Tôn Tĩnh Vân cả buổi không nói câu nào, lời của Từ Quân Nhiên đã rõ ràng như vậy, nếu như cô vẫn còn không hiểu thì thật uổng phí 30 năm sống trên đời này rồi.

Cô là một phóng viên tất nhiên hiểu được cái gọi là “Gia tộc” là một khái niệm có cũng được không có cũng không sao. Bởi vì nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tất cả mọi quyền lực đều dẫn đến gia tộc hoặc gia đình, lợi dụng quyền lực kiếm chác tư lợi, cái này là quyền lợi gia tộc, Tuy nhiên, mọi người đều chưa từng thấy mình là một người cán bộ ích kỷ kiếm chác tư lợi. Tôn Tĩnh Vân cũng đã phỏng vấn không ít các vị lãnh đạo cán bộ phạm sai lầm, những người này sau khi bị danh lợi tiền bạc làm cho mê muội, về sau bất luận là tích cực chủ động xuất kích, dùng quyền vơ vét của cải hay là ngồi ôm cây đợi thỏ, vẫn có người tự mắc câu, quyền lực giống như ánh nắng mặt trời, hay là một cơn mưa, cứ thế “vô tư” rơi xuống đầu vợ con. Mà ở trước mặt người mê muội lợi ích, cô càng không nhìn thấy hành vị không hợp pháp, tham lam ô lại của gia đình hoặc các thành viên.

Có điều nói là như vậy, nhưng cô vẫn chưa tin, anh cả Tôn Chấn Khôn của mình cũng có vấn đề. Đây là sự tin tưởng dựa trên tình thân nhiều năm. Nếu nói Phùng Tú Kiệt có vấn đề, Tôn Tĩnh Vân cũng không thấy bất ngờ, nhưng nếu nói Tôn Chấn Khôn cũng biết thì cô cũng không quá tin.

- Ý của cậu là anh cả của tôi có vấn đề?

Tôn Tĩnh Vân nhìn Từ Quân Nhiên, trong lời nói cảm giác như có chút mùi vị chất vấn.

Từ Quân Nhiên nhướng mày, nhưng không thể hiện ra nói:

- Tôi không biết, chỉ là ở thành phố Bằng Phi, có người lấy biển hiệu của Tôn gia để đầu cơ trục lợi một số vật tư đắt hàng.

Chuyện này là có thật, có một lần khi Lâm Vũ Tình gọi điện cho Từ Quân Nhiên đã vô tình nói ra. Lúc đó, chuyện Từ Quân Nhiên cứu được Tôn Tĩnh Vân truyền đến bên Bằng Phi phía bên kia, khiến Lâm Vũ Tình sợ hãi, nghe nói là đại tiểu thư của Tôn gia ở thủ đô, nên mới đem tin tức đó nói cho Từ Quân Nhiên.

Còn về việc có phải là người nhà của mẹ Phùng Tú Kiệt hay không thì Từ Quân Nhiên cũng không rõ. Chỉ nghe Lâm Vũ Tình nói, đối phương tự xưng là người nhà của Bộ trưởng Tôn.

Mà Tôn gia đời thứ hai hiện đang tại vị, chỉ có Tôn Chấn Khôn và Tôn Chấn An là hai cán bộ cấp tỉnh, mà người làm Bộ trưởng thì chỉ có Tôn Chấn Khôn.

Từ Quân Nhiên thở dài nhìn vẻ mặt của Tôn Tĩnh Vân, lúc này vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ nhìn mình, rõ ràng là vẫn đang hoài nghi mình. Từ Quân Nhiên không khỏi cười khổ, lắc đầu nói:

- Chuyện này tôi đâu có nhằm vào Tôn Chấn Khôn, chỉ muốn nhắc nhở Tôn gia các người mà thôi! Hiện nay Tôn gia đang trên đà cực thịnh suy yếu dần.

Đối với Từ Quân Nhiên, chuyện sống chết của Tôn Chấn Khôn, hắn không hề quan tâm, tuy y trên danh nghĩ là cậu của hắn nhưng ngoài mặt y không hề xem hắn là người nhà, người ta chỉ lo lắng là hắn có cướp mất vinh quang của nhà họ hay không mà thôi. Có điều, Từ Quân Nhiên đối với lại vinh quanh này không hề để ý.

Tôn Tĩnh Vân im lặng không nói, nhưng lời mà Từ Quân Nhiên nói đã khiến cô kích động, ít nhất dù cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao Từ Quân Nhiên lại có thể nhìn ra được tình trạng nguy cấp này của Tôn gia.

Tôn gia hiện nay, lão đại, lão nhị đều là lãnh đạo cấp bộ, mấy người Tôn Chấn Bang đều rất thuận lợi trong lĩnh vực của mình. Tôn Vũ Hàng là người đứng đầu đời thứ ba cũng dần dần bộc lộ tài năng. Hơn nữa Tôn lão gia lại là người đứng đầu cấp quốc gia. Nói về quyền thế nghiên về chính phủ vầ dân chúng cũng có chút cuồng vọng, tuy nhiên tuyệt đối có thể đứng vào hàng các gia tộc có địa vị cao ở Trung Hoa.

Một gia tộc như vậy, tại sao vào miệng Từ Quân Nhiên lại thành một gia tộc đang trên đà xuống dốc?

Tôn Tĩnh Vân dù có thế nào cũng không tin.

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, lên tiếng:

- Nói về quá trình, sự giằng co giữa quyền lợi cá nhân của cán bộ cũng giống như cái vòng luẩn quẩn trứng có trước hay gà có trước, hai thứ này gắn bó chặt chẽ với nhau, không có cách nào phân biệt. Ví dụ như, nhiều vị cán bộ khi còn đương quyền, chuyện con cái họ kiếm tiền, chúng ta không thể nào phân biệt được con cái họ có lợi dụng vào quyền thế của bố mẹ hay không? Cũng với đạo lý như vậy, chúng ta không biết được là vì người vợ tham lam làm mất đi lý trí của người chồng hay là sự tham lam của người chồng làm hỏng đi cuộc đời của vợ mình. Kỳ thật có một cách giải thích thuyết phục hơn là: ở trên phương diện hai bên đều có lợi, bố mẹ và con cái, chồng và vợ cùng nhau phối hợp ăn ý, cùng nhau tác chiến, thống nhất hành động giống như một người.

Cuối cùng Từ Quân Nhiên nói cùng với Tôn Tĩnh Vân mấy lời đầy ẩn ý:

- Điều càng quan trọng hơn là: gia đình, hay gia tộc có thể dễ dàng trở thành một nền tảng kiên cố nhất chính của một cộng đồng là sự tín nhiệm của các thành viên trong cộng đồng đó, thông tin và lợi ích cùng nhau hòa hợp tạo thành mức độ cao nhất, ý chí luôn kiên định, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, năng lực chống lại sự xâm chiếm bên ngoài cũng là mạnh nhất.

Tôn Tĩnh Vân mãi đến khi Từ Quân Nhiên rời đi vẫn không có phản ứng gì, cô vốn muốn khuyên Từ Quân Nhiên làm hòa với Tôn gia nhưng lại không ngờ là, Từ Quân Nhiên nói một hồi lại khiến mình nhận ra, Tôn gia hiện tại nhìn bên ngoài vẻ vang, rạng ngời như vậy nhưng thật ra tất cả đều do cha mình xây dựng lên, một khi Tôn lão gia rời khỏi cương vị lãnh đạo, quyền thế của Tôn gia tất nhiên cũng sẽ suy sụp. Một khi Tôn lão gia qua đời. nói không chừng với tính cách của anh cả, sớm muộn gì cũng khiến cho Tôn gia bị lụi bại.

Người của Tôn gia có ai đã từng cân nhắc đến điểm này?

Tôn Tĩnh Vân không biết, hiện giờ cô đang muốn thật nhanh trở lại trong nhà của Tôn Chấn Bang, đem những lời này nói cho cha mình.

Tuy nhiên lúc này, trong thư phòng của Tôn Chấn Bang, bốn anh em của Tôn gia đều đang nín thinh, đứng trước mặt của Tôn lão gia.

Tôn lão gia nhìn qua một lượt thư phòng của Tôn Chấn Bang, gật đầu nói:

- Lão tam khá lắm, lại còn thích đọc sách, trái với vẻ chất phác bên ngoài.

Tôn Chấn Khôn nhìn qua người em thứ 3 của mình Tôn Chấn Bang, định nói gì đó nhưng không lên tiếng, quan hệ của y và lão tam không được tốt, bởi lão tam Tôn Chấn Bang và lão lục Tôn Chấn Quốc ủng hộ lão nhị Tôn Chấn An, còn y và lão ngũ Tôn Chấn Hồng lại khá thân thiết.

Mặc dù là một gia tộc lớn nhưng vẫn có chuyện tranh đoạt chức vị gia chủ, dù sao thì mọi người đều biết, mỗi một gia tộc đều chỉ có một người có thể làm thủ lĩnh, khi tuổi của Tôn lão gia càng lớn thì địa vị của Tôn Chấn An và Tôn Chấn Khôn đều có địa vị ổn định ở tỉnh bộ, tiếp theo ai có thể nối bước Tôn lão gia, ghi tên vào danh sách các lãnh đạo cấp Trung ương, cũng có nghĩa là người đó sẽ là người cầm lái cho thế lực của Tôn gia ngày một lớn mạnh.

Nhưng chuyện tranh đoạt lại đang được tiến hành gữa Tôn Chấn An và Tôn Chấn Khôn.

- Cha, chuyện ngày hôm này …

Tôn Chấn Bang nghe cha nhắc đến tên mình, liền thuận thế mở lời:

- Con muốn gặp thằng nhóc Từ Quân Nhiên đó một lần!

- Sao phải gặp nó? Cái thứ không biết điều đấy, nhà chúng ta không thiếu loại thân thích như vậy!

Tôn Chấn Khôn không nhịn được, liền lên tiếng.

Không biết vì sao nhưng mỗi lần nhìn thấy Từ Quân Nhiên, y lại nhớ lại việc lúc đó, nếu không phải lúc đó em gái mình không từ mà biệt, cùng tên họ Từ kia bỏ nhà đi, thì vận mệnh của y cũng không đến mức này, nói không trừng y đã sớm trở thành Bí thư Thành ủy cả một thành phố trực thuộc Trung ương rồi, chứ đâu cần tranh đoạt vị trí người đứng đầu Tỉnh ủy, thậm chí lại còn bị lão Nhị vượt mặt.

Y là lão đại trong nhà, Tôn Chấn Bang không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía cha mình.

Tôn lão gia khẽ thở dài, nhìn con cả của mình nói:

- Lão đại, con vẫn không buông được chuyện năm đó!

Tâm tư của con mình, sao ông có thể không hiểu. Ông đã nếm trải đủ sự hiểm ác của lòng dạ con người, sao có thể không nhìn ra thái độ căm thù của con trai lớn và con dâu của ông đối với Từ Quân Nhiên. Tuy y không nói ra, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông hồ đồ, ông đã sống đến từng tuổi này, suy nghĩ trong lòng mình, người ngoài sao có thể nhìn thấu.

- Cha, không thể trách anh cả và chị dâu được, thằng nhóc đó, con cũng thấy nó có hơi ngạo mạn!

Lúc này, lão ngũ Tôn Chấn Hồng mới lên tiếng, ấn tượng của gã đối với Từ Quân Nhiên như vậy cũng là bình thường, bởi gã và Tôn Chấn Khôn khá là thân thiết.

Tôn Chấn Quốc nhướng mày, liếc nhìn Tôn Chấn Hồng, sau đó nhìn về phía cha mình, khẽ nói:

- Cha, dù có nói thế nào thì đây cũng là con của chị cả ….

Những người khác cũng không biết nói gì, giống như Tôn Chấn Quốc, dù cho Từ Quân Nhiên trong mắt họ có bao nhiêu khuyết điểm, dù cho bọn họ không hài lòng với Từ Quân Nhiên, nhưng cũng không thể nào thay đổi được sự thật Từ Quân Nhiên là con trai của Tôn Tĩnh Văn, là cháu ngoại của Tôn lão gia.

Tôn lão gia nghe xong những lời của Tôn Chấn Quốc, vẻ mặt có thoáng ảm đạm, một lúc lâu sau mới gật đầu nói:

- Đúng vậy, con trai của Tĩnh Văn, không thể ngờ là bộ xương già này, lúc còn sống vẫn có thể nhìn thấy con của Tĩnh Văn.

Nói đến đây, ông đi về phía người con cả, chậm rãi nói:

- Đồng chí Khánh Phong đã nói với ta rồi, hết năm này, con từ chức đi!

Cái gì?

Những lời vừa rồi, khiến cho mọi người đều ngây ra.

Tình thế của Tôn Chấn Khôn hiện tại, nhìn bên ngoài có thể thấy được, y rất có hi vọng trở thành đại tướng ở biên cương, thậm chí còn có thể một bước đi thẳng lên Trung ương vậy mà lão gia lại nói như vậy, lẽ nào đã có chuyện xảy ra mà mọi người không biết sao?

Đồng chí Khánh Phong, chẳng lẽ chính là Bí thư Khánh Phong, người đứng đầu Ủy ban kỷ luật Trung ương?

Tôn Chấn Bang chỉ cảm thấy, tiếng thở của anh cả ngày càng gấp gáp, thậm chí gã còn nghĩ là Tôn Chấn Khôn có thể vì quá đỗi kinh ngạc mà ngất xỉu.

- Cha, cha đang nói đùa gì vậy?

Tôn Chấn Hồng không khỏi lên tiếng hỏi, gã thật sự không hiểu được chuyện này, muốn biết là thế nào, bởi bên ngoài đều nói, anh cả hết năm sau, rất có thể sẽ là người đứng đầu Tỉnh ủy. Tại sao lúc này, cha lại muốn y nghỉ hưu sớm, chẳng lẽ tên tiểu tử ngông cuồng Từ Quân Nhiên kia còn là một con quạ đen hay sao?

Tôn lão gia nghiêm mặt, nhìn Tôn Chấn Hồng quát lớn:

- Ngươi cho là ta đang nói đùa với các ngươi sao?

Nói xong, ông nhìn Tôn Chấn Khôn, sắc mặt y lúc này đang trắng bệch:

- Ngươi đã làm cái gì, vợ ngươi đã làm cái gì, không phải ngươi rõ hơn ta sao? Nếu không phải đồng chí Khánh Phong nói cho ta biết, ta thật không thể ngờ Tôn Chấn Khôn ngươi cũng có lá gan này! Ngươi cho là chính phủ Trung Hoa này là của Tôn gia hay sao?

Càng nói càng tức giận, cuối cùng, ông không nhịn được mà cầm chén trà trong tay, đập xuống mặt bàn.

- Tôn Chấn Khôn, trong mắt ngươi, có còn người cha này hay không? Có còn kỷ luật của Đảng, có còn luật pháp nữa hay không?

0.12850 sec| 2430.195 kb