- Các người đang làm gì vậy?

Từ Quân Nhiên theo hướng âm thanh vang lên quay đầu lại, từ xa nhìn thấy một màu xanh tím, vừa định vui vẻ cất lời, nhưng khi nhìn rõ người tới là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.

Từ Quân Nhiên chăm chú nhìn vào một người đàn ông cũng không cao lắm bước ra từ đám người, đồng phục cảnh sát xanh tím, đội mũ kê-pi, lông mày rậm nhìn có vẻ rất uy nghiêm, quan trọng là, đi sau anh ta là 2 người đàn ông mặc trang phục tương tự.

Từ Quân Nhiên nhướng mày, nghĩ thầm:

- Sao anh ta lại tới đây?

Người đàn ông kia nhìn thấy Từ Quân Nhiên rõ ràng cũng rất bất ngờ, cất bước tới trước mặt Từ Quân Nhiên, khách khí nói:

- Bí thư Từ, chào anh, sao anh lại ở đây?

Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, đưa tới bắt tay đối phương:

- Đội trưởng Hà, thật trùng hợp!

Người tới chính là đại đội trưởng đại đội hình sự cục công an thành phố Giang Châu – Hà Kiến Bình.

Đồng thời cũng chính là gián điệp trong cục ông an thành phố Giang Châu của công ty buôn lậu, là nội gián mà Hô Diên Ngạo Ba muốn bắt được.

Chỉ là, Từ Quân Nhiên không hiểu, tại sao Hà Kiến Bình lại xuất hiện ở đây, còn mang theo hai thuộc hạ.

- Bí thư Từ đây là?

Từ Quân Nhiên còn đnag suy nghĩ nên mở miệng thế nào, Hà Kiến Bình đã bắt đầu thăm dò, hai người trước đó đã từng gặp qua tại cục công an Giang Châu, chỉ là lúc đó Kim Thái Nghiên giới thiệu Từ Quân Nhiên với lãnh đạo của tổ chuyên án, dụng ý vốn là hi vọng hắn có thể đóng giả làm bạn trai của cô, cùng cô đi nằm vùng chỗ Tần Cảng Sinh, nhưng bây giờ kế hoạch nằm vùng đã bị hủy bỏ, Từ Quân Nhiên cũng không phải gánh trách nhiệm nguy hiểm kia nữa, thế nên Hà Kiến Bình cho rằng, cậu thanh niên này chỉ là một lãnh đạo nhỏ có quan hệ với Kim Thái Nghiên mà thôi.

Điều thật sự khiến Hà Kiến Bình kiêng kị Từ Quân Nhiên là lúc Kim Thái Nghiên giới thiệu thân phận của Từ Quân Nhiên, nói rõ về học vấn và chức vụ của hắn bây giờ, lại đã từng giải cứu em gái chủ tịch tỉnh Tôn khỏi bọn bắt cóc. Phó ban hai mươi mốt tuổi, tuy chỉ ở cơ sở nông thôn nhưng lại tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, quan trọng nhất là, đã từng cứu em gái chủ tịch tỉnh, đối với Hà Kiến Bình mà nói, trước thì tiền đồ của Từ Quân Nhiên vô cùng rộng mở, sau là Từ Quân Nhiên, con người này không dễ động vào.

Nếu không phải vì điểm này, lúc đó Hà Kiến Bình đã không khách khí với Từ Quân Nhiên như vậy.

Từ Quân Nhiên cười cười, nụ cười có vẻ thiện ý:

- Tôi đến khu nhà ở chờ người thân của phòng công nghiệp kĩ thuật thăm một người bạn, đây không phải vừa lúc thấy chuyện này sao?

Nói rồi, hắn chỉ chỉ vào Hoàng Mỹ Anh đang bị hai người đàn ông giữ chặt:

- Nghe nói cô gái này có quan hện với nam thanh niên trường ngoài, cha mẹ phải dẫn đến gặp thầy giáo.

Không biết tại sao Từ Quân Nhiên cảm thấy Hà Kiến Bình tỏ ra có chút bất ngờ, cho nên hắn cũng lưu tâm, cố ý nói những người này tới gặp thầy giáo ở trường.

Quả nhiên sắc mặt Hà Kiến Bình có chút thay đổi, nhìn về phía mấy người đang đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, hắng giọng, nghiêm túc hỏi:

- Mấy người các cậu, rốt cuộc là có chuyện gì?

Thời đại này, uy lực của cảnh sát không ai dám xem thường, có “mũ kê-pi đồng phục cảnh sát” xuất hiện, ngay cả đám đông đang quây lại cũng tự lui đi không ít.

Người đàn ông trung niên kia măt mũi cười khổ đi tới, nói lại những lời của Từ Quân Nhiên với Hà Kiến Bình, cuối cùng cười khổ nói:

- Đồng chí cảnh sát, đứa con gái này của tôi thật sự không biết nghe lời, tôi xin anh, anh đưa nó giúp tôi về nhà được không?

Cô gái tên Hoàng Mỹ Anh lập tức gào lên:

- Ông ta không phải bố tôi, chú cảnh sát, ông ta là người xấu, tôi không quen biết bọn họ.

Người phụ nữ trung niên lập tức chạy tới bịt miệng Hoàng Mỹ Anh, vừa che vừa mắng:

- Con ranh này, không phải ba mày chỉ tát mày mấy cái thôi sao, thế nào mà ngay cả ba mẹ cũng không cần thế hả?

Mọi người xung quanh xôn xao, người nói Hoàng Mỹ Anh không đúng, có người lại nói người đàn ông trung niên đó không nên đánh con, còn có người chửi rủa cậu thanh niên câu dẫn Hoàng Mỹ Anh chết không yên thân.

Dưới cái nhìn của Từ Quân Nhiên, Hà Kiến Bình nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu:

- Nếu đã như vậy thì được rồi, mọi người lên xe tôi.

Theo hướng ngón tay ông ta, Từ Quân Nhiên lúc này mới thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở chỗ không xa.

Khẽ chau mày, Từ Quân Nhiên không ngờ Hà Kiến Bình lại đem theo xe cảnh sát đến đây, ngược lại ngoài dự liệu của hắn.

Theo lý mà nói, chuyện này giao cho cảnh sát xử lí không có gì phải bàn cãi, nhưng Hà Kiến Bình là đội trưởng đội hình sự công an thành phố, tuy vụ án kiểu này không cần do anh ta phụ trách nhưng cho dù những người kia là kẻ lừa đảo, có công an trấn áp, cũng không thể đổi trắng thay đen.

Nhưng không biết vì sao, Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy chuyện này quá là trùng hợp rồi, chính xác thì sự xuất hiện của Hà Kiến Bình xem ra có chút hợp lý quá mức. Việc này cũng giống như đang lúc trời nóng, mọi người đều rất khát, lập tức có người đưa nước đá tới, sau đó là quạt, cuối cùng nói cho ta biết một nơi có thể tránh nóng, cùng tôi từng bước rời đi, dường như chính là để cuối cùng Hà Kiến Bình sẽ xuất hiện.

Nếu như không phải Từ Quân Nhiên biết trước con người này không đơn giản, có lẽ cũng đã tin rồi, có công an, có cảnh sát, hơn nữa những người cảnh sát này trông rất chính trực, tất cả đều hoàn hảo, không có thiếu sót nào, hoàn toàn là một quá trình giải quyết thông thường.

Nhưng vấn đề là ở chỗ Từ Quân Nhiên không tin tưởng Hà Kiến Bình, ngay từ đầu đã có thành kiến với vị đại đội trưởng Hà cấu kết với bọn buôn lậu này, điều này khiến Từ Quân Nhiên luôn dùng ánh mắt sắc bén đánh giá mọi việc luôn quan sát Hà Kiến Bình.

Cẩn thận xem xét trên người Hà Kiến Bình và xung quanh, đồng tử Từ Quân Nhiên lập tức nheo lại, khóe miệng bất giác rung rung, trong lòng hừ lạnh:

- Thật là âm hiểm hỗn độn!

Hắn bên này còn đang do dự, bên kia Hoàng Mỹ Anh thấy cảnh sát tới, đem mình lên xe, vội vàng đứng dậy giãy giụa thoát khỏi hai người đàn ông, đứng bên Hà Kiến Bình, túm chặt cánh tay ông ta, rõ ràng muốn ông ta cứu mạng mình.

Không thể không nói, vì đang trên đường lớn, những người này đều cố kỵ ánh mắt người ngoài, nên hai, ba người chỉ có thể kéo Hoàng Mỹ Anh, chứ không trực tiếp bắt cô ta, dù sao thì mọi người xung quanh cũng không phải kẻ ngốc. Thái độ đối với con cái của người nhà và người ngoài có thể nhận ra được, cho dù tức giận nhưng là con mình nên cũng chỉ dám lôi kéo, không thật sự xuống tay.

- Chú cảnh sát, tôi thật sự không quen bọn họ!

Mặt Hoàng Mỹ Anh sớm đã khóc lèm nhèm, lúc này nức nở nói với Hà Kiến Bình.

Hà Kiến Bình hơi vỗ nhẹ lên bàn tay đang túm chặt lấy mình của Hoàng Mỹ Anh:

- Không cần lo lắng, có chú cảnh sát ở đây, sẽ không sao.

- Đúng vậy, cô gái, cô yên tâm đi.

Một người đàn ông mặc cảnh phục sau lưng Hà Kiến Bình, nói bằng giọng đậm chất Giang Nam.

Lúc này, Hà Kiến Bình quay lại, nói to với đám người đang vây quanh:

- Giải tán, giải tán thôi, việc riêng nhà người ta, nhiều người vây quanh như vậy làm gì? Không có việc gì làm sao? Có muốn tới đồn công an ngồi hay không?

Người dân đều như vậy, thích xem náo nhiệt nhưng không muốn tới đồn cảnh sát, vừa nghe Hà Kiến Bình nói vậy, lập tức lũ lượt rời đi. Những người vừa rồi bất luận là ngôn từ chính nghĩa hay bình luận thẳng thắn lúc này cũng chạy như vội đi đầu thai, cổng trường chỉ còn lại một mình Từ Quân Nhiên và một vài sinh viên ở trong trường, thêm cả cấp dưới của Hà Kiến Bình và mấy kẻ lừa đảo.

- Ô? Bí thư Từ còn có chuyện gì sao?

Quét mắt một vòng, Hà Kiến Bình thấy bóng dáng Từ Quân Nhiên, hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi.

Đối với vị bí thư Từ chưa nắm rõ này, cách nghĩ của Hà Kiến Bình là “kính nhi viễn chi”, dù sao xem ra đối phương cũng có quan hệ không rõ ràng với Kim Thái Nghiên. Mà sau khi biết Kim Thái Nghiên là con gái cưng của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Hô Diên Ngạo Ba, Hà Kiến Bình không còn ý nghĩ muốn đẩy Kim Thái Nghiên vào chỗ chết nữa, ông ta cũng biết, Hô Diên Ngạo Ba cho dù để tránh nghi ngờ cũng sẽ không đề bạt Kim Thái Nghiên đảm nhiệm chức vụ của mình, vị trí của mình cơ bản là sẽ an toàn.

Tương tự như vậy, Hà Kiến Bình cũng rất cẩn thận với những chuyện có liên quan đến Kim Thái Nghiên, ngộ nhỡ Từ Quân Nhiên này là đối tượng của Kim Thái Nghiên, nếu mình làm không ổn chắc chắn sẽ rước họa vào thân. Con rể thường ủy tỉnh ủy, không phải người có cấp bậc như mình có thể chọc giận, nếu đổi lại là Nhâm Thâm thì rất có khả năng.

Từ Quân nhiên mỉm cười, nheo mắt nhìn Hà Kiến Bình, lại nhìn sau lưng ông ta, vẻ như đang quan sát Hoàng Mỹ Anh sau lưng Hà Kiến Bình, nhưng nếu có người đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, sẽ phát hiện ánh mắt hắn dừng ở chỗ người cảnh sát vừa nói chuyện với Hoàng Mỹ Anh.

- Đội trưởng Hà, có thể nói chuyện một chút không?

Dường như phát hiện Hà Kiến Bình có điểm kiêng kị mình, Từ Quân Nhiên bỗng mở miệng.

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tình hình bây giờ, cho đến lúc này Lâm Doãn Nhi vẫn chưa đem viện binh tới, Từ Quân Nhiên không thể nghĩ rằng một mình mình có bản lĩnh cứu nha đầu Hoàng Mỹ Anh này khỏi đám người đang vây quanh, hắn quan sát cả nửa ngày, bây giờ đã có thể xác định một số thứ, ít nhất thì đối phương cả nhóm tổng cộng năm người, một đôi nam nữ trung niên, hai nam thanh niên, còn có một bà lão đã có tuổi, đây là nhóm chuyên phụ trách bắt người.

Mà hai người được gọi là “cảnh sát” đứng sau hắn và Hà Kiến Bình mới là sát thủ thật sự.

Không khoa trương mà nói, nếu như không biết trước Hà Kiến Bình là nội gián của công ty buôn lậu, biết Hà Kiến Bình cấu kết với một số người, tận mắt nhìn thấy người đứng sau Hà Kiến Bình là ai, hơn nữa biết được thân phận đối phương từ Kim Thái Nghiên, có lẽ Từ Quân Nhiên cũng hồ đồ bị qua mặt rồi, đồng ý để bọn họ đưa Hoàng Mỹ Anh về cục công an.

Nhưng bây giờ, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

2.19995 sec| 2426.047 kb