói bừa." Trời quá nóng, quân áo bị ướt đã khô từ lâu, Vân Chỉ định chết không thừa nhận.

Chỉ là...

Ánh mắt Giang Đình Chi dừng lại ở ngực Vân Chỉ, trên chiếc áo sơ mi trắng còn sót lại một mảng nước màu cam nhỏ.

Vân Chỉ cứng đờ, giọng điệu thương lượng: "Hay là thả em xuống?"

Giang Đình Chi kéo người cô vào trong, đồng thời như hờn dỗi, véo nhẹ vào eo cô ta: "Không có lần sau.'

"Hả?" Vân Chỉ không phản ứng kịp.

"Không được mặc màu đen. Phụ nữ mặc màu đen quá quyến rũ, nhưng Giang Đình Chi không nói ra được lời này.

Giang Đình Chi không chỉ phải de phòng đứa cháu trai lớn của mình, mà còn phải để mắt đến thằng nhóc Tần Nam Kỳ kia, vốn dĩ Vân Chỉ ở cùng phòng với cậu ta, chỉ nghĩ đến cảnh Vân Chỉ đút cháo cho người khác, anh đã thấy khó chịu, lập tức bảo quản gia Trân dùng quan hệ để sắp xếp một phòng đơn.

Cuối cùng cũng có thể ở riêng hai người, khuôn mặt u ám của Giang Đình Chi mới sáng sủa trở lại.

Cháo trứng bắc thảo thịt nạc thơm ngon được bưng đến trước mặt, Vân Chỉ không kìm được xoa xoa tay: "Chồng đút cho em”

Giang Đình Chi lấy thìa, dùng nước sôi tráng sạch, giọng điệu miễn cưỡng: "Thôi được, thấy em đáng thương nên chiều em lần này." Múc một thìa, thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Vân Chỉ: "Cẩn thận kẻo bỏng."

Vân Chỉ há miệng ngậm thìa, hương vị không tệ, khóe mắt và lông mày không giấu được vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.

Thấy cô ăn xong, Giang Đình Chi định rút thìa ra để đút thìa thứ hai.

Nhưng Vân Chỉ không buông ra, cắn chặt thìa, ngước mắt nhìn anh.

Hai người ở rất gân nhau.

Giang Đình Chi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt trong veo của cô, còn có nụ cười ở khóe miệng cô.

Không hiểu sao mặt đỏ tim đập.

Như thể thứ cô muốn ăn không phải là cháo trứng bắc thảo thịt nac mà là anh vậy.

Trời còn chưa tối hẳn đã trêu chọc, không biết xấu hổ.

Giang Đình Chi như một người vợ nhỏ bị bắt nạt, lặng lẽ đỏ tai.

Có một khoảnh khắc Vân Chỉ cảm thấy Giang Đình Chi thật... dễ thương.

Ngay khi bâu không khí mập mờ dần tăng lên, có người gõ cửa phòng.

Là quản gia Trần, ông ấy đứng ở cửa, nhìn thấy đôi mắt đen sắc bén của Giang Đình Chi, tim đập thình thịch: "Thưa ông, ông Tần mời ông và phu nhân qua đó một chuyến."

"Đi đâu vậy?" Vân Chỉ giả vờ ngây ngô: "Phòng bệnh của Tần Nam Kỳ à? Có chuyện gì không?”

Giang Đình Chi sắc mặt bình tĩnh: "Ăn hết cháo trước đã."

Vân Chỉ ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi theo Giang Đình Chi đến phòng bệnh của Tân Nam Kỳ: "Chồng ơi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

1.05801 sec| 2380.305 kb