- Từ Quân Nhiên, tôi đã dạy dỗ nó rồi, cậu nghe tôi nói . . .

Những người khác của Tôn gia không có phản ứng, nhưng có chút quan hệ với Từ Quân Nhiên, biết được hắn trong ngoài khác nhau như Tôn Tĩnh Vân lập tức mở miệng nói, muốn giải thích với Từ Quân Nhiên chuyện này, hơn nữa cho dù nói như thế nào, hôm nay Từ Quân Nhiên đến đây là để nhận người thân mà.

Người khác không biết tính cách của Từ Quân Nhiên, nhưng cô hiểu rất rõ, đừng thấy bây giờ Tôn gia trên dưới mười mấy vị trưởng bối ở đây, nếu như Từ Quân Nhiên muốn nổi giận, sẽ không chừa chút mặt mũi nào cho Tôn gia, điểm này, Tôn Tĩnh vân có chút hoài nghi.

Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn Tôn Tĩnh Vân lắc đầu:

- Cô biết tôi mà, tôi sẽ không gây chuyện.

Nói xong, hắn nói tiếp:

- Hôm nay ở đây đều là người nhà Tôn gia phải không? Cô không giới thiệu với tôi một chút sao?

Tôn Tĩnh Vân sửng sốt, nhìn Từ Quân Nhiên bình tĩnh như vậy, trong lòng không biết tại sao đột nhiên có chút cảm giác bất an.

Nhưng cho dù Từ Quân Nhiên nói vậy, nếu hắn muốn gây chuyện, ai cũng không thể làm gì hắn, cảm thán một hơi, Tôn Tĩnh Vân bắt đầu giới thiệu:

- Anh sáu của tôi cậu đã gặp qua, đây là vợ anh ấy, người bên cạnh chị dâu là con gái của họ – Tôn Thiến. Đây là anh tư và vợ anh ấy . . .

Từng người ở trong đó, Tôn Tĩnh Vân đều lần lượt giới thiệu cho Từ Quân Nhiên biết, chỉ là cô đều giới thiệu theo góc độ của mình.

Từ Quân Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt, mỗi khi Tôn Tĩnh Vân nói tới một người, ánh mắt của hắn sẽ dừng trên mặt người đó một chút, sau đó nhẹ nhàng đối diện với ánh mắt của đối phương, dường như đang chào hỏi với đối phương.

Ngay cả khi Tôn Tĩnh Vân giới thiệu Tôn lão gia, Từ Quân Nhiên cũng rất bình tĩnh, dường như người có thanh danh hiển hách nhất Trung Hoa giống như ông lão hàng xóm vậy.

- Tiểu Từ, con . . .

Đợi đến khi Tôn Tĩnh Vân giới thiệu hết, Tôn Chấn Bang nhịn không được mở miệng, ông không hy vọng Từ Quân Nhiên để lại khúc mắc gì với Tôn lão gia, hơn nữa đó là con trai ruột của chị hai, nói đến cùng, mọi người đều là người một nhà, mặc dù có người không đồng ý nhận Từ Quân Nhiên, nhưng Tôn Chấn Bang ngược lại cảm thấy minh nên giữ lại đứa cháu này.

Thanh âm của Từ Quân Nhiên rất vững vàng, nhìn Tôn Chấn Bang nở nụ cưới:

- Tư trưởng Tôn, cám ơn ngài đã chiếu cố!

Mọi người biến sắc, bởi vì Từ Quân Nhiên lại xưng hô với Tôn Chấn Bang bằng chức vụ quan trường.

Ánh mắt nhìn thẳng Tôn lão gia người chưa nói lời nào, Từ Quân Nhiên từ từ đứng dây, đến trước mặt ông, từ từ quỳ xuống!

Một lạy, hai lạy, ba lạy.

Cung kính, nghiêm túc, Từ Quân Nhiên dập đầu với Tôn lão ba lần.

Ngẩng đầu, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:

- Đây là di ngôn của mẹ, ba cái dập đầu này, là bởi vì ơn sinh thành của ông đối với mẹ, đáng để cho con làm vậy.

- Con . . .

Tôn lão gia sững sờ, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, đứa con gái rời khỏi nhà mấy chục năm nay hôm nay âm dương chia cách, chỉ để lại một dòng máu. Tình cảnh lúc này, mặc dù ông đã từng thống lĩnh vạn mã. Cũng khó có thể ngăn lại nổi đau trong lòng, nhịn không được sắc mặt ảm đảm một hồi.

- Tiểu Từ, chú biết trong trong lòng con có oán giận, chuyện này nói ra dài dòng, chú nói với con . . .

Tôn Chấn Quốc nhẹ giọng mở miệng, muốn cùng Từ Quân Nhiên nói chuyện trong nhà, nhưng còn chưa đợi ông nói hết, Từ Quân Nhiên đã đứng dậy.

Quay người, Từ Quân Nhiên nhìn những người đời thứ hai thứ ba của Tôn gia trong phòng khách, thản nhiên nói:

- Mẹ của tôi là Tôn Tĩnh Văn, nếu tôi nhớ không lầm, mẹ tôi là chị, là em gái, cô của các người. Nói đến cùng, các người với bà ấy, đều chảy cùng một dòng máu.

Nói xong, sắc mặt Từ Quân Nhiên từ từ trở nên lạnh lùng, nhìn đám người Tôn gia cười lạnh:

- Tôn gia ở thủ đô, thật là uy phong đấy!

- Mười mấy trưởng bối ở đây, một đứa nhỏ lại dám chỉ lên mũi sỉ nhục tôi, ha ha, phần “thâm tình hậu nghị” này Từ Quân Nhiên tôi hôm nay sẽ nhớ rõ!

Từ Quân Nhiên liếc mắt nhìn Phùng Tú Kiệt, từng câu từng chữ nói:

- Tôi vốn dĩ lớn lên ở vùng quê, không có gì đáng nói. Bà mắng tôi không có gì, cũng không nên mang cha mẹ tôi ra!

Quay đầu nhìn Tôn lão gia, Từ Quân Nhiên nói tiếp:

- Hôm nay tôi đến gặp ngài, chính là thay mẹ tôi dập đầu ba cái, từ nay trở đi, tôi với Tôn gia không còn bất kì quan hệ gì!

- Từ Quân Nhiên tôi họ Từ, ở bên ngoài cũng sẽ không mạo phạm danh dự gì của Họ Tôn, cũng không hy vọng Tôn gia vì tôi làm điều gì khác. Tôi đi đến hôm nay, là dựa vào chính mình, không dựa vào bất kỳ quan hệ của các người, cho nên ai đó có thể yên tâm, nhưng mà, tôi khuyên Tôn gia một câu, thịnh quá sẽ suy, cho dù là hoàng đế cũng không dám bảo đảm Vương triểu sẽ không thay đổi, tất cả để lại chỉ là số không, nếu không đến lúc đó cẩn thận kết cục thảm hại.

Mỗi câu nói của Từ Quân Nhiên, giống như một viên đạn bắn vào đầu người nhà Tôn gia, sắc mặt mỗi một người trong Tôn gia đều trở nên khó coi.

- Ngạo mạn!

Tôn Chấn Khôn đứng dậy, chỉ vào Từ Quân Nhiên phẫn nộ quát:

- Mày là cái thá gì? Ở đây ai cũng là trưởng bối của mày, đến phiên mày lên tiếng sao? Cút! Cút ra ngoài cho tao!

Đối với Tôn Chấn Khôn mà nói, trước nay chưa có một thanh niên 21 tuổi nào dám kiêu ngạo trước mặt ông, càng không cần phải nói Từ Quân Nhiên chỉ thẳng vào mũi trên dưới Tôn gia chửi, trong mắt Tôn Chấn Khôn, con trai mình chửi Từ Quân Nhiên chẳng qua là con nít nói bừa, lời Từ Quân Nhiên phản kích, đó chính là đại nghịch bất đạo.

Sẽ có một số người, thích đặt mình vào vị trí cao nhất.

Từ Quân Nhiên nở nụ cười, khoát khoát tay muốn nói gì đó với Tôn Tĩnh Vân, nhìn Tôn Chấn Khôn cười nói:

- Bộ trưởng Tôn bộ trung tổ, đối với em gái ruột của mình, nói xấu sau lưng, ông cho rằng tôi sẽ chấp nhận một trưởng bối như ông sao? Tôi khuyên ông một câu, ông không phải thủ trưởng cao nhất, ông cũng không phải bộ trưởng của Bộ trung tổ, có một số chuyện, đừng cho rằng thần không biết quỷ không hay, đừng thấy bây giờ ông làm loạn được, coi chừng sau này lại trống không!

Nói xong, Từ Quân Nhiên quay người trực tiếp bước ra ngoài, không nói thêm một lời nào với người của Tôn gia nữa.

Trong phòng khách thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Tôn Tĩnh Vân có nghĩ cũng không ngờ, lần gặp mặt hôm nay, lại bởi vì một câu của Tôn Vũ Thiên mà trở nên như thế này, nhìn sắc mặt Tôn Chấn Khôn vì một câu của Từ Quân Nhiên mà trở nên trắng bệch, cô nhíu mày, không biết anh hai này rốt cuộc là sao? Một người 50 tuổi, lại gây khó dễ với một người thanh niên như Từ Quân Nhiên, mặc dù năm đó chuyện chị hai hủy hôn khiến ông mất đi cơ hội thăng chức, cũng không nên oán hận đến bây giờ chứ?

Nhìn thoáng qua Tôn lão, Tôn Tĩnh Vân cảm thán một hơi, quay người đuổi theo.

Cho dù nói như thế nào, Từ Quân Nhiên là do cô mang về, bản thân tất nhiên phải chăm sóc hắn. Hơn nữa, câu con hoang vừa rồi của Tôn Vũ Thiên, khiến cô đau lòng, phải biết rằng nghiêm khắc mà nói, cô cũng không phải người nhà Tôn gia, câu nói của Tôn Vũ Thiên tuy là mắng Từ Quân Nhiên, nhưng ngược lại khiến Tôn Tĩnh Vân giống như bị người ta dùng dao cứa vào lòng vậy.

Tôn lão gia vẫn không nói câu nào, sắc mặt không vui không buồn, sau một hồi cảm thán một hơi, nhìn đứa con trai lớn của mình.

- Lão đại, mấy anh em các con, theo ta đến thư phòng.

Ông lão đứng dậy, sau khi chậm rãi nói một câu, đi vào thư phòng của Tôn Chấn Bang.

Mấy anh em Tôn Chấn Khôn không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đi theo cha vào thư phòng, chỉ chừa lại con dâu và đời thứ ba, cũng không dám có hành động gì, chỉ yên lặng ngồi trong phòng khách.

Nhìn thấy sắp vào thư phòng, Tôn lão gia đột nhiên ngừng bước, quay người nhìn đừa con dâu cả, bình tĩnh nói:

- Vợ lão đại!

Phùng Tú Kiệt không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy, lau nước mắt cho con trai, cung kính trả lời:

- Cha!

Tôn lão gia liếc nhìn con dâu, từng câu từng chữ nói:

- Tết năm nay, cô với Tiểu Thiên không cần phải đón tết ở nhà ta nữa.

Dừng một chút, ông nói tiếp:

- Còn có, mấy người họ hàng của nhà mẹ cô, bảo bọn họ về nhà hết đi, đừng có dựa vào tên của tôi để làm ăn, tôi đã lớn tuổi rồi, không muốn tai lúc nào cũng phải nghe nhắc tới chuyện này.

Sắc mặt Phùng Tú Kiệt thoáng cái trắng bệch, miệng run rẫy, lời muốn nói nhưng lại ngại uy nghiêm của ông nên không dám nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình Tôn Chấn Khôn, hy vọng lúc này ông có thể mở lời nói thay mình.

Tôn Chấn Khôn mở miệng muốn nói, không ngờ ông lão gia quét mắt qua nhìn, Tôn Chấn Khôn bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt của cha mang theo sát khí đã lâu không thấy, loại cảm giác này, ông chỉ gặp qua khi cha 76 tuồi trao đổi với đám người thủ trưởng về vấn đề ổn định trật tự.

Không tự chủ được, Tôn Chấn Khôn khép miệng lại, thậm chí không dám nhìn vợ, cho dù mấy câu vừa rồi của Tôn lão gia đồng nghĩa với việc đuổi mẹ con Phùng Tú Kiệt ra khỏi Tôn gia, thậm chí là dứt khoát đoạn tuyệt với Phùng gia, dựa vào danh thế của Tôn gia làm ăn. Nhưng ông vẫn như cũ không dám mở miệng, bởi vì Tôn gia là vì Tôn lão gia vẫn còn, vẫn chưa có sức kêu gọi.

Phùng Tú Kiệt thoáng cái mất hết sức lực, trơ mắt nhìn chồng và cha chồng đi vào thư phòng, không một ai quay đầu lại nhìn bà ta. Bà ta biết, lần này mình làm sai rồi, đoán sai tâm tư của ông.

Nói thực, từ trước tới giờ bà ta đều quá tự tin, cho rằng có một số chuyện ông sẽ không biết, cho dù biết cũng sẽ ở trước mặt mọi người, tha thứ cho bà ta. Nhưng bà ta không ngờ, quốc gia quốc gia, trong lòng Tôn lão gia, quốc đặt trước gia.

Có nhiều thứ, người già không biết, cũng sẽ có người báo cho ông biết, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, chẳng qua là hy vọng bà ta có thể sớm ngày thoát khỏi lầm đường lạc lối. Một khi một số hành vi của bà ta khiến cho ông hoàn toàn thất vọng, mất đi nhẫn nại, thứ nghênh đón bà ta, ngoại trừ một con đường chết không còn sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa ở trước mặt Tôn lão gia, bà ta dựa dẫm những thứ đó, căn bản không xem là gì, cái gọi là quyền lực, địa vị, nói trắng ra, nếu không có sự tồn tại của Tôn lão gia, mấy người đời thứ hai của Tôn gia, thì sao có thể có ngày hôm nay chứ?

0.15734 sec| 2430.047 kb