Lần này tới thủ đô, Từ Quân Nhiên đương nhiên không thể giống như trước cứ như vậy đến nhà Tào Tuấn Minh, cuối cùng vẫn dẫn theo một đám người. Vì vậy, Từ Quân Nhiên dứt khoát dẫn tất cả mọi người đến phòng tiếp khách của viện nghiên cứu nông thôn, lấy ra thư giới thiệu, hơn nữa trước đó Từ Quân Nhiên và người phụ trách nhà khách đó đã gặp nhau mấy lần tại nhà Tào Tuấn Minh, vì vậy không hề có chút phiền phức nào.

Thời gian không còn sớm, Từ Quân Nhiên cũng không định đi làm phiền Tào Tuấn Minh, thấy trời đã sắp tối rồi, nếu như mìnhcứ như vậy qua đó chưa chắc anh hai và chị hai đã có ở nhà, không bằng ngày mai hãy đi.

- Cộc, cộc, cộc.

Cửa phòng bị gõ mạnh, Từ Quân Nhiên đứng dậy mở cửa, lại thấy Trịnh Vũ Thành đứng ngoài cửa.

- Anh Trịnh, có việc gì sao?

Có chút ngạc nhiên, Từ Quân Nhiên nhìn Trịnh Vũ Thành hỏi.

Trịnh Vũ Thành vẻ mặt nghiêm túc, do dự một chút hỏi Từ Quân Nhiên:

- Rảnh chứ? Hai chúng ta nói chuyện.

Từ Quân Nhiên trong lòng ngờ vực, không biết Trịnh Vũ Thành muốn tìm mình nói chuyện gì, nhưng hắn nghĩ lại liền đoán được Trịnh Vũ Thành đến tám chín phần là vì chuyện ở trạm xe lửa buổi chiều. Gật gật đầu cười nói với Trịnh Vũ Thành :

- Được, chúng ta nói chuyện chút.

Vào trong phòng, Trịnh Vũ Thành ngồi đối diện Từ Quân Nhiên, trầm ngâm một lát rồi nói với Từ Quân Nhiên:

- Quân Nhiên, lời anh đây nói với cậu đều xuất phát từ sâu trong lòng, tình cảm không thể miễn cưỡng được, mặc dù nói có lúc những người trẻ tuổi thường đề xướng tự do yêu đương gì đó, nhưng chúng ta cũng phải cân nhắc tình hình thực tế một chút.

Từ Quân Nhiên mở miệng muốn nói, Trịnh Vũ Thành vẻ mặt lo lắng nói:

- Cậu không phải không biết tình hình Tôn gia, người đến hôm nay chẳng qua chỉ là thượng tá. Lần sau, gây chuyện không tốt chính là cục trưởng thậm chí là nhân vật lớn cấp bộ trưởng. Cậu nói xem chúng ta có thể chọc vào họ sao?

Trịnh Vũ Thành là thật tâm lo lắng cho Từ Quân Nhiên trong cách nghĩ của gã, mặc dù nói Từ Quân Nhiên cứu đại tiểu thư Tôn gia nhưng không có nghĩa là Tôn gia nhất định thích hắn, phải biết rằng thời đại này mặc dù không nói đến môn đăng hộ đối nhưng tối thiểu địa vị hai người không thể kém nhau quá nhiều, câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem hay công chúa và con tôm nhỏ mặc dù rất cảm động lòng người, nhưng bất cứ người có đầu óc và kiến thức đều không cho rằng Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân sẽ có kết quả gì đó.

Nghe xong lời của Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên vẻ mặt xấu hổ, hắn rốt cuộc cũng rõ Trịnh Vũ Thành khuyên bảo hắn hết nước hết cái mục đích cuối cùng là gì, điều đáng tiếc là, Trịnh Vũ Thành căn bản hiểu lầm nguyên nhân, vậy mà hiểu lầm giữa hắn và Tôn Tĩnh Vân nảy sinh tình cảm, còn bị Tôn gia ngăn cản, Từ Quân Nhiên không biết nói thế nào với Trịnh Vũ Thành nữa, sức tưởng tượng của đại ca này quá phong phú rồi. Mặc dù nói việc sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp xảy ra không ít, nhưng đó đều là trong văn kịch thôi. Từ Quân Nhiên không cảm thấy Tôn Tĩnh Vân có tình cảm gì với mình.

Bên này Trịnh Vũ Thành không biết ý nghĩ ở sâu trong nội tâm của Từ Quân Nhiên, vẫn khuyên hắn:

- Anh đây cũng là vì tốt cho cậu, anh khuyên cậu nên từ bỏ đi. Trời đất rộng lớn thiếu gì hoa thơm cỏ lạ hà tất phải treo cổ trên một cái cây? Dựa vào tài hoa và bản lĩnh của đệ sau này vợ con hưởng đặc quyền chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Người nhà Tôn gia không phải người mà chúng ta có thể động vào…

Không thể không nói, gã thật sự là vì tốt cho Từ Quân Nhiên, không hi vọng tiền đồ rộng mở của Từ Quân Nhiên bị chuyện này hủy hoại, ngộ nhỡ vị nào đó của Tôn gia không hài lòng, một câu truyền đi, Từ Quân Nhiên làm chuyện không tốt thì cả đời này không còn ngày ngóc mặt dậy nữa.

Trên quan trường chính là như vậy, ngươi lơ đãng đắc tội với nhân vật lớn nào đó, người đó chỉ thuận miệng nói một câu là có thể quyết định vận mệnh mấy chục năm của một người, giống với Hoàng Tử Hiên so với cha nuôi của Từ Quân Nhiên đời trước hay Hạ Thu Thực so với Từ Quân Nhiên. Đối với các nhân vật máu mặt mà nói, quá trình quyết định vận mệnh của một kẻ tiểu tốt chỉ cần một cuộc điện thoại hoặc một ám thị mà thôi, còn đối với một kẻ tiểu tốt mà nói quyết định của nhân vật lớn sẽ chấm hết những năm tháng tốt đẹp của bọn họ.

Phải biết rằng, đề bạt trong quan trường là nói đến thời điểm đúng.

Có người thường nói quan trường như chiến trường, cái không thể động đến không phải là người mà là thời gian, đó là lí do mà bất cứ một cán bộ nào nếu muốn có thành tựu trên con đường làm quan ngoài việc tự thân vượt qua thử thách thì điều quan trọng nhất chính là có thời gian và thời cơ được đề bạt.

Tuổi tác trên quan trường cũng là một điều rất quan trọng. Ví dụ hai cán bộ cạnh tranh một chức vụ thì người bốn mươi tuổi dễ thắng hơn người năm mươi tuổi, đạo lý này rất đơn giản, cứ xem như lãnh đạo đề bạt cán bộ tối thiểu cũng thích cộng sự của mình lâu dài một chút.

Vì vậy, một khi bị kẹt tại một cấp bậc nào đó một thời gian, đối với con đường cán bộ mà nói tuyệt đối là đả kích mang tính hủy diệt.

Trịnh Vũ Thành lo lắng chính là ngộ nhỡ Từ Quân Nhiên đắc tội với người của Tôn gia, sẽ bị kẹp lại không?

Từ Quân Nhiên mãi mới chờ đến khi gã nói hết, bất đắc dĩ nói:

- Anh Trịnh, anh nghĩ đi đâu vậy? Giữa tôi và Tôn Tĩnh Vân chẳng có chuyện gì cả. Hôm nay Tôn gia đến tìm tôi là có việc, chẳng qua hiện tại tôi không có ý định đến Tôn gia. Không ngờ lại có nhiều tâm địa gian xảo vậy.

- Như vậy….

Trịnh Vũ Thành nhìn Từ Quân Nhiên thoáng chút xấu hổ, không ngờ chính bản thân tiêu diêu nói một đống như vậy thì ra là hiểu lầm.

- vậy thì, cậu nghỉ ngơi sớm đi.

Trịnh Vũ Thành lúng túng một hồi liền đứng dậy dứt khoát rời khỏi phòng, để lại Từ Quân Nhiên vẻ mặt đắc dĩ cười khổ.

…………………

………………….

Nhìn bóng dáng của Trịnh Vũ Thành, Từ Quân Nhiên trong lòng nói không cảm động là giả, trong quan trường Trung hoa, như vậy nghĩ cho bản thân thuộc hạ và bằng hữu cũng ít thấy. Quan trường Trung Hoa là nơi rất phi thường, nam đạo nữ xướng đi vào bên trong liền trở nên đạo mạo trang nghiêm. Một người chính khí bước vào liền trở nên tầm thường. Bất luận là chuẩn bị thật tốt, ở đó đều có thể gặp trở ngại vô hạn, bất luận là quyết định hoang đường thì ở đó đều được thông qua, cấp trên có thể hài hước, quở mắng, chế giễu trước mặt cấp dưới, còn cấp dưới có thể trước mặt cấp trên chỉ có thể vô cùng tôn kính, giữa đồng liêu đề phòng giống như kẻ trộm, đối diện thủ trưởng cũng đều trở thành ghen ghét.

Giống như quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Trịnh Vũ Thành, mặc dù Từ Quân Nhiên có ân cứu mạng với gã, nhưng Trịnh Vũ Thành có thể khuyến khích quan hệ thông gia giữa Từ Quân Nhiên và Tôn gia, dù sao chỉ cần đáp lên chiếc thuyền lớn này của Tôn gia thì ngày sau Từ Quân Nhiên làm chuyện không hay cũng có thể thăng chức rất nhanh. Nhưng Trịnh Vũ Thành không lựa chọn như vậy mà lại khuyên can Từ Quân Nhiên, điều này rõ ràng là không hi vọng Từ Quân Nhiên đem hành động làm tiến thân giai cấp bản thân.

Trong giới chính trị, chuyện quan trọng nhất chính là vị trí được định vị rồi, chỉ có đem vị trí của mình xác định đúng, nói cách khác tùy thời xác định đúng chỗ đứng của mình mới có thể biết bản thân đi đến đâu hay đi làm sao mới đạt được điều tốt nhất với bản thân, đó mới là con đường tắt tốt nhất.

Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ đường đi của mình.

Tôn gia đối với Từ Quân Nhiên mà nói chẳng qua chỉ là một cái kí hiệu cùng khái niệm mơ hồ mà thôi, cùng xuất hiện với Tôn Tĩnh Vân, Tôn Vũ Hiên thậm chí là Tôn Chấn An. Chỉ là sau khi bản thân hồi sinh liền vươn ra một sự phát triển mà thôi. Thật sự mà nói, trong lòng Từ Quân Nhiên đối với tình cảm Tôn gia rất mờ nhạt.

Từ Quân Nhiên khát vọng quyền lực, cũng biết điểm tốt của quyền lực, đó là một thứ thần kì khiến người ta trở nên huyền bí, cũng khiến bản thân trở nên thần kì hơn trong lòng người khác. Cuộc sống trong xã hội mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy sự tồn tại của quyền lực, nhưng phần lớn người ta chỉ biết sử dụng quyền lực nhận sự sai khiến của quyền lực, mà không biết quyền lực rốt cuộc là cái gì?

Mà từ xưa đến nay, quan và quyền có mối quan hệ chặt chẽ, quan càng lớn thì quyền càng cao. Có quan là có địa vị, có địa vị ắt có quyền, có quyền là có tiền, có tiền ắt có uy, vì vậy quan có vị trí đầu tiên trong nghề nghiệp, người người đều muốn làm quan, làm quan nhỏ thì muốn thành quan lớn, làm quan lớn thì càng muốn làm quan to hơn.

Những điều này Từ Quân Nhiên đều hiểu cả, hắn hiểu rõ chỉ cần thừa nhận có quan hệ với Tôn gia sẽ có Tôn lão gia chống lưng, thành công bản thân sau này tuyệt đối sẽ không thua kém đời trước.

Song đây quả thật là điều hắn muốn sao?

Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, bản thân nếu dựa vào lực lượng của Tôn gia đi lên đỉnh của quyền lực, thì bản thân sẽ không vui vì đó không phải của bản thân mình mà là của người khác cho. Từ Quân Nhiên không thấy dựa vào lực lượng của Tôn gia có thể hoàn thành lí tưởng trong lòng mình.

Loại người nào mới có thể leo lên đỉnh quyền lực đây?

Điều này vẫn là vấn đề mà rất nhiều quan chức của Trung Hoa tự hỏi và mong chờ câu trả lời. Trong hiểu biết của Từ Quân Nhiên, một vị lãnh đạo nếu muốn leo lên đỉnh cao quyền lực nhất định phải giành được sự tán thành của nhiều người, đây là loại tán thành, không chỉ là hệ thống tay sai của bản thân mà còn cần nhiều nhóm khác. Nói trắng ra là bạn không chỉ phải khiến người của bạn chọn bạn còn phải làm đối thủ chọn bạn. Cố tìm cái chung không hề là một câu xáo rỗng. Chỉ có đem thỏa hiệp trong giới quan trường đặt vào bước đi của lãnh đọa mới có thể thành công thật sự.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Quân Nhiên lộ ra một vẻ kiên quyết, hắn vốn dĩ là một người có ý chí vô cùng kiên trì, nếu không có kinh nghiệm trọng sinh của người bình thường khó có thể tiếp nhận sự việc. Sớm đã phải mắc bệnh thần kinh, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn kiềm chế lại, định làm lên một sự nghiệp. Mặc dù thân phận đời sau xuất hiện, khiến Từ Quân Nhiên có chút kinh ngạc nhưng sau khi hắn trải qua một trận hoang mang cũng đưa ra quyết định, Từ Quân Nhiên vẫn là Từ Quân Nhiên, chuyện của Tôn gia không có liên quan gì đến hắn, di nguyện cuối cùng của mẹ hắn là hắn bái lạy người già, cũng không nói bản thân làm cái gì để đời sau hiếu thuận nhận tổ quy tông.

Cuối cùng, Từ Quân Nhiên tin rằng, Tôn Tĩnh Văn vẫn rất oán hận đối với chuyện năm đó. Nếu không phải Tôn lão gia ép con gái không được xem mặt, không phải nhắm vào cha của Từ Quân Nhiên thì bọn họ sao phải bỏ trốn chứ, sao phải đặt chân vào sống ở thôn Lý gia cơ chứ, hai sinh viên tài hoa trở thành nông dân, chồng chết ở trên núi, bản thân mang theo con trai chịu khổ nửa đời. Nếu nói là không hận, đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin.

Chỉ có điều, chuyện trong nhà cho tới bây giờ vẫn là một mớ sổ sách lung tung, thanh quan khó gãy việc nhà, không ai dám đảm bảo bản thân trong việc nhà không có hổ thẹn với lương tâm, Từ Quân Nhiên không thể, không lọt vào mắt của Tôn lão gia.

7.77266 sec| 2430.086 kb