- Cậu là Từ Quân Nhiên?
Một giọng nói truyền đến, khiến cho ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn theo hướng sô pha giữa phòng khách, ở đó, một đám người ngồi đó, không hẹn mà gặp dùng ánh mắt không giống nhau nhìn mình.
Ngồi ở vị trí chủ, là một ông lão mình vẫn thấy thường ngày, nhắm nửa con mắt, dường như không chú ý đến anh, chỉ là ngẫu nhiên mở mắt ra, lộ ra vẻ uy nghiêm.
Tôn Tĩnh Vân ở phía trước, Từ Quân Nhiên ở phía sau, Tôn Vũ Hàng đã bước sang một bên từ lâu.
Khoảng cách vài bước, Từ Quân Nhiên rõ ràng cảm nhận được, rất cả ánh mắt trong phòng khách đang dán chặt trên người mình, ngay cả ông lão bình tĩnh lúc này cũng lộ ra chút kích động nhìn mình.
- Tiểu Từ, ngồi đi, cứ xem như là nhà mình.
Tôn Chấn Quốc quen biết với Từ Quân Nhiên từ lâu, hơn nữa là ông chủ trương nhận đứa cháu ngoại này, cho nên đối với Từ Quân Nhiên rất nhiệt tình, vừa cười vừa nói.
- Cám ơn đoàn trưởng Tôn.
Từ Quân Nhiên hít một ngụm khí, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, bước lên ngồi xuống sô pha, ngồi thẳng người, đón nhận ánh mắt Tôn lão đang đánh giá mình, Từ Quân Nhiên ngồi yên không động.
- Nhà quê!
Một giọng chửi nhỏ vang lên, nhưng lại khiến tất cả mọi người ngẩn ra.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, nhưng lại phát hiện một đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi đứng đối diện mình, người ngồi bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp khoảng hơn 40, lúc này đang dùng ánh mắt mang địch ý nhìn mình, lông mày người phụ nữ xinh đẹp đó dường như giống với Tôn Vũ Hàng, mà người nói chuyện, là thằng nhóc đứng bên cạnh người phụ nữ đó.
Không đợi Từ Quân Nhiên nói. Đứa bé đó nhìn Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Con hoang!
Vù vù!
Không khí trong phòng khách trầm mặc xuống, Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi, Tôn Vũ Hàng ở một bên kêu lên một tiếng không hay rồi, khóe mắt đã quét nhìn sắc mặt tái nhợt của ông, ông nổi giận rồi!
Anh ta cũng không ngốc, em trai mới mười hai tuổi, vốn dĩ là độ tuổi chưa hiểu biết gì, có thể nói ra những lời này. Rõ ràng là nghe được từ cha mẹ.
Nhìn đến vẻ mặt khó coi của cha mẹ, Tôn Vũ Hàng cảm thán một hơi, cha mẹ của mình, mãi mãi vẫn có cái nhìn hạn hẹp như vậy. bọn họ có cái nhìn địch ý như vậy với Từ Quân Nhiên, một mặt là do Từ Quân Nhiên có chủ trương cách mạng khác với cha, ngoài ra điểm quan trọng, chính là vì hai người lo lắng, một khi Từ Quân Nhiên quay về Tôn gia, Tôn Lão gia bởi vì mắc nợ đứa con gái bao năm nay, mà đem yêu thương bù đắp cho Từ Quân Nhiên.
Một khi xuất hiện tình trạng đó, có Tôn lão nâng đỡ, con đường của Từ Quân Nhiên tất nhiên sẽ một bước lên mây. Đến lúc đó, vốn dĩ mình là người thừa kế đời thứ ba, có khi bị Từ Quân Nhiên đưa xuống, hơn nữa tài nguyên của một gia tộc là có hạn, nhiều nhất là giúp đỡ đời thứ hai, còn về đời thứ ba, cho dù ra sức giúp đỡ, cũng chỉ có thể lựa chọn người có tiền đồ để nâng đỡ.
Nhìn ra tâm tức của cha mẹ Tôn Vũ Hàng bất đắc dĩ cười khổ, anh ta cố ý tìm tư liệu về Từ Quân Nhiên, phát hiện người ta vốn dĩ không có ý định lợi dụng quyền lực của Tôn gia, phải biết rằng, ban đầu hắn đã từng cứu cô út, nếu như có suy nghĩ thấy người sang bắt quàng làm họ, e rằng đã mượn mối quan hệ giữa hắn và cô mà vào Tôn gia rồi, hà tất phải đợi đến giờ?
Dười cục diện này, ngược lại thành bế tắc, theo như cách hiểu của mình đối với Từ Quân Nhiên, chỉ sợ chuyện ngày hôm nay, e rằng không có cách giải quyết.
Từ Quân Nhiên từ từ đứng dậy, trên cao nhìn xuống đứa bé với ánh mắt tràn đầy căm thù, ánh mắt rất lạnh.
Không chỉ có hắn, ánh mắt mấy người Tôn gia cũng thay đổi, tính khí nóng nảy như Tôn Chấn Quốc, muốn đứng dậy nói chuyện, lại bị người vợ ngồi bên cạnh ngăn lại.
Tôn lão không lên tiếng, chỉ là đem ánh mắt nhìn hai vợ chồng đứa con trai lớn, ông không ngờ, con trai và con dâu ở phía sau lại nói về Từ Quân Nhiên như vậy. Một đứa bé 12 tuổi, vốn dĩ không hiểu biết gì, nếu không phải nghe người lớn nói, sao có thể nói ra lời cay độc như vậy? Nói trắng ra, lời nói con nít không đáng cười, nhưng đáng cười nhất là những người không làm tấm gương tốt của bậc cha mẹ.
Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, Tôn Tĩnh Vân bỗng nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt đứa bé, trong lúc mọi người trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, tát một bạt tai!
Bốp ~!
- Oa . . .!
Lần này Tôn Tĩnh vân xem ra tràn đầy khí lực, khi cô cho một bạt tai, đứa bé lập tức khóc lên!
- Câm miệng!
Tôn Tĩnh vân quát to một tiếng, khiến cho Phùng Tú Kiệt lập tức đứng lên có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, kéo đứa con của mình vào lòng, miệng vẫn lớn tiếng quát:
- Em gái, sao em có thể đánh Vũ Thiên, nó vẫn còn là một đứa con nít!
Lông mày Tôn Chấn Khôn nhẹ nhàng nhíu lại, tuy không nói, nhưng từ trong mũi hừ ra một tiếng, sắc mặt trầm xuống, rõ ràng không hài lòng Tôn Tĩnh Vân thay hắn dạy dỗ con trai.
Khuôn mặt Tôn Tĩnh Vân lúc này như sương, lạnh lùng nhìn Phùng Tú Kiệt nói:
- Chị dâu, Tôn Vũ Hiên và Tôn Vũ Hàng lúc 12 tuổi đâu có nói ra lời vô lễ như vậy, khi Từ Quân Nhiên 12 tuổi đã theo cha mẹ xuống ruộng làm việc! Con trai chị 12 tuổi chỉ lên mũi khách lớn tiếng chửi, chị thật là biết dạy dỗ con cái đó!
Phùng Tú Kiết nhất thời nghẹn lời, nhưng nhìn thấy sắc mặt mấy anh em Tôn gia sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ngay cả sắc mặt của chồng mình Tôn chấn Khôn, cũng có chút áy náy, hơn nữa Tôn Tĩnh Vân tuy nói Từ Quân Nhiên 12 tuổi theo cha mẹ xuống ruộng không phải là giả, mà mẹ của Từ Quân Nhiên, lại là chị em ruột thịt của họ.
Ánh mắt Tôn Tĩnh Vân lạnh băng nhìn Phùng Tú kiệt đứng phái sau Tôn Vũ Thiên, không mang theo chút thiện cảm nào nói:
- Cô đánh con, là muốn nói với con một đạo lý! Trên thế giới này ngoại trừ cha mẹ ra, còn có rất nhiều người cần phải tôn trọng! Đừng cho rằng Tôn gia có thể một tay che trời, ra khỏi cửa, rời khỏi căn nhà này, Tôn Vũ Thiên con chẳng là cái thá gì hết! Ân oán giữa người lớn, không đến phiên một đứa bé như con nói bừa được, theo vai vế con phải gọi Từ Quân Nhiên là anh, còn dám nói thêm một chữ thô tục nào, có tin cô đánh gãy chân con không?
Nói xong, cô quay người nhìn Tôn Chấn Khôn, mang mang theo tức giận nói:
- Anh hai, hai chữ con hoang, em hy vọng không phải từ trong miệng anh nói ra, từ nhỏ tới lớn, em ghét nhất là nghe thấy hai chữ này! Hơn nữa, Từ Quân Nhiên là máu mủ của chị hai, trong người có một nửa dòng máu của Tôn gia, nếu như có người nói cậu ta như vậy, có phải là xem thường chị hai hay không?
Tôn Chấn Khôn không lên tiếng, không nói nổi lời nào, ông ta tuy là phó bộ trưởng trung tổ bộ, nhưng hiểu rất rõ, em gái nhỏ này tuy nói là con nuôi, nhưng trong lòng Tôn lão, lại xem nó như con gái ruột vậy, bao nhiêu năm nay, mình và anh em trong nhà đã xem cô như em gái ruột của mình từ lâu, nhưng lại quên mất, lúc nhỏ, Tôn Tĩnh Vân cũng bị người ta nói là con hoang, lời Tôn Vũ Thiên vừa nói, tuy là chửi Từ Quân Nhiên, nhưng đối với Tôn Tĩnh Vân, ngược lại là đồng cảm.
Ông ta cũng không ngờ, vợ và mình nói mấy câu phàn nàn trong nhà, lại bị con trai nghe được, còn đúng lúc này nói ra.
Thoáng cái, người nhà của mình trở thành ác nhân trong gia tộc.
Phùng Tú Kiệt ôm đứa con nức nở, trừng mắt với cô nói:
- Cho dù là vậy, cô cũng không được đánh nó, nó mới có bây lớn, có bản lĩnh cô đánh tôi này!
Bà ta thật sự xót con trai, từ nhỏ tới lớn, mình và chồng chưa bao giờ nỡ đánh con, hôm nay lại vì một thằng khác họ, bị Tôn Tĩnh Vân bạt tai, khiến bà ta tức giận, không tức giận sao? Trong lòng Phùng Tú Kiệt, bà ta không cảm thấy, con mình mắng Từ Quân Nhiên sai chỗ nào.
Đúng lúc này, một thanh âm bình tĩnh truyền đến.
- Tôi nói, có thể cho tôi chút thời gian.
Dường như Từ Quân Nhiên không mang theo chút tức giận nào nhẹ nhàng nói, ánh mắt ngược lại không nhìn vợ chồng Tôn Chấn Khôn, mà nhìn thẳng Tôn Lão gia.
Lông mày Tôn lão gia bất giác nhíu lại, nếu Từ Quân Nhiên lúc này giận dữ, hoặc là động tay dạy dỗ Tôn Vũ Thiên, ông ngược lại cảm thấy bình thường, nhưng Từ Quân Nhiên cứ bình tĩnh, ngược lại khiến ông cảm thấy có chút bất an, dường như đứa trẻ này, không giống với tưởng tượng của mình.
Đến tuổi này của Tôn lão gia, đã thấy qua biết bao thanh niên trẻ tuổi có tiềm lực, năm ngàn năm Trung Hoa, thứ không thiếu nhất có lẽ là nhân tài. Thanh niên tuấn tú giỏi giang rất nhiều, ông đối với lời đồn đãi bên ngoài thấy không có gì quan tâm, Từ Quân Nhiên có được thành tích như vậy, nhưng theo ông mà nói, đó chẳng qua chỉ là vừa gặp mặt mà thôi. Điều khiến ông để ý nhất vẫn là quan hệ mẹ con giữa Từ Quân Nhiên và con gái mình.
Có thể giờ khắc này, Từ Quân Nhiên bình tĩnh, nhưng khiến Tôn lão đột nhiên cảm thấy, người thanh niên trước mặt này, dường như không phải 20 tuổi, giống như một đàn ông trung niên đã từng trải qua sóng gió, nếu không phải ông có tất cả tư liệu, Tôn lão gia thậm chí cho rằng đó là những đại tướng ở biên cương thường xuyên đến thăm mình vậy.
Vẻ ngoài 20 tuổi, vẻ trầm ổn ẩn nhẫn của 50 tuổi.
Đây là ấn tượng của Tôn lão gia đối với Từ Quân Nhiên.
Một ý khác của ông cụ non, nhưng tâm tư thâm trầm, nói trắng ra đó là một đại danh từ đáng sợ.
Tôn lão gia tất nhiên là để ý đến điều đó, điều ông hiếu kỳ là, rốt cuộc trải qua điều gì, có thể khiến một thanh niên trở nên như vậy. Xích mích giữa Hoàng Tử Hiên và Từ Quân Nhiên, ông căn bản không quan tâm, cho dù Hoàng Tử Hiên nhúng tay vào, một khi ông biết được, ông cũng không đồng ý cho đứa cháu mình kết hôn với một cô gái bình thường. Hơn nữa, chuyện của những đứa nhỏ, đối với một người già mang trọng trách của quốc gia như ông xem ra không đáng là gì.
Bây giờ điều Tôn lão gia tò mò nhất là Từ Quân Nhiên đối diện với cục diện này như thế nào, đối diện với cục diện không được người nhà Tôn gia hoan nghênh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo