Khi Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An rời khỏi nhà của Hô Diên Ngạo Ba, Tôn Chấn An vỗ vai Từ Quân Nhiên một cái, nói một câu.

- Mấy năm nay, cậu chịu khổ rồi!

Nói xong rồi, Tôn Chấn An liền quay người đi lên xe.

Hô Diên Ngạo Ba tuy trong lòng có chút hiếu kỳ nhưng thấy Từ Quân Nhiên không có ý định nói với mình nên cũng không hỏi nhiều. Tuy Từ Quân Nhiên là cấp dưới của ông nhưng Hô Diên Ngạo Ba hiểu rõ, có những chuyện không phải ai cũng muốn bị người khác biết được.

Thời gian đối với người bình thường và người nghèo là thứ không đáng giá, có thể bó thành một bó lớn để tiêu xài, rất nhiều người cũng không hiểu nổi những kẻ cả đời buôn bán kiếm tiền không ngớt tay vì sao còn phải ngày ngày bôn ba lao lực. Bởi vì đối với những kẻ giàu có đó mà nói kiếm càng nhiều tiền đó là cách thể hiện bản chất giá trị của thời gian. Giống như đạo lý, người cấp trên và người cấp dưới khác nhau, người cấp dưới mỗi ngày đều bận rộn tìm mọi cách để trở thành người cấp trên, nhưng có một điều họ không hiểu rõ, những điều mà người cấp trên luôn hy vọng, đó chính là muốn có được không gian sống giống như những kẻ cấp dưới không phải lo âu quá nhiều việc.

Một người khi đã có được một vị trí nhất định trong chốn quan trường, mỗi một bước đi đều cần suy tính cẩn thận.

Sau khi cáo từ Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên về nhà của Triệu Phù Sinh. Tuy mấy vị lãnh đạo tỉnh cuối cùng không có kết luận lại, nhưng Từ Quân Nhiên có thể xác định được vài chuyện.

Thứ nhất, chức vị Chủ tịch huyện Võ Đức kia mọi người đừng có hi vọng xa vời, chức vị đó chắc chắn sẽ do Lưu Bân đảm nhiệm, Chu Đức Lượng đã nói ra chuyện này trước mặt Hô Diên Ngạo Ba thì rất khó thu hồi lại mệnh lệnh.

Thứ hai, Trần Sở Lâm lúc này e là sẽ rất mất mặt, chẳng những phải đích thân đi xử lý, việc nhiễu loạn lần này ở huyện Võ Đức,thậm chí còn phải tự vả vào mặt mình. Dù sao ai cũng đều biết Bí thư Thành ủy Toàn Châu, Trương Kính Mẫn, chính là người của gã. Trong chuyện này, y chính là người có trách nhiệm rất lớn.

Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, chính là trong tỉnh ủy đã có người nào đó đứng ra bảo kê cho đám buôn lậu hoạt động, tất nhiên là lặng lẽ triển khai, hành động, chính là hai người cùng đảm nhiệm hành động với Hà Kiến Bình.

Còn kết quả về sau thế nào, Từ Quân Nhiên không cần để ý nữa, đã có hai vị lãnh đạo là Tôn Chấn An và Chu Đức Lượng lo, hơn nữa, Hô Diên Ngạo Ba cũng là một vị bí thư thiết diện vô tư của Ủy ban chính pháp. Nếu Hà Kiến Bình và Tần Cảnh Sinh có thể sống sót, thì Từ Quân Nhiên thật phải bái phục họ, không biết là có phải họ có 3 đầu 6 tay hay không?

- Từ Quân Nhiên có phải cậu không được vui?

Ngay sau lưng Từ Quân Nhiên là Kim Thái Nghiên đang ngồi trên ghế salon, nhìn theo bóng lưng Từ Quân Nhiên đang đứng bên cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng.

Từ Quân Nhiên không nói câu nào, nhưng cô lại cảm nhận được, Từ Quân Nhiên không được vui, dường như đang có một cảm giác bi thương bao trùm lấy hắn.

Từ Quân Nhiên quay người lại, nhìn Kim Thái Nghiên:

- Tôi không sao, chỉ là có mấy chuyện cũ phát sinh thôi!

Từ Quân Nhiên tất nhiên không thể nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn với bất kỳ ai.

Biết hắn không muốn nói, Kim Thái Nghiên thở dài một hơi, nói với Từ Quân Nhiên:

- Vậy cậu vui rồi, không cần cùng tôi đi điều tra nữa!

Cô nói rất đúng, sau khi Từ Quân Nhiên bàn bạc với Hô Diên Ngạo Ba, thì quyết định không tham gia vào công tác điều tra phá án và việc bắt giữ tội phạm trong vụ buôn lậu lần này. Dù sao, hiện tại vẫn trong giai đoạn điều tra, hơn nữa, Từ Quân Nhiên đã đem manh mối phía sau tấm rèm đưa lên trên, nếu như Tỉnh sở và tổ chuyên án của bộ công an không thể tìm thấy người đứng phía sau, vậy bọn họ thật khiến người ta thất vọng rồi!

Chỉ có điều trong lòng Kim Thái Nghiên lại thấy không vui bởi điều này cũng có nghĩa là Từ Quân Nhiên sẽ đi khỏi.

Từ Quân Nhiên cười cười:

- Cô yên tâm, tôi sẽ trở về nhanh thôi!

Kim Thái Nghiên hai mắt liền sáng lên:

- Cậu nói thật chứ?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Uh, làm xong chuyện tôi sẽ trở lại!

Đối với hắn mà nói, lần này đến thủ đô chỉ là khởi đầu, sau khi làm xong việc rồi hắn chắc chắn còn trở lại Giang Nam, tin là đến lúc đó, có những chuyện cũng đi vào lãng quên rồi.

Từ Quân Nhiên biết rõ, muốn làm quan phải biết chờ đợi, phải biết kiên nhẫn, kiên nhẫn đối với sự nghiệp của Đảng, dựa trên sự trung thành vô hạn. Đây cũng không phải là lời của quan, phải dùng tâm để nhận thức, nếu không sẽ không có tâm trạng hòa bình và ý chí chiến đấu bền bỉ.Tuy nhiên tục ngữ có câu làm cán bộ là vì ăn mặc, nhưng nếu nói làm cán bộ chỉ vì chuyện ăn mặc thì vô cùng không đúng rồi. Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hiên tại bây giờ hắn không ngừng làm mọi việc, ngoại trừ việc tích lũy tự lịch và chiến tích, mà còn kiến tạo mạng lưới quan hệ cho bản thân. Bởi vì nếu muốn không ngừng tiến lên phía trước ở trong trốn quan trường, thì nhất định phải vượt qua được thử thách mạng lưới này.

Cái gọi là người có mối quan hệ tốt với mình, chính là vào thời khách quan trọng, có thể lên tiếng nói có ít cho mình. Cái gọi là thời khắc quan trọng đó chính là sự ngẫu hứng, nhưng lời nói lúc đó sẽ quyết định năng lực của con người đó. Một bên là năng lực hoạt động của một người, một bên là thành tích công tác thực sự của một người, lãnh đạo dù sao cũng là lãnh đạo, muốn khiến cho người quan trong có lý do, hơn nữa là có thể cam tâm tình nguyện nói những lời quan trọng, hiện tại bây giờ Từ Quân Nhiên đang làm những chuyện như vậy.

Kim Thái Nghiên gật đầu, cô cũng không phải là loại người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vị trí và tình cảnh của Từ Quân Nhiên, hiện tại Hô Diên Ngạo Ba đã nói qua với cô. Cái gọi là quan niệm nhân sinh, là một người mang quan niệm làm cho người xung quanh và bản thân cảm thấy vui vẻ. Khái niệm nhân sinh của Từ Quân Nhiên vô cùng thoải mái, lạc quan, dường như không hề nhìn thấy phương diện bi quan của người đàn ông này. Như đối mặt với chuyến đi thủ đô lần này của hắn, Kim Thái Nghiên biết rằng, hắn đang truy đuổi giấc mộng của bản thân mình.

Từ Quân Nhiên tiễn Kim Thái Nghiên đi rồi liền ngủ một giấc, đợi đến buổi tối Triệu Phù Sinh trở về, hai người ăn tạm mì gói. Thái độ đối đãi của Triệu Phù Sinh với Từ Quân Nhiên ngày càng thân mật, tuy hắn không đồng ý làm thư ký cho Chu Đức Lượng nhưng hôm nay ai cũng nhìn ra được, 3 vị lãnh đạo tỉnh ủy đều rất ưu ái Từ Quân Nhiên. Dù cho trong lòng Triệu Phù Sinh rốt cuộc đang suy nghĩ thế nào, ít nhất hiện tại, y nhất định là muốn mình và Từ Quân Nhiên có quan hệ gần gũi hơn.

Cũng không phải Triệu Phù Sinh khôn khéo mà đây là giao tế tối thiểu nhất trong chốn quan trường, có càng nhiều bạn càng tốt, có thể không đắc tội thì cố gắng không đắc tội, thêm một mối thiện duyên dù sao cũng tốt hơn là tạo một mối khúc mắc.

Sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên thấy mình cần phải đi gặp Trịnh Vũ Thành một chuyến, mới đây, Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt đều không ở Giang Châu, Bạch Sa đã ra bên ngoài tham gia một hội nghị nào đó, còn Vương Vĩ Đạt thì lại ra nước ngoài, nghe nói nhà máy hợp tác cùng một xí nghiệp nước ngoà, inếu nói đến Trịnh Vũ Thành này, tuy gã không nghe hiểu tiếng chim nhưng vẫn có thể đi gặp điểu nhân.

Sau khi cáo từ Triệu Phù Sinh, Từ Quân Nhiên đi khỏi trụ sở chính Tỉnh ủy, điến trụ sở của Tổng cục công thương chỗ này cách trụ sở cục công nghiệp cơ giới không xa, ở giữa là một trường học, nhìn biển hiệu của trường thì hình như là trường trung học và tiểu học gộp chung, Trung Hoa vào thập niên 80, 90, những trường học như vậy rất phổ biến, một bộ phận là tiểu học, một bộ phận là sơ trung (cấp 2), một bộ phận là cao trung (cấp 3).

Đứng trước cổng một hồi lâu, Từ Quân Nhiên mới lắc đầu cười khổ, đúng là hắn gặp ma rồi, hắn sơ ý quá, không biết nhà của Trịnh Vũ Thành ở đâu.

.

Sau khi quyết định phát triển tại huyện Võ Đức, Trịnh Vũ Thành đầu tư toàn bộ tâm trí vào việc tiêu thụ của công ty. Gã huy động hết mọi quan hệ của mình trước đó ở tỉnh, không chừa một ai để quảng bá cho rượu và bia của nhà mày. Nghe nói có vài lần, gã đã chặn ở cửa của mỗi đơn vị, làm phiền người ta, cuối cùng, họ cũng đồng ý ghi tên Công xã trấn Lý gia vào danh sách mua sắm của đơn vị mình.

Ở thời hiện tại, sản lượng của rượu, phần lớn đều phải dựa vàokế hoạch mua sắm của tất cả các đơn vị. Dù sao tiền trong tay mọi người cũng không dư dả lắm, số người uống rượu cũng không nhiều.

Sở dĩ làm như vậy là bởi Trịnh Vũ Thành có ý định của mình. Chuyện đến nước này, gã cũng biết trước đó Từ Quân Nhiên giúp mình đã gặp bao nhiêu phiền toái, không phải nói khoa trương, nhưng khi đó, để giúp gã, Từ Quân Nhiên đã lấy tính mạng của mình ra để đặt cược, điều này không giống với những người bạn nhậu của gã. Làm bạn bè, người giàu có lấy ra một nghìn lượng còn người nghèo sẽ mang ra những đồng tiền cuối cùng của mình, ý nghĩa thì lại không hề giống nhau, kẻ trước chỉ là bạn bè, kẻ sau họ đã xem bạn bè thành huynh đệ.

Từ Quân Nhiên đối đãi với gã chân thành như thế, sao gã có thể không hết lòng hết sức vì Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên lắc đầu, không biết làm thế nào, hắn chỉ có thể đứng bên ngoài khu nhà của Trịnh Vũ Thành, mong có thể nhìn thấy gã.

Hôm nay mặt trời khá chói chang, Từ Quân Nhiên nghĩ một chút rồi đi xuống đường tránh nắng, cũng là cổng của trường học, bên này có vẻ râm mát hơn.

Tuy nhiên hắn quên mất một điều, ở thời này, dám đứng trước cửa trường học, cần có dũng khí rất lớn!

Không biết tại sao đột nhiên trước cửa trường học của lại đột nhiên có nhiều người xúm lại như vậy.

Điều quan trọng là Từ Quân Nhiên và những người trên đường ăn mặc không giống nhau, mang giày tây, đeo cà vạt, mang kính râm, ăn mặc như vậy ở những năm 80 hoàn toàn có hể gọi là phong cách mới lạ, có khi có người nói hắn là thầy giáo mới đến, cũng có học sinh tin là thật.

Ban đầu cũng có mấy học sinh cấp hai hỏi thăm, sau khi nhận được cái lắc đầu phủ nhận của Từ Quân Nhiên, mấy cô bé này đều thất vọng bỏ đi.

Dường như hắn vô cùng anh tuấn, cho nên, có rất nhiều người tò mò lại xem, ngoại trừ mấy cô bé tiến đến hỏi thăm, rồi thất vọng bỏ đi, thì tiếp đó lại có nhũng người khác tụ tập lại, lại còn hỏi Từ Quân Nhiên có phải là thầy giáo mới đến hay không, chuyện này khiến cho Từ Quân Nhiên rất khó xử. Tuy hắn bên ngoài vẫn tươi cười, bình tĩnh tỏ vẻ mình không ngại ngùng gì, nhưng trong lòng Từ Quân Nhiên lúc này lại không khỏi thầm than, sớm biết như vậy, có đánh chết, hắn cũng không đứng ở đây.

Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn đã biết được là nghe nói hôm nay trường học này được điều đến mấy thầy giáo tốt nghiệp Đại học Sư phạm, giảng dạy tại trường cấp 3, hơn nữa lại rất đẹp trai. Có vẻ như hắn đã bị hiểu nhầm thành một trong số các thầy giáo đẹp trai kia rồi.

Có điều, Từ Quân Nhiên cũng không phải không quá quen với không khí trường học, dường như hình thái trường học những năm 80 trong ấn tượng của hắn có chút không giống.

0.36008 sec| 2426.016 kb