- Cha! Con sai rồi!
Tôn Chấn Khôn nhìn thấy Tôn lão gia đập bàn thì sợ hãi quỳ xuống đất.
Mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng đối mặt với sự uy nghiêm của cha mình, y vẫn không có cách nào chống cự, đó là khí phách được hình thành qua mấy chục năm chấp hưởng quyền sinh sát trên sa trường.
Tôn lão gia liếc nhìn người con trai cả, không khỏi lắc đầu:
- Ngươi, ngươi chỉ nhìn vào bề ngoài, tài đức quá ít! Ngươi không biết tại sao phải gọi ngươi về …
Tôn Chấn Khôn sững sờ, suy nghĩ một chút, giọng run run nói:
- Không phải là …
Nói đến đây, y đã hiểu được ý của cha mình. Bên ngoài đang đồn thổi, y bị điều đến làm phó Bộ trưởng là do Trung ương đang muốn đề bạt y, bỗng chốc quá độ cho nên mới để cho y vào bộ trung tổ. Nhưng hiện giờ có thể thấy là vốn không hề có chuyện này, đề bạt cái gì, trọng dụng cái gì, chẳng qua là muốn ngầm đuổi mình đi, bọn họ chính là dời việc kinh doanh nhiều năm của y ở tỉnh đi mà thôi, hay nói trắng ra là điệu hổ li sơn
Y đã đến tuổi này, hơn 50 tuổi mới lui về sau, bất luận là Hội nghị hiệp thương chính trị hay là đại nhân dân, về cơ bản đều khó lòng mà ngóc đầu trở lại được. Điều quan trọng nhất là y đang tranh đoạt chức gia chủ của Tôn gia với Tôn Chấn An, y hoàn toàn đã khiến cho cha mình thất vọng rồi.
Tôn lão gia nhìn Tôn Chấn Khôn sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh nói:
- Mấy chuyện mà người nhà Tú Kiệt làm, Thanh tra Ủy ban kỷ luật đều nắm rõ, có điều, nể tình ta, cho nên mới không động đến các ngươi mà thôi. Hai năm sau nhiệm kỳ mới, ta cũng sẽ từ chức.
Lúc này, Tôn Chấn Bang cũng kinh hãi, Tôn lão gia rút lui, như vậy là sao?
Tôn gia có được thanh thế như hôm nay, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi Tôn lão gia vãn còn tại vị, nếu như ông ấy rút lui chẳng phải là muốn nói Tôn gia xong rồi sao?
Tôn Chấn Hồng lo lắng hỏi:
- Cha, người rút lui để vào trung cố ủy.
Đây là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất, một vị cán bộ kỳ cựu lúc này muốn rút lui, cũng rất đáng chú ý, rời khỏi cương vị lãnh đạo cũng không có nghĩa là người này nhất định phải rời khỏi giới chính trị của Trung Hoa. Nếu như Tôn lão gia rút lui để vào trung cố ủy,thì ngược lại quyền lực lại càng lớn. Dù sao tất cả mọi người đều biết, cục diện hiện tại của Trung Hoa, cũng không có xoi mói những nhà cách mạng thế hệ trước không thể li khai.
Với địa vị của Tôn lão gia, nếu như gia nhập vào trung cố ủy, ít nhất cũng phải làm đến cấp phó Chủ nhiệm.
Không ngờ, Tôn lão gia lại điềm nhiên lắc đầu, nhìn mấy người con trai nói:
- Ta đã thể hiện thái độ của mình với Trung ương rồi, hai năm sau ta sẽ rút lui hoàn toàn. Đến lúc đó, Tôn gia phải nhờ vào các con giúp đỡ lão Nhị rồi.
Nói xong, ông liếc nhìn Tôn Chấn Khôn, không khỏi lắc đầu:
- Bảo Tú Kiệt đi tự thú đi.
Trường hợp của con dâu lớn Phùng Tú Kiệt thật sự rất nghiêm trọng, khi Tôn lão gia nghe Khánh Phong của Ủy ban kỷ luật Trung ương báo cáo, ông cũng không ngờ là Phùng Tú Kiệt và nhà mẹ cô lại có lá gan to như thế. Dám cầu cơ trục lợi ở vật tư của quốc gia. Nếu không phải là Tôn Chấn Khôn chống lưng thì Tôn lão gia cũng nghĩ là Tôn gia sẽ không vì chuyện này mà bị đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Có điều, Từ Quân Nhiên sao lại biết được.
Một người có kiến thức rộng rãi như Tôn lão gia, đương nhiên có thể nhìn ra được, hành vi hôm nay của Từ Quân Nhiên ở Tôn gia, tuy có một số điểm bộc phát từ đáy lòng, nhưng một phần cũng là mượn chuyện này để nói chuyện của mình trong đó. Không cần phải nói, Tôn lão gia rất hiểu Từ Quân Nhiên, ông không tin là với mấy câu nói của Tôn Vũ Thiên liền biến thành thất lễ như vậy, bộc phát là chuyện bình thường nhưng chỉ sợ nhân cơ hội này để phân rõ ranh giới với Tôn gia, e mới chính là mục đích thật sự của Từ Quân Nhiên.
Người khác có thể không biết nhưng Tôn lão gia sao có thể không nhìn ra, Tôn gia hiện giờ, theo như lời của Từ Quân Nhiên nói, thì đang đến bên bờ vực rồi.
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bật mở ra, Tôn Tĩnh Vân vội vàng đi vào, nét mặt của cô rất lo lắng, vừa định mở miệng nói chuyện, thì Tôn lão gia liền khoát tay:
- Đợi đó.
Nói rồi, ông nhìn Tôn Chấn Hồng và Tôn Chấn Quốc nói:
- Các ngươi đỡ anh cả ra ngoài.
Hai người không dám trái lời, đi đến bên cạnh Tôn Chấn Khôn đang quỳ tê liệt trên đất, Tôn Chấn Khôn được đỡ dậy, hoang mang lo sợ không nói lên lời, đi ra khỏi phòng.
Tôn lão gia nhìn Tôn Tĩnh Vân bình tinh hỏi:
- Thằng bé nói thế nào?
Tôn Tĩnh Vân đem những lời mà Từ Quân Nhiên đã nói nói lại một lượt, cuối cùng, Tôn lão gia nói:
- Cha, những lời Từ Quân Nhiên nói không phải là thật chứ?
Tôn lão gia cười khổ, nhìn hai đứa con trong phòng, bất đắc dĩ gật đầu:
- Lão Tam, con thấy sao?
Tôn Chấn Bang lúc này trong lòng cũng ngạc nhiên không kém Tôn Tĩnh Vân, con đường làm quan của anh cả sắp kết thúc rồi, cha mình còn muốn thoái lui để bảo toàn cho tôn gia. Tôn gia cự thịnh một thời nay lại sắp đối mặt với bờ vực suy sụp. Từ Quân Nhiên là nười ngoài, còn có thể biết trước được chuyện này, chuyện này sao có thể khiến cho ông không kinh ngạc được chứ?
Nghe thấy câu hỏi của cha mình, Tôn Chấn Bang do dự một chút mới lên tiếng đáp:
- Đứa trẻ này thật không tầm thường, thật không hề tầm thường.
Tuy y không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói rằng, toàn bộ thế hệ đời thứ ba của Tôn gia, không ai có thể vượt qua được Từ Quân Nhiên, bất kể là những thành tích của hắn trong chính trị hay những phương diện khác, thì Từ Quân Nhiên thằng bé này hoàn toàn có thể so với các vị cán bộ lão luyện trong chốn quan trường.
Tôn lão gia gật đầu:
- Đứng vậy, tầm nhìn, lòng dạ, cách làm việc, đúng là một hạt giống tốt.
Tôn Chấn Bang nói:
- Vậy ý của cha, chúng ta có cần gặp nó một chút hay không?
Tôn lão gia lắc đầu, từ từ nói:
- Thôi đi, nếu như nó đã đến nhà chúng ta, thì hôm nay e là không phải là đến gặp mặt, mà là không muốn có bất cứ quan hệ gì với Tôn gia.
- Sao nó lại có thể như vậy?
Tôn Tĩnh Vân nghe cha mình và anh ba của mình nói chuyện một hồi lâu, rốt cuộc cũng không hài lòng mà lên tiếng:
- Nó không phải là xu cát tị hung hay sao?
Theo cách nhìn của cô, Từ Quân Nhiên hiển nhiên là thấy Tôn gia xảy ra chuyện cho nên mới chọn cách bảo vệ bản thân mình, đúng là biểu hiện bất nhân bất nghĩa. Từ Quân Nhiên hiện không có ở trước mặt cô, nhưng nếu hắn mà ở đây, Tôn Tĩnh Vân cam đoan sẽ khiến cho hắn biết được vì sao hoa lại có màu đỏ!
Tôn lão gia khẽ lắc đầu, đứa nhỏ này không phải là xu cát tị hung mà là vô cùng thông minh.
Tôn Tĩnh Vân ngạc nhiên, có chút không hiểu nhìn cha mình.
……
…….
- Cậu hà tất phải như vậy?
Cùng lúc này, Từ Quân Nhiên đang ngồi trước mặt của Tào Tuấn Minh, ngồi nghe Tào Tuấn Minh lải nhải.
- Đại ca, anh cũng biết, bất kể thế nào thì bọn họ vẫn là người nhà của mẹ tôi.
Từ Quân Nhiên nhìn Tào Tuấn Minh từ từ nói.
Tào Tuấn Minh thở dài một cái:
- Tôn gia có được như bây giờ, cuối cùng vẫn là do vấn đề của bác Tôn, ông ấy vẫn luôn không muốn đứng thành hàng, khiến các thế hệ đời thứ hai đứng thành hàng nhưng thật tình không biết điều này là dễ bị người khác lên án nhất, chốn quan trường, làm sao có thể cho phép xuất hiện một con lật đật như vậy?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, Tào Tuấn Minh nói không sai chút nào, Tôn gia đi đến tình trạng này, nhìn có vẻ giống như là vấn đề nghiêm trọng của gia tộc, anh em Tôn Chấn Khôn và Tôn Chấn An những người đời thứ hai đang tranh giành quyền làm chủ Tôn gia.Người thì có khuynh hướng thế lực bảo thủ, người lại có khuynh hướng cải cách, nhưng trên thực tế, là vì Tôn lão gia tất cả đều không giúp đỡ cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Trong chính trị kiêng kỵ nhất là loại chuyện này, Hứa lão gia cũng là vì trước đó đứng vào hàng ngũ cho nên mới bị thua thiệt, cho nên mới mong muốn quyền lực lần này có thể đứng trong hàng ngũ cải cách ngẩn đầu ngắm phong cảnh. Tuy nhiên hắn cũng không rõ, lúc này, tốc độ trải qua việc cải cách của Trung Hoa phải vượt qua sự tưởng tượng của bất kỳ ai.
Cũng giống như hiện tại, Tôn gia nhìn rất hùng mạnh, nhưng Trung ương cấp cao đã có ý muốn động đến Tôn Chấn Khôn, Tôn lão gia thậm chí còn bắt tất cả cùng rút lui để bảo vệ những người khác trong gia tộc. Cuối cùng là vì Tôn gia không có đồng minh, Tôn lão gia giữ thái độ trung lập khiến cho những ông lớn khác, dù có nhìn thấy Tôn gia bị đè xuống cũng sẽ không ra tay giúp đỡ, bất luận là phe cải cách hay phe bảo thủ.
Sau khi Từ Quân Nhiên rời khỏi kí túc xá của Tôn Tĩnh Vân, liền đi đến nhà của Tào Tuấn Minh, đúng lúc Tào Tuấn Minh vừa tan làm buổi trưa, hai người nói về chuyện xảy ra hôm nay, sau khi Từ Quân Nhiên nói chuyện hắn bắt gặp khi đến Tôn gia, Tào Tuấn Minh vừa nhìn đã hiểu thấu suy nghĩ của hắn.
- Cậu làm như vậy, chẳng khác gì tự cảnh báo cho người của Tôn gia sao!
Tào Tuấn Minh thở dài, bất đắc dĩ nói.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Cũng không đến mức đấy, tôi tin tưởng ông ngoại đó của mình, có điều, trong mắt ông ấy xem ra, chỉ cần ông ấy còn sống một ngày, thì không ai có thể động vào người của Tôn gia.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ là ông ta có thể không ngờ đến, thái độ chính trị của Tôn gia như vậy, nhất định một khi ông qua đời, toàn bộ gia tộc sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Những lời hắn nói đều là thật, ở kiếp trước, khi Tôn lão gia qua đời, Tôn gia vô cùng suy kiệt, Tôn Chấn Khôn bị lật đổ, nhưng Tôn Chấn An vẫn tại vị, mấy người thuộc thế hệ thứ hai của Tôn gia đều là những người có chức vụ quan trọng. Điều này Từ Quân Nhiên đều đã biết được từ kiếp trước, dù sao lúc đó, ở Trung Hoa, Tôn Chấn An cũng là một nhân vật có tiếng. Quả thật, Tôn Chấn Khôn bị hạ bệ, chính là màn mở đầu cho sự lụi bại của Tôn gia, theo Tôn lão gia phai nhạt dần trong giới chính trị, thế lực của Tôn gia ngày càng thu hẹp, những người khác trong thế hệ thứ hai của Tôn gia đều từ từ lui về một bên, ngay đến Tôn Chấn An, một nhân vật lớn trong giới chính trị cũng chỉ làm đến cấp bộ mà thôi, thế hệ sau, phần lớn đều là dựa vào chút hơi còn lại của bậc cha chú để làm mấy chuyện nhỏ nhặt, trong đó có Tôn Vũ Hàng.
Từ Quân Nhiên bây giờ nói ra, chỉ là hi vọng Tôn lão gia có thể hiểu rõ được đạo lý này mà thôi.
Có đôi khi cũng không phải người có quyền cao thì sẽ không phạm sai lầm, bọn họ có lẽ bị thời đại này hạn chế, không có cách nào cân nhắc đến chuyện hậu sự của bản thân.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Chuyện cậu cần làm cũng đã làm rồi, chuyện còn lại thì xem phản ứng của Tôn gia thôi.
Nói xong, gã liền lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi đã giúp cậu hỏi thăm một chút, đúng là đài truyền hình Thủ đô, tối nay có tổ chức tiệc, cậu nghe được tin này từ đâu vậy?
Từ Quân Nhiên cười lớn, vẻ mặt thần bí nói ra:
- Chuyện này không thể nói cho đại ca được, tôi có nói tôi có thể tiên tri, thì anh cũng sẽ không tin đâu.
Cầm xấp tài liệu trên tay, Từ Quân Nhiên không khỏi nở một nụ cười đầy tự tin nói:
- Đã có bữa tiệc tối nay, tôi có thể đam bảm trong vòng một năm, công xã trấn Lý gia chúng ta nhất định sẽ trở nên giàu có, thoát khỏi cái nghèo!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo