- Tiểu đồng chí, cậu tên là gì?
Nhìn Từ Quân Nhiên, khuôn mặt Trần Thanh Viễn lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần, bình tĩnh hỏi.
Trong lòng Từ Quân Nhiên có chút kinh ngạc Trần Thanh Viễn để mình ngồi lên xe của ông, nhưng trên mặt vẫn cung kính:
- Bí thư, tôi là Từ Quân Nhiên
- Từ Quân Nhiên.
Trần Thanh Viễn gật gật đầu, trong miệng lập lại một lần tên của Từ Quân Nhiên, sau đó mới hỏi tiếp:
- Cậu quen Lâm Lệ.
Nghe đến đây, Từ Quân Nhiên cuối cùng hiểu ra, không ngờ người ta đang tò mò thân phận của mình.
Nở nụ cười, Từ Quân Nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Tôi là cán bộ của huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu, cũng được coi là người quen của Lâm Lệ…
Nói xong, hắn liền nói hết vì sao đến tỉnh thành cùng quan hệ với gia đình Lâm Lệ với Trần Thanh Viễn.
Từ Quân Nhiên rất rõ, người đến tuổi này, gặp quá nhiều sóng gió, chút mưu kế mình bày ra trong mắt người đời căn bản không đáng xem, Trần Thanh Viễn tuy không nói rõ nguyên nhân hậu quả, nhưng chỉ bằng trực giác của mình, lập tức phát hiện ra vấn đề, xem ra Từ Quân Nhiên muốn làm sự việc lớn ra, càng nhìn ra được, hắn mới là chủ mưu sau lưng, nên mới có ý để Từ Quân Nhiên lên xe của mình, mục đích tất nhiên cũng là vì tìm ra chân tướng sự thật trong chuyện này.
- Theo cách nói của cậu, xem ra cậu đối với đội trưởng Hà cục công an thành phố, rất không tín nhiệm, đồng chí tiểu Từ.
Nghe xong những lời của Từ Quân Nhiên, Trần Thanh Viễn nhìn Từ Quân Nhiên, ý vị thâm trường nói. Tục ngữ nói càng già càng thành tinh, đến cái tuổi của Trần Thanh Viễn, mưa gió dạng gì chưa thấy qua. Từ Quân Nhiên chỉ nói đơn giản một chút, ông ta lập tức phân tích ra điểm quan trọng.
Từ Quân Nhiên cười khổ. Nói chuyện với người già, bản thân đúng là non nớt hơn.
Nhưng người ta đã nhìn ra, hắn cũng không cần giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, đàng phải gật đầu:
- Đúng vậy, vì tôi nghi ngờ, anh ta cùng mấy tên lái buôn kia là cùng một bọn.
Trần Thanh Viễn sưng sờ, cau chân mày:
- Có chứng cớ không? Tiểu đồng chí, không thể nói lung tung được đâu đấy.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Cũng vì không có chứng cớ. Cho nên tôi mới ra hạ sách này.
Hắn đương nhiên không nói với Trần Thanh Viễn việc buôn lậu, nhưng Từ Quân Nhiên tin rằng, mình đã thẳng thắn thừa nhận không tín nhiệm Hà Kiến Bình, Trần Thanh Viễn khẳng định cũng sẽ xem xét rất nhiều thứ, nói không chừng trong lòng ông cũng sẽ không tín nhiệm Hà Kiến Bình.
Quả nhiên, Trần Thanh Viễn không nói gì, sau một hồi lâu. Mới nói một câu quái lạ:
- Ha ha, đại đội trưởng đội hình sự cục thành phố, bỗng nhiên xuất hiện ở gần trường học, chậc chậc, người có ý chí, người có ý chí đây. Người trẻ tuổi đầu năm nay, đều là người có ý chí.
Nói tới đây, Từ Quân Nhiên không nhiều lời nữa.
Cho dù là hắn hay Trần Thanh Viễn, đều hiểu trong chuyện này, Hà Kiến Bình sơ hở lớn nhất. Chính là ở chỗ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vậy mà mang theo hai xe cảnh sát đầy đủ võ trang. Ngồi xe cảnh sát xuất hiện ở cửa trường học, hơn nữa cách phòng công an Tỉnh rất xa, cũng không phải là đến phá án, ngoại trừ sớm có dự định, Từ Quân Nhiên không thể nghĩ đến cái cớ nào khác để giải thích cho chuyện này. Đương nhiên, nếu như không phải mình gặp phải chuyện này, căn bản không người nào biết Hà Kiến Bình tới đây.
Có một vài thời điểm, vận mệnh luôn thích đùa con người một chút, ví dụ như đóng cánh cửa một căn phòng, sau đó mở một cánh cửa sổ khác.
Xe rất nhanh tới cục công an thành phố, Từ Quân Nhiên cùng nhóm người Trần Thanh Viễn xuống xe, Trần Thanh Viễn nhìn tấm biển cục thành phố, quay đầu cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu trở về đi, chuyện nay tôi biết nên làm gì bây giờ, có rảnh đến uống chén trà với lão già đây, nói cho tôi nghe sự thay đổi của huyện Võ Đức các cậu một chút.
Nói xong, ông lão thở dài một hơi, lắc đầu, dường như nhớ lại một chuyện không vui vẻ gì, thấp giọng nói:
- Nói đến chuyện này, huyện Võ Đức, tôi cũng ở lại đó rất nhiều năm đấy.
Từ Quân Nhiên im lặng không nói, trong lòng lại có chút hiếu kỳ, Trần Thanh Viễn rốt cuộc có quan hệ gì với huyện Võ Đức.
Xuống xe chào hỏi Hà Kiến Bình một tiếng, Từ Quân Nhiên lấy lý do mình còn có việc, mình không ở lại nữa.
Tuy vẻ mặt Hà Kiến Bình bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng vẫn rất kiêng dè Từ Quân Nhiên, dù sao Từ Quân Nhiên cũng tận mắt thấy từ đầu đến cuối sự việc, quan trọng nhất là, hắn còn thấy Tần Cảng Sinh, tuy Từ Quân Nhiên chưa chắc biết Tần Cảng Sinh là người nào, nhưng Hà Kiến Bình vẫn lo lắng hắn sẽ nói gì đó không có lợi cho mình. Lúc này nghe Từ Quân Nhiên nói phải rời đi, trong lòng Hà Kiến Bình rất vui mừng.
- Bí thư Từ, anh là nhân chứng quan trọng, nếu bỏ đi, không phù hợp lắm chứ?
Tuy trong lòng vui mừng không gì bằng, nhưng trên mặt Hà Kiến Bình vẫn thể hiện sắc mặt làm khó, nhìn Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nói với Hà Kiến Bòn:
- Đội trưởng Hà, tôi cũng không có cách nào, hôm nay còn có chuyện phải làm, bây giờ không còn cách nào khác, dù sao ngài cũng xử lý mấy tên lái buôn đó rồi, lời khai của tôi xem như là đã báo với ngài rồi, được không?
Hà Kiến Bình cười ha ha, phất phất tay, đảm nhiệm nhiều việc nói:
- Bí thư Từ yên tâm đi, việc này giao cho tôi.
Trong lòng anh ta đã có ý định, nhất định tìm cơ hội nói cho mấy tên lái buôn kia, nhất định làm tốt khẩu cung.
Từ Quân Nhiên nhìn biểu hiện của Hà Kiến Bình, cười mà không nói, quay người đánh mắt một cái với Kim Thái Nghiên, sau đó mới rời khỏi cục công an thành phố.
Không thể không nói, bây giờ một vài người nào đó của tỉnh Giang Nam vẫn chưa ý thức được nghiêm trị rốt cuộc là việc gì, hoặc là nói, một vài người nào đó của toàn bộ tỉnh Giang Nam không ý thức được, sự mở rộng nghiêm trị trong phạm vi cả nước, rốt cuộc là hoạt động chính trị dạng gì, không cần phải nói, chỉ cần lời nói của Hà Kiến Bình, anh ta đối với chuyện này không có nhận thức chính xác nào, nếu là người thông minh, lập tức sẽ từ những hành động của Từ Quân Nhiên cùng tốc độ phát triển của sự việc hôm nay đoán ra được, bên trong ẩn chứa chuyện gì!
Sau khi Từ Quân Nhiên rời khỏi cục thành phố, trực tiếp đến đại viện Tỉnh ủy.
Chỉnh đốn lại bản thân ở cửa ra vào, Từ Quân Nhiên cất bước vào văn phòng Tỉnh ủy, hắn chuẩn bị đến gặp Hô Diên Ngạo Ba.
Phòng làm việc của Hô Diên Ngạo Ba ở tầng sáu. Đây là nơi đóng quân của Ban tổ chức Tỉnh ủy và Ủy ban chính trị pháp luật, lúc này các ngành của Tỉnh ủy Giang Nam đều ở trong văn phòng đại viện, mà không giống sau này phân chia ra. Đại viện Tỉnh ủy Giang Nam sau này rất đặc biệt, hơn mười khu nhà lầu bị một ngành chiếm cứ, xa xa nhìn rất có khí thế.
Lúc đang chuẩn bị tiến vào, Từ Quân Nhiên đụng phải một người khiến hắn bất ngờ.
- Bí thư Trương, chào ngài.
Dừng bước chân, Từ Quân Nhiên cung kính chào hỏi bóng dáng người đang định đi ra ngoài.
Hóa ra người kia là Trương Kính Mẫn bí thư Thành ủy Toàn Châu, Trương Kính Mẫn lúc này hết sức nghiêm túc, thư ký đi phía sau, còn một khuôn mặt Từ Quân Nhiên không biết, người này chừng 30 tuổi, tuổi tác không khác biệt lắm so với Lưu Bân và Lãnh Nhạc, đeo một đôi kính viền bằng vàng, nhìn rất nho nhã.
- A, là đồng chí Từ Quân Nhiên à.
Trương Kính Mẫn thấy Từ Quân Nhiên rõ ràng sững sờ, sau đó hỏi:
- Thế nào? Đến tỉnh thành làm việc?
Đối với việc Từ Quân Nhiên bỗng xuất hiện ở nơi này, Trương Kính Mẫn thực sự rất tò mò.
Từ Quân Nhiên cung kính gật đầu:
- Có một số việc đến xử lý…
Lời còn chưa nói hết, Trương Kính Mẫn đã khoát khoát tay cười nói:
- Vậy thì được, bên này tôi còn có chuyện, chúng ta trước nói chuyện đến đây thôi.
Ông ta là bí thư Thành ủy, Từ Quân Nhiên người cán bộ trẻ tuổi này tuy có tiền đồ, nhưng có vài phần bối cảnh, nhưng trong mắt Trương Kính Mẫn, Từ Quân Nhiên so với việc mình phải xử lý, vẫn còn xa lắm, huống chi trong lòng Trương Kính Mẫn còn có tính toán nhỏ, Từ Quân Nhiên thằng nhóc này có tám chín phần vào tỉnh thành là muốn cầu viện, tin tức ông ta nhận được, mấy cái xí nghiệp huyện Võ Đức, Chu Dật Quần đã bày mưu tính kế Dương Duy Thiên để toàn bộ thuộc về do huyện quản, một khi nói như vậy, người trẻ tuổi này chẳng khác nào bị Chu Dật Quần vứt bỏ. Đến lúc đó mình lại đứng ra thể hiện thiện ý, bảo đảm Từ Quân Nhiên đến bước đường cùng sẽ mang ơn đội nghĩa.
Giống với Chu Dật Quần, Trương Kính Mẫn càng coi trọng bản lĩnh phát triển kinh tế của Từ Quân Nhiên, người thanh niên có thể được thủ trưởng tối cao khen thưởng, lúc này cũng không nhiều.
Cho nên, Trương Kính Mẫn bây giờ dự định lạnh nhạt với Từ Quân Nhiên một chút, sau đó lúc hắn khó khăn nhất sẽ chào đón hắn.
Thật không nghĩ đến chính là, người đàn ông đứng bên cạnh Trương Kính Mẫn sau khi nghe được tên Từ Quân Nhiên, lại ngây ra một lúc, đợi sau khi Trương Kính Mẫn nói xong, trên mặt lập tức sáng lạn như một đóa hoa, nhiệt tình đứng dậy, gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu chính là đồng chí Từ Quân Nhiên? Xin chào, xin chào!
Trương Kính Mẫn lập tức sững sờ, nhìn biểu tình của người đàn ông đeo kính đối với Từ Quân Nhiên liền thay đổi.
Người đàn ông đeo kính tên là Du Phương, là thư kí của phó bí thư Tỉnh ủy kiêm trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Trần Sở Lâm, nghe nói nhảy dù từ thủ đô đến đây, trưởng bối nào đó trong nhà có quan hệ với bí thư Trần, để anh ta đến Giang Nam lấy tiếng, tuy số lần tiếp xúc của Trương Kính Mẫn với Du Phương không nhiều, nhưng rất hiểu rõ, vị thư ký Du này nhìn rất bình dị gần gũi, trên thực tế lại là một người cao ngạo, ngày thường mắt cao hơn đầu không nói, cho dù bí thư Thành ủy cấp thành phố, chủ tịch thành phố, trong mắt anh ta, cũng chỉ là sự tồn tại của gà đất chó sành. Thậm chí, mấy lần Trương Kính Mẫn nhìn thấy, trước mặt bí thư Trần, Du Phương cũng hờ hững lạnh lùng.
Không chỉ có thế, Du Phương này nổi danh là thư ký mặt lạnh, lúc thường nói chuyện không nhiều, có thể dùng ba chữ biểu đạt nội dung, tuyệt đối sẽ không dùng bốn chữ. Thậm chí trong ấn tượng của Trương Kính Mẫn, Du Phương nói chuyện từ trước đến nay đều không quá mười chữ, càng nhiều lúc, anh ta chỉ trả lời. mấy lần thị sát cùng Bí thư Trần, Trương Kính Mẫn đều sắp xếp người khoặc chính mình chắp nối quan hệ với Du Phương, hy vọng có thể phát triển với anh ta, nhưng Du Phương mỗi lần đều nói chuyện với thái độ không nóng không lạnh, giống như khối băng vậy.
Nhưng bây giờ, thái độ Du Phương đối với Từ Quân Nhiên, lại khiến Trương Kính Mẫn hồ đồ rồi.
Chẳng lẽ, Từ Quân Nhiên này có bối cảnh phi thường gì sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo