Làm quan phải học cách thỏa hiệp, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.

Lựa chọn hôm nay của mình cũng không phải vì sợ hãi một số người mà là Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân không nên lãng phí sức lực có hạn của mình trong cạnh tranh chính trị.

Trong lúc Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ về việc này đã không để ý mấy người đi tới từ phía sau.

- Ơ, đây không phải là Tào Lão Nhị sao?

Nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ là phần tử tri thức rất điển hình của Trung Hoa, đeo một cạp kính, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa và khách sáo, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thường thấy nhất, trên người mang đậm vẻ tri thức, giống như một vị giáo sư đại học.

Từ Quân Nhiên không quen biết anh ta, vì tên mà người ta gọi là Tào Tuấn Vĩ.

Tào Tuấn Vĩ bên kia cũng thoáng ngây người, lập tức buông tay Trần Hoành Đạt, cười nghênh đón:

- Em còn tưởng là ai chứ, anh Vĩnh Cường, sao lại là anh.

Trần Hoành Đạt ở một bên thấp giọng giới thiệu cho Từ Quân Nhiên, người này tên Tạ Vĩnh Cường, nhà vốn rất lớn, sau đó chuyển ra ngoài, gia đình có quan hệ rất thân thiết với Ban thanh tra. Hồi nhỏ chơi cùng Tào Tuấn Minh không tệ, lớn hơn một lớp so với Tào Tuấn Vĩ.

- Tiểu tử cậu, về thủ đô lúc nào vậy? Anh nghe nói cậu ở bên Lĩnh Nam phát tài lớn.

Rõ ràng Tạ Vĩnh Cường hiểu rất rõ hành tung của Tào Tuấn Vĩ.

- Anh Vĩnh Cường, em quay về làm chút chuyện, tối qua vừa về tới.

Xem ra mối quan hệ của Tạ Vĩnh Cường và Tào Tuấn Vĩ không tồi, nếu dựa vào sự hiểu biết của Từ Quân Nhiên đối với Tào nhị ca hắn sẽ không nói nhiều như vậy với người mà mình không để vào mắt.

- Đúng vậy, tôi nghe anh cậu nói, tiểu tử cậu coi như trưởng thành rồi.

Tạ Vĩnh Cường xem ra có quan hệ rất tốt với Tào Tuấn Minh, nửa đùa nửa thật nói với Tào Tuấn Vĩ.

Dừng một chút, anh ta hướng sang Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình, kinh ngạc hỏi:

- Hai vị này là?

Tào Tuấn Vĩ cười cười:

- Đây là Từ Quân Nhiên, bạn học của anh trai em.

Nói xong, nói với Từ Quân Nhiên:

- Đây là chủ nhiệm Tạ – Tạ Vĩnh Cường.

- Từ Quân Nhiên?

Tạ Vĩnh Cường nhướn lông mày, rõ ràng cất cao giọng:

- Nghe đại danh đã lâu, nghe đại danh đã lâu.

Từ Quân Nhiên sững sờ, có chút không hiểu nhìn Tạ Vĩnh Cường, chợt nghe Trần Hoành Đạt giới thiệu:

- Anh Tạ làm việc trong Văn phòng nghiên cứu chính phủ trung ương.

Từ Quân Nhiên lúc này mới chợt hiểu ra. Vừa cười vừa nói:

- Chủ nhiệm Tạ xin chào, gọi em tiểu Từ là được rồi.

Văn phòng nghiên cứu chính phủ không phải là một bộ phận bình thường, trông bình thường nhưng lại tương đương với cơ cấu đầu não của lãnh đạo trung ương. Tên Tạ Vĩnh Cường này có thế làm tới chức chủ nhiệm văn phòng nghiên cứu chính phủ có thể thấy trình độ lý luận tuyệt đối không thấp, không biết chừng sau này sẽ là nhân vật lớn.

Tạ Vĩnh Cường gật đầu:

- Bài viết của cậu tôi đã xem rồi, rất tốt, nền tàng lý luận rất vững chắc.

Anh ta nói tới chính là bài luận văn phát biểu chung liên quan đến cải cách mở cửa của của Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh, nghe giọng nói này Từ Quân Nhiên đại khái có thể phán đoán được vị chủ nhiệm Tạ này có lẽ thuộc về phe ủng hộ cải cách mở cửa rồi.

- Chủ nhiệm Tạ quá khen rồi, chỉ là một ý tưởng chưa hoàn thiện.

Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ không để sự tán thưởng của đối phương trong lòng, lần đầu gặp gỡ. Người ta chẳng qua khách sáo mà thôi. Cây bút lớn của văn phòng nghiên cứu làm gì có ai là người đơn giản chứ.

Tạ Vĩnh Cường mỉm cười hàn huyên vài câu với Từ Quân Nhiên, lúc này mới vừa cười vừa nói:

- Làm sao lại nghĩ tới đến cung Vương phủ vậy?

Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:

- Đến thủ đô giải quyết chút việc, tiện thể qua đây.

Lúc này, ở cách đó không xa một người phụ nữ đeo kính bước tới.

- Vĩnh Cường, mấy vị này là?

- À, để anh giới thiệu một chút, em trai của Tuấn Minh – Tào Tuấn Vĩ, bên kia là con trai thứ ba bộ trưởng Trần của Bộ đường sắt, vị này đồng chí Từ Quân Nhiên. Có lẽ em có ấn tượng, người mà lúc trước thủ trưởng cấp cao nêu tên biểu dương. Tiểu Từ, đây là vợ tôi, Đỗ Văn Diễm, làm việc ở đài truyền hình trung ương thủ đô.

Từ Quân Nhiên nghe Tạ Vĩnh Cường giới thiệu trong lòng lại rõ ràng có chút chấn động, không ngờ anh ta hiểu rất rõ thân phận của mấy người mình, điều quan trọng nhất là không ngờ vợ anh ta lại làm việc ở đài truyền hình trung ương, nói không chừng sau này còn phải qua lại nhiều.

Mấy người hàn huyên vài câu, vợ chồng Tạ Vĩnh Cường còn có việc khác nên rời đi trước, nhìn theo bóng lưng của họ, Tào Tuấn Vĩ cười hắc hắc.

- Sao vậy, anh Vĩ?

Từ Quân Nhiên có chút không hiểu nhìn về phía Tào Tuấn Vĩ.

Tào Tuấn Vĩ cười nói:

- Không có gì, cậu có thể đặt quan hệ với Tạ Vĩnh Cường cũng xem như không tệ. Nghe anh tôi nói, anh ta rất có thể được thủ trưởng cấp cao coi trọng, vào văn phòng trung ương.

Từ Quân Nhiên lập tức ngây người, cũng không ngờ rằng ông này còn được thủ trưởng cấp cao coi trọng, có thể đi vào văn phòng trung ương, sau này nói không chừng lại có thể tiền đồ như gấm rộ.

- Đúng rồi, Quân Nhiên cậu còn chưa nói, con đường quốc lộ đó của huyên Võ Đức chúng ta thực sự phải làm sao?

Trần Hoành Đạt thì không quan tâm điều này, anh ta cũng không hiểu lắm kiến thức về phương diện này, ngược lại đối với con đường quốc lộ mà Từ Quân Nhiên nói lúc trước, rất có hứng thú.

Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu:

- Không chỉ sửa, hơn nữa các anh còn phải nghĩ cách nhận được thầu, cho huyện Võ Đức lấy quyền thu phí cầu đường của hai mươi năm sau làm thế chấp!

- Hai mươi năm?

Lúc này, ngay cả Lâm Vũ Tình cũng không bình tĩnh nữa, nhìn Từ Quân Nhiên kinh ngạc nói:

- Có phải là hơi nhiều không? Chính phủ có thể đồng ý sao?

Tào Tuấn Vĩ cũng chau mày:

- Có phải thời gian quá dài rồi, tới lúc đó ngộ nhỡ huyện Võ Đức đổi lãnh đạo mới…

Từ Quân Nhiên hiểu rõ, anh ta là lo Ủy ban huyện Võ Đức thay đổi hoặc chính sách bên trên phát sinh thay đổi, Quyền thu hồi lộ phí mà Từ Quân Nhiên đề cập sẽ bị thu hồi, Tục ngữ nói rất hay: Quan mới nhận chức ba ngọn lửa, loài bò sát nhỏ đi lại tuyệt đối không rập khuôn theo lối cũ, nhất định sẽ suy nghĩ để làm ra một vài điểm mới. Tại sao nhất định phải làm một số điểm mới? Rất đơn giản, nếu như ông sếp trước làm thế nào, người sau làm y như thế, có làm tốt hơn, công lao vẫn thuộc về người trước, làm sao thể hiện được tinh thần sáng tạo của lãnh đạo mới? Làm sao thể hiện được thành tích nổi bật của lãnh đạo mới? Không có tinh thần sáng tạo, không có thành tích nổi bật, đối với việc thăng chức hiển nhiên bất lợi. Vì vậy một ông quan mới lên chức, lối suy nghĩ mới, cách làm mới, tất cả đều muốn đánh đổ quy luật cũ, đánh vỡ khung cũ, mở ra cục diện mới. Tư duy quan trường và thói quen quan trường cũng như vậy.

Tới lúc đó nếu ngộ nhỡ lãnh đạo mới cảm thấy cách làm của lãnh đạo cũ không phù hợp với lợi ích của quần chúng nhân dân, buộc đám người Tào Tuấn Vĩ đưa ra quyền thu phí đường bộ thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì được.

Một chiếc xe con đi về phía Tào Tuấn Vĩ đỗ lại bên cạnh, Từ Quân Nhiên vừa đi vừa hỏi:

- Anh Vĩ, anh cảm thấy như thế nào mới có thể phát triển kinh tế nông thôn?

Tào Tuấn Vĩ ngây người một lúc, lập tức lắc đầu:

- Tôi chẳng phải là nhân tài giống như cậu và anh cả, tôi làm sao biết được?

Từ Quân Nhiên nói:

- Rất đơn giản, nếu muốn giàu, trước sửa đường, sinh ít con, trồng nhiều cây.

- Cái gì?

Khà khà!

Trần Hoành Đạt và Lâm Vũ Tình dùng một câu hỏi ngược lại khác nhau và một tiếng cười khẽ, khiến cho câu nói này của Từ Quân Nhiên thêm vài phần thú vị.

Lắc đầu bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên rõ ràng đã sớm dự liệu được kiểu phản ứng này của bọn họ rồi, mọi người ở thời điểm này vẫn chưa cách nào hiểu giao thông, dân số và môi trường có quan hệ như thế nào đối với sự phát triển kinh tế, dưới cái nhìn của bọn họ những thứ mà mình nói thực sự là có chút tầm thường.

- Quân Nhiên, cậu không đùa chứ, đây là lý luận gì vậy?

Tào Tuấn Vĩ vừa khỏi động xe vừa cười nói xem thường.

Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, giải thích nói:

- Anh nghĩ xem, bất luận một nơi có những thứ gì, tài nguyên cũng được, sản phẩm cũng được, nếu như không có điều kiện giao thông tốt, anh cảm thấy cho dù trong tay anh có núi vàng thì cũng như thế nào?

Nghe được lời nói của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Vĩ sững sờ, lập tức lại nghe Từ Quân Nhiên nói tiếp:

- Dân số càng đông, người ăn cơm cũng càng nhiều, chúng ta hiện tại lực lượng lao động ở nông thôn quá thừa chứ không phải quá ít, nói thẳng ra là người ăn cơm quá nhiều rồi.

Sau mấy câu nói, ba người đều cười không nổi nữa, Từ Quân Nhiên vừa nói vài câu giải thích tuy không phải rất kỹ càng nhưng lại nói trúng tim đen mà chỉ ra vấn đề tồn tại của nông thôn Trung Hoa hiện nay, chẳng lẽ mấy câu nói này của hắn lại chính là liều thuốc giải quyết sự phát triển nông thôn?

Khẽ cắn môi, Tào Tuấn Vĩ trầm giọng nói:

- Vậy được, nghe cậu vậy, chúng ta tìm cửa vay tiền, đường quốc lộ của huyện Võ Đức chúng ta sửa.

Dừng một chút, anh ta nhìn sang Trần Hoành Đạt:

- Cậu ba, làm không?

Trần Hoành Đạt cũng là cổ đông của công ty, Tào Tuấn Vĩ bắt buội phải xin ý kiến của anh ta, tuy nói quan hệ mọi người rất tốt nhưng đây không phải là hạng mục nhỏ, mối làm ăn vài trăm vạn thậm chí là trên ngàn vạn, lời nói sơ sót một chút, ném đi của cải dành dụm hơn nửa năm không nói, thậm chí nửa đời sau cũng phải vì tổn thất của việc này mà gánh nợ.

Vượt quá dự liệu của Tào Tuấn Vĩ, Trần Hoành Đạt không chút do dự gật đầu nói:

- Chỉ cần là chủ ý của Quân Nhiên chúng ta sẽ làm!

Từ Quân Nhiên ngược lại thoáng sững sờ:

- Anh Trần, anh cũng tin tưởng tôi quá rồi?

Trần Hoành Đạt nhún vai nói:

- Mấy tháng này ở Bằng Phi, thường cùng đám thương nhân giao lưu, dùng ngôn ngữ của họ mà nói cái đó gọi là đầu tư. Điểm lợi hại nhất của tiểu tử Quân Nhiên cậu không phải là nhìn nhận về phương diện này sao? Chúng ta có thể có được thành tích ngày hôm nay chính là dựa vào ý tưởng ban đầu của cậu, làm cái công ty xây dựng này có thể kiếm tiền cũng là do cậu nghĩ ra. Điều này gọi là gì? Trước đây điều này gọi là sửa đá thành vàng! Theo tôi ý tưởng của cậu chắc chắn là không thể sai được, coi như việc tu sửa đường lần này bị thua lỗ, tôi tin cậu có thể nghĩ ra được cách khác, giúp chúng ta thu lại tiền về.

Vài câu ngắn ngủi khiến cho Từ Quân Nhiên phải ngưỡng mộ vị lão Tam này của Trần gia mà vốn đều cho rằng là người đi theo Tào Tuấn Vĩ, chả trách mọi người thường nói không thể nhìn bề ngoài, việc nhìn người không thể xem biểu hiện bên ngoài, bình thường chính mình vẫn luôn cho rằng Trần Hoành Đạt xem như là tùy tùng của Tào Tuấn Vĩ, kéo anh ta vào nhập hội cũng là vì gia đình anh ta đi theo ngành đường sắt, không ngờ rằng vị lão tam của Trần gia này ngược lại rất có tư tưởng.

Điều anh ta nói kỳ thật đều không sai, Từ Quân Nhiên đã hạ quyết tâm, chỉ cần lần này Tào Tuấn Vĩ bọn họ tham gia vào việc tu sửa đường, duy trì lòng tin đối với mình, như vậy Từ Quân Nhiên sẽ chuẩn bị giúp đỡ bọn họ thật tốt, đưa bọn họ lên ngôi tỷ phú.

0.21247 sec| 2442.117 kb