- Đội trưởng Hà, tôi muốn nói với cô bé đó mấy câu, có tiện không?

Hà Kiến Bình sững sờ, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt, nhưng tình hình hiện tại, anh ta cũng không tìm được cớ từ chối Từ Quân Nhiên, chỉ đành gật gật đầu:

- Bí thư Từ cứ nói.

Nói xong, hắn quay người nói với Hoàng Mỹ Anh:

- Cô bé, chú này muốn hỏi cháu mấy câu, chú ấy là người tốt, đừng sợ.

Rõ là lúc này Hoàng Mỹ Anh không hề tin tưởng ai, cô liếc nhìn Từ Quân Nhiên nhưng tay không chịu buông góc áo Hà Kiến Bình.

Từ Quân Nhiên trong lòng thở dài, ngồi xổm xuống, nói với Hoàng Mỹ Anh:

- Cháu có biết Lâm Doãn Nhi không?

Nghe đến ba chữ Lâm Doãn Nhi, mắt Hoàng Mỹ Anh sáng lên. Nhìn thẳng vào mắt Từ Quân Nhiên, hơi rũ bỏ một chút đề phòng, nhưng vẫn cảnh giác như cũ:

- Chú là ai?

Cô cùng Lâm Doãn Nhi là hàng xóm, hơn nữa cha còn là đồng nghiệp với anh rể Lâm Doãn Nhi, thế nên không xa lạ gì với tên Lâm Doãn Nhi, Từ Quân Nhiên có thể nói ra tên Lâm Doãn Nhi, ngược lại khiến cho Hoàng Mỹ Anh đối với Từ Quân Nhiên bớt đi cảm giác xa lạ.

Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, cô gái lúc này sẽ không tin bất kì ai, vừa trải qua chuyện như vậy, đừng nói là mình nói ra tên Lâm Doãn Nhi, cho dù nói mình là đồng nghiệp của bố, xem chừng cô bé cũng chả dám tin, có thể nói, bây giờ cô như chim sợ cành cong, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ chính mình, hơn nữa người Hoàng Mỹ Anh tin tưởng nhất lúc này có lẽ là Hà Kiến Bình, suy cho cùng thì thời đại này, trẻ con đều được nhồi nhét một tư tưởng, đó là có chuyện cứ tìm cảnh sát, chú cảnh sát là người tốt.

Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên đứng dậy, nói với Hà Kiến Bình:

- Đứa bé này là người nhà đồng nghiệp của bạn tôi.

Hà Kiến Bình lập tức giật mình, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên:

- Gì cơ? Cậu quen?

Ngay lập tức Từ Quân Nhiên thấy mấy người vốn đang đứng sau Hà Kiến Bình lại có ý bao vây mình. Hắn không phải kẻ ngốc, xung quanh đây không nhiều người, ngộ nhỡ đối phương muốn bắt mình, đến lúc đó người không cứu được ngược lại còn thêm cả mình vào, vậy coi như cái được không bù đủ cái mất.

Vậy nên Từ Quân Nhiên lập tức nói:

- Đúng vậy, tôi đã cho người đi gọi mẹ cô bé rồi.

Một câu khiến sắc mặt đám con buôn vốn đang chộn rộn lập tức thay đổi, thậm chí có kẻ tay sờ ra sau lưng, có kẻ chân bước lùi lại, dường như lúc nào cũng chuẩn bị bỏ chạy, ngược lại người đàn ông đứng sau Hà Kiến Bình không xa, nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt khẽ biến, lóe lên một tia tàn ác.

Hà Kiến Bình cũng kinh ngạc không thôi, nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua bao trường hợp nguy hiểm, lúc này vẫn không hề loạn, mà chỉ nhìn Từ Quân Nhiên ngạc nhiên hỏi:

- Bí thư Từ, cậu không phải nói đùa chứ, bố mẹ đứa nhỏ không phải ở đây sao? Sao lại…

Ý của anh ta rất rõ ràng, Từ Quân Nhiên anh vô duyên vô cớ nói như vậy, làm sao tôi có thể tin anh.

Biểu mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói với Hà Kiến Bình:

- Đội trưởng Hà, tôi không dám lừa anh, em gái tôi đã đi gọi người rồi, không tin chúng ta đợi mấy phút xem xem, nhà cô bé trong đại viện cục công nghiệp kỹ thuật, chắc cũng không xa.

Nói xong, hắn nói với Hoàng Mỹ Anh:

- Hoàng Mỹ Anh, nếu không cháu trực tiếp dẫn chú cảnh sát về nhà được không?

Hoàng Mỹ Anh thoáng cái hoàn hồn trở lại, gật gật đầu với Hà Kiến Bình:

- Chú cảnh sát, nhà cháu ở ngay gần đây, chú có thể đưa cháu về nhà không?

Những lời của cô khiến sắc mặt Hà Kiến Bình thoắt cái thay đổi, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, nếu như dùng ánh mắt có thể giết người, Hà Kiến Bình có lẽ trong lòng đã sớm phanh thây hắn thành nghìn mảnh hàng trăm lần rồi. Nhìn việc vốn sắp thành công lại bị mình thò chân vào, lập tức thành “hoa trong nước trăng trong giếng”, làm sao anh ta có thể không tức giận?

Quan trọng nhất là, Hà Kiến Bình biết rõ Từ Quân Nhiên phá đám, nhưng không có cách nào vạch mặt, phải biết Từ Quân Nhiên không phải người thường, có thể có quan hệ với Kim Thái Nghiên, còn là người từng cứu em gái chủ tịch tỉnh Tôn, sẽ là một nhân vật bình thường được sao? Ngộ nhỡ hắn thật sự là con rể Hô Diên Ngạo Ba, mình đắc tội với hắn, chẳng phải chết không có chỗ chôn?

Hà Kiến Bình lúc này tuy cấu kết cùng bọn buôn lậu nhưng cũng chưa tới mức có thể bất chấp tất cả giết người ngay trên đường, Trung Hoa nơi này không phải như lời đồn đại của nước ngoài, những kẻ dám giết người đều là những kẻ tuyệt vọng, nhưng chắc chắn không bao gồm Hà Kiến Bình, anh ta còn có vợ con, còn có sự nghiệp rộng mở. Nếu như nói vô tình trở thành đồng bọn của Tần Cảng Sinh và Nhâm Thâm là bởi vì trót lên thuyền giặc không có cách nào quay lại thì Hà Kiến Bình tuyệt đối sẽ không xung đột cùng Từ Quân Nhiên ở nơi này, nhất là trong tình huống Từ Quân Nhiên chỉ ra sai sót của bản thân, hơn nữa trên đường còn có rất nhiều người đứng xem.

Quan trọng là đề nghị của Từ Quân Nhiên có lý một trăm phần trăm, khiến Hà Kiến Bình không cách nào từ chối, ngay cả người bị hại Hoàng Mỹ Anh cũng đồng ý, Hà Kiến Bình anh nếu như không đồng ý, không phải sẽ lòi đuôi cáo sao?

Hà Kiến Bình cắn răng, gật gật đầu, nói với Hoàng Mỹ Anh đang túm góc áo mình:

- Cô bé, cháu đợi một chút, lát nữa tôi đưa cháu về, tôi muốn nói với chú này mấy câu.

Nói xong, anh ta kéo cánh tay Từ Quân Nhiên, thấp giọng nhưng nhanh chóng nói:

- Bí thư Từ, nếu như những gì anh nói là đúng, vậy thì có lẽ tôi không đi cùng anh được rồi.

Sắc mặt Từ Quân Nhiên thay đổi, cho rằng Hà Kiến Bình muốn lật mặt, kiếp trước hắn đã nghe nói không ít chuyện như vậy, có một bộ phận người khả năng bịa đặt nói xấu còn mạnh hơn nhiều khả năng làm chính sự, nhất là hôm nay mình thân cô thế cô, đối phương có tận mấy người. Bĩnh tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên cũng không phải thần tiên, tất nhiên không biết rằng Hà Kiến Bình thật ra đã biết thân phận của Kim Thái Nghiên, đối với Từ Quân Nhiên cũng rất kiêng kỵ.

- Bí thư Từ, nếu lời cậu nói là sự thật, vậy mấy người ở phía sau, không bình thường tí nào!

Điều ngoài dự đoán là, Từ Quân Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, một câu của Hà Kiến Bình, đã làm hắn ngẩn cả người.

Ánh mắt có chút sững sờ, Từ Quân Nhiên không hiểu nhìn theo hướng Hà Kiến Bình, hắn có chút không hiểu Hà Kiến Bình chủ động nhắc đến chuyện này là có ý gì, thăm dò bản thân?

Không tiếng động bước về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa mình và Hà Kiến Bình, sau khi Từ Quân Nhiên cảm thấy khoảng cách này đủ để cho mình đưa ra bất kỳ phản ứng nào, mới chau mày khách khí nói với Hà Kiến Bình:

- Đội trưởng Hà, ý của anh là?

Hà Kiến Bình mỉm cười:

- Bí thư Từ, nếu như tình huống cậu nói là thật, vậy những người ở phía sau tôi chính là những tên bị tình nghi là buôn người, phần tử phạm tội này đặc biệt nguy hiểm, cách nghĩ của tôi là, bí thư Từ cậu phụ trách đưa bạn nhỏ Hoàng Mỹ Anh về nhà trước, tôi và đồng chí của tôi sẽ phụ trách bắt những tên này sau đó thẩm vấn bọn chúng.

Ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn.

Từ Quân Nhiên nghĩ thế nào cũng không ngờ được Hà Kiến Bình lại đề xuất ý kiến này, phải biết rằng lời này vừa nghe giống như rất oai phong, giống như bảo Từ Quân Nhiên đưa Hoàng Mỹ Anh về nhà, còn Hà Kiến Bình cùng người của anh ta ở lại làm chuyện nguy hiểm, nhưng Từ Quân Nhiên biết rất rõ, bọn họ căn bản là cùng một ruột.

Sở dĩ Từ Quân Nhiên biết được, là vì một trong hai tên cảnh sát đứng đằng sau Hà Kiến Bình, chính là Tần Cảng Sinh mà hôm qua anh và Kim Thái Nghiên gặp ở nhà hàng Hồng Vận, vì hôm qua Kim Thái Nghiên đã xác nhận qua, cho nên Từ Quân Nhiên tuyệt đối không nhận nhầm người.

Kiếp trước và kiếp này trải qua quá nhiều cảnh tượng hoành tráng “tình tiết đồi mới càng nhanh hơn”, lúc này Từ Quân Nhiên đã được rèn luyện vô cùng kiên cường từ lâu, cho dù là thế, lúc đó hắn cũng bị dọa không ít.

Hà Kiến Bình điên rồi sao? Dám công khai mang theo những tên buôn lậu bắt cóc ở những nơi như thế này?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Từ Quân Nhiên, nhưng hắn thay đổi cách nghĩ, lập tức hiểu ra, chuyện này không cách nào chỉ ra lỗi của Hà kiến Bình, đến lúc đó anh ta chỉ cần nói đứa trẻ đó tự nguyện đi theo phần tử phạm tội, ai cũng không thể truy cứu trách nhiệm của anh ta. Phải biết rằng cho dù là cảnh sát, cũng rất khó xử lý ổn thỏa chuyện tranh chấp vụn vặt trong gia đình, đây là điểm đặc sắc của Trung Quốc.

Mà lúc này, Từ Quân Nhiên nghe thấy đề nghị của Hà Kiến Bình, phản ứng đầu tiên chính là tên này có âm mưu, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra.

Không thể ngờ được, Hà Kiến Bình lại là một kẻ can đảm cận trọng như vậy.

Tuy không biết anh ta nghĩ ra như thế nào, nhưng Từ Quân Nhiên có thể chắc chắn, Hà Kiến Bình không dám như dự đoán ban đầu của mình, lựa chọn biện pháp cho chính mình. Phương diện này Hà Kiến Bình lúc này nhượng bộ, để Từ Quân Nhiên nhìn ra sở hở, mặt khác, Từ Quân Nhiên tin rằng nếu như Hà Kiến Bình muốn làm gì minh, tuyệt đối sẽ không để hắn đứa Hoàng Mỹ Anh về, mà anh ta nên đưa Hoàng Mỹ Anh lên xe cảnh sát, sau đó tùy thời cơ hấp hai người chung một nồi.

Nếu như một người đến tình cảnh nhất định, sẽ nhìn sự việc khác xa so với người bình thường. Nhà khoa học thường nói đứng trên vai người khổng lồ có thể nhìn xa hơn, trong bộ máy nhà nước, người có cấp bậc càng lớn, những thứ có thể nhìn thấy càng nhiều, đủ năng lực thấy rõ lòng người càng mạnh, giống như Từ Quân Nhiên của ngày hôm nay vậy, vốn dĩ hắn không hề biết suy nghĩ của Hà Kiến Bình, nhưng thái độ của những câu nói của anh ta, lại để cho Từ Quân Nhiên hiểu được một chút tâm tư nhỏ đó của Hà Kiến Bình.

Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, tình huống ngày hôm nay, không cách nào đối phó được Hà Kiến Bình.

Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên gật đầu nói với Hà Kiến Bình:

- Vậy được rồi, đội trưởng Hà, tôi nghe theo sự sắp xếp của anh.

Hắn lại không phải thằng khờ, lúc này chính là cục diện tốt nhất rồi.

Hà Kiến Bình thấy Từ Quân Nhiên đồng ý, gật đầu nói với Hoàng Mỹ Anh:

- Bạn học nhỏ, đây là bạn của chú cảnh sát, cũng là bạn hàng xóm của con, con xem chú để chú ấy đưa con về được không nào?

Hoàng Mỹ Anh lúc này bị dọa cho sợ hãi hoang mang, nghe vậy ra sức lắc đầu nói:

- Không, con phải theo chú cảnh sát.

Từ Quân Nhiên nhíu chặt mày, chuyện trở nên phiền phức rồi đây, đứa trẻ này bị dọa cho sợ, sống chết cũng không chịu rời khỏi vị cảnh sát Hà Kiến Bình này, bây giờ đoán chừng đã xem Hà Kiến Bình là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của mình rồi, đừng nói là Từ Quân Nhiên, cho dù là Doãn Nhi ở đây, cũng không có tác dụng gì.

Đúng lúc này, ở một nơi không xa truyền đến những tiếng la hét:

- Quân Nhiên, Quân Nhiên, sao rồi?

Từ Quân Nhiên xoay người, nhìn thấy Doãn Nhi kéo theo Lâm Lệ chạy qua đây, còn mang theo không ít người, trong tay cầm đủ thứ, âm thanh vừa rồi tất nhiên là của Lâm Lệ truyền đến.

Lông mày nhướng lên một chút, Từ Quân Nhiên xoay người, chỉ vào người Lâm Lệ nói với Hoàng Mỹ Anh:

- Con nhận ra người đó không?

Hoàng Mỹ Anh nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn theo hướng Từ Quân Nhiên chỉ, lập tức nhìn thấy hai chị em Lâm Lệ, nó ra sức dụi dụi mắt, lập tức la lên:

- Dì Lâm, Dì Lâm ơi!!

Thở phào một cái, cục đá trong lòng Từ Quân Nhiên rốt cuộc cũng rơi xuống rồi, Hoàng Mỹ Anh xem ra còn nhận ra Lâm Lệ, nếu không, chuyện này thật khó mà thu dọn.

Hoàng Mỹ Anh nhìn thấy người thân, hiển nhiên sẽ không nắm lấy áo Hà Kiến Bình nữa, chạy một mạch về phái Lâm Lệ. Con người chính là như vậy, một khi đến bước đường cùng nhìn thấy người quen, thì sẽ giống như tìm thấy con đường sống từ cõi chết, lập tức hy vọng được ở cùng ngưởi quen.

Từ Quân Nhiên thấy thế, lập tức nói với Hà Kiến Bình:

- Đội trưởng Hà, nếu đã như vậy, tôi đi trước đây, anh xem chừng mấy người đó?

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phái đám người bắt cóc Hoàng Mỹ Anh, sắc mặt bọn người này có chút trắng bệch, bởi vì trong đám người xông qua đây, tuy là còn cách rất xa, nhưng trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, còn có người đang mắng gì đó, cho dù bọn chúng có ngốc thì cũng cảm giác được có chút không ổn.

Hà Kiến Bình tất nhiên cũng nhìn ra được, lập tức nói với Từ Quân Nhiên:

- Cậu yên tâm đi, bí thư Từ, tôi chắc chắn sẽ tra khảo bọn chúng kỹ càng!

Nói xong, không đợi Từ Quân Nhiên lên tiếng, lập tức quay người, trực tiếp rút súng lục của mình ra, chỉ vào mấy tên kia nói:

- Mấy người các người, tất cả không được nhúc nhích, tôi nghi ngờ các người có liên quan đến một vụ án bắt cóc, tất cả ngồi xổm xuống đất cho tôi!

Anh ta làm như vậy, mọi người đều sững sờ, mấy tên buôn người theo bản năng đều ngừng ngay tại chỗ, hai tên trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, quay người liền chạy, Hà Kiến Bình do dự cả buổi, đến cuối cùng vẫn không nổ súng, chỉ có liếc mắt nhìn Tần Cảng Sinh, lớn tiếng nói:

- Lão Tần, cậu mau đuổi theo bọn chúng!

Tần Cảng Sinh khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, nhìn theo hướng hai tên trẻ tuổi đó chạy liền đuổi theo.

Từ Quân Nhiên nhìn bọn họ diễn trò, cười lạnh trong lòng, nếu không phải hắn biết rõ từng chi tiết của tên Hả Kiến Bình này, đồng thời biết được Tần Cảng Sinh là loại người nào, không khéo đã bị bọn họ lừa rồi, không nói đến lần này Tần Cảng Sinh có thể bắt được hai tên đó hay không, cho dù hiện tại là ba tên bị Hà Kiến Bình đánh đập, Từ Quân Nhiên biết rõ, Hà Kiến Bình nhất định sẽ không thật sự bắt bọn chúng về đồn cành sát, cùng lắm là tìm một nơi yên tĩnh, thả bọn chúng đi, mượn lý do như nói rằng bọn chúng bị nhận nhầm người.

Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?

Từ Quân Nhiên nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Ngay lúc đó, một bóng người lướt qua chỗ Từ Quân Nhiên, đến bên cạnh tên đàn ông hai tay ôm đầu trước mặt, một tiếng bộp giòn vang:

- Đứng im, còn nhúc nhích tao sẽ đánh chết mày!

Ngôn từ hung hãn như thế, cũng chỉ có vị Kim đại tiểu thư hung hãn Kim Thái Nghiên mới có thể nói ra.

Cô lúc này mặc một bộ đồng phục cảnh sát màu xanh da trời, đầu đội nón cảnh sát, trong tay cầm khẩu súng B54, họng súng đen ngòm đang chỉ vào đỉnh đầu tên đàn ông, sắc mặt âm trầm, hết sức dữ tợn, có thể thấy, cảm xúc hiện giờ của Kim Thái Nghiên rất kích động, đứng phía trên biên giới của sự bộc phát.

- Thái Nghiên, sao cô lại tới đây?

- Đội trưởng Kim, sao cô lại ở đây?

Hai người Từ Quân Nhiên và Hà Kiến Bình, không hẹn mà cùng nói ra câu nghi ấn của mình, rõ ràng bọn họ đều không ngờ đến, Kim Thái Nghiên lại xuất hiện ở chỗ như thế này, chuyện này thật sự ngoài dự liệu của họ, nhìn Kim Thái Nghiên giống như thần binh giáng thế, tâm tình của Hà Kiến Bình và Từ Quân Nhiên ngược lại dường như nóng lạnh hoàn toàn khác nhau. Từ Quân Nhiên mừng rỡ trong lòng vì đột nhiên có một kế hoạch, mà Hà Kiến Bình thì cảm thấy, chuyện ngày hôm nay, càng ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát của chính mình rồi.

Đầu tiên là hôm nay trường học được nghỉ, giữa trưa phụ huynh xung quanh đặc biệt nhiều, bọn buôn người sau khi bắt được Hoàng Mỹ Anh, lập tức thu hút ánh nhìn của người xung quanh, khiến cho kế hoạch trực tiếp đem người đi thất bại. sau đó lại đến Từ Quân Nhiên đột nhiên xuất hiện ở đây, sau một phen làm loạn, chính mình phải trơ mắt nhìn “ con vịt” bay mất, khó khăn lắm muốn thoát thân, không ngờ lại xuất hiện một cây kim Kim Thái Nghiên. Bây giờ trong tư thế này, Hà Kiến Bình thậm chí còn nghi ngờ, Từ Quân Nhiên có phải thông đồng với Kim Thái Nghiên hay không, hôm nay đặc biệt đứng ở đây chở mình lọt bẫy.

- Đội trưởng Hà, những người này chắc chắn là bọn buôn người, tôi vả đội trưởng Kim xem chừng bọn chúng, anh đưa người lái xe bắt hai tên kia đi.

Ngay lúc Kim Thái Nghiên mở miệng muốn nói với Hà Kiến Bình, Từ Quân Nhiên đột nhiên đi trước mấy bước, mở lời nói với Hà Kiến Bình.

Hà Kiến Bình và Kim Thái Nghiên đồng thời ngẩn ra, Kim Thái Nghiên há hốc mồm, quyết định im lặng, chỉ là súng trong tay lại đặt trên đỉnh đầu của tên đàn ông đó, trầm giọng nói:

- Thành thật một chút! Còn dám nhúc nhích tao sẽ nổ súng ngay!

Người đàn ông cả người run lên, cho dù lá gan lớn cỡ nào, cũng không dám đối mặt với cái chết dưới họng súng nổ bất cứ lúc nào, cũng khó có biểu hiện bình tĩnh tự nhiên được. Nếu hắn thật có cái gan đó, thì sẽ không làm tên buôn người, mà trở thành anh hùng chiến đấu hoặc đại ca xã hội đen rồi.

Hà Kiến Bình lập tức khôi phục tinh thần, gật đầu với người bên cạnh, trịnh trọng nói với Kim Thái Nghiên và Từ Quân Nhiên:

- Vậy mọi người vất vả rồi, chúng tôi lập tức quay về!

0.35316 sec| 2470.391 kb