- Ô ô ô, buông tôi ra, tôi không quen biết người!
Thật không dễ gì mới kéo được Lâm Doãn Nhi chen vào đám người, Từ Quân Nhiên lập tức nghe thấy một âm thanh khóc nức nở.
Xuất hiện trước mặt của Từ Quân Nhiên cùng Lâm Doãn Nhi, là một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đang bị một nam nhân hơn bốn mươi tuổi giữ chặt, bên cạnh còn có hai nam nhân hơn hai mươi tuổi lôi kéo cô bé, cô gái không ngừng kêu khóc, bị mấy người kéo lên phía trước.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn xem khung cảnh trước mắt, có chút khó hiểu.
Bên cạnh lập tức có người mở miệng ra nói:
- Cô gái kia là học sinh trường cấp ba, người đàn ông kia chính là ba của nó, nghe nói đứa nhỏ này vì thích một đứa con trai không đứng đắn, đã vài ngày rồi mà không về nhà, đây không phải sao, ba nó mang theo hai đứa con trai tới bắt con gái về nhà.
- Đúng vậy rồi, đứa trẻ này, thật quá bướng bỉnh rồi.
- Thanh niên bây giờ đó, không lo học, cùng với đám người trong xã hội làm cái gì…
- Đám tiểu côn đồ mới đáng hận chứ, ăn mặc cái gì mà quần ống loe…
Những lời nghị luận các phía, khiến cho nét mặt của Từ Quân Nhiên trở nên khó coi, cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu, cái niên đại hiện tại, tư tưởng giải phóng còn chưa khoa trương bằng sau này được, gia trưởng đối với chuyện yêu sớm như thế này, căn bản đều là cách nghĩ thà giết lầm một nghìn chứ không thể buông tha một lần, chứ đừng nói, dựa theo cách nói của mấy người này, cô gái kia lại cùng với một tên côn đồ trong xã hội sống bên ngoài, đã vài ngày không trở về nhà, đối với cái thời đại những năm tám mươi, hoàn toàn là tội danh đại nghịch bất đạo. Nếu nói mấy lời khó nghe, dựa theo hình thức nghiêm trị bây giờ, cái tên tiểu côn đồ kia phải bị bắn chết.
Sự nghiệm trị của những năm tám mươi. Những chuyện như thế này không phải là chưa từng xảy ra. Hai người yêu nhau, trong đó có một người cuối cùng bị xử phạt tội danh lưu manh. Từ Quân Nhiên đã nghe quá nhiều những ví dụ như thế này rồi. Đương nhiên, trong lòng của hắn là xem thường, phải biết được rằng thêm ba mươi năm nữa, những chuyện như thế này trên vùng đất Trung Hoa đâu đâu cũng có thể thấy được, từ cấp ba đến đại học, chuyện yêu đương căn bản không đáng gì, những sự kiện hoa hoa không ngừng, mới khiến cho phụ huynh thực sự lo lắng.
Chỉ có điều hiện nay, đối với các phụ huynh mà nói, con cái yêu sớm, quả thực là chuyện nhức đầu.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền cúi đầu xuống, cười nói với Lâm Doãn Nhi vẫn còn đang kéo góc áo của mình:
- Náo nhiệt muội cũng đã xem rồi, không có chuyện gì lớn cả, chúng ta đi thôi, về nhà thôi.
Không ngờ Lâm Doãn Nhi lắc đầu, cái đầu nhỏ lắc như cái trống, miệng há ra dường như muốn nói gì đó với Từ Quân Nhiên nhưng lại có chút do dự.
Từ Quân Nhiên sững sờ, cúi người, nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của Lâm Doãn Nhị:
- Làm sao vậy?
Lâm Doãn Nhi ghé vào tai của Từ Quân Nhiên, dùng cái âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy mà nói:
- Thật kỳ lạ, người đàn ông kia không phải là ba của chị Mỹ Anh, chẳng lẽ chị ấy thay ba rồi?
Nghe thấy lời nói của Lâm Doãm Nhi, Từ Quân Nhiên đột nhiên cứng đờ, sắc mặt lập tức biến sắc. Dường như là nhớ ra cái gì đó, nắm lấy bả vai Lâm Doãn Nhi trầm giọng nói:
- Dõan nhi. Muội nói thật cho anh, muội biết cô bé gái kia?
Nói xong, hắn chỉ vào cô gái sống chết không muốn bị bắt, đang kêu khóc trên mặt đất.
Lâm Doãn Nhi dùng sức gật đầu:
- Đương nhiên quen biết rồi, chị ấy sống ở tầng dưới nhà của ta, lúc lên cấp hai không còn dẫn muội cùng chơi đùa kia mà, chị ấy tên là Hoàng Mỹ Anh, là hàng xóm của nhà chúng ta. Nhưng mấy người kia muội không biết ai cả, chẳng lẽ là người thân nhà chị Mỹ Anh sao? Không đúng, ba của chị ấy hình như cùng anh rể của em đi công tác rồi.
Tiểu nha đầu nói chuyện vô tâm, nhưng Từ Quân Nhiên hiện tại sắc mặt lại trở nên nghiêm túc hơn, cùng Lâm Doãn Nhi ngây thơ vô tri không giống nhau, Từ Quân Nhiên kiếp trước đã trải qua quá nhiều nhân tâm hiểm ác, đối với những thủ đoạn hạ lưu được lưu truyền trên thị trường cũng có nghe qua. Nếu như Doãn Nhi nói là sự thật, như vậy chính mình hôm nay, có lẽ đang gặp một bọn buôn người to gan lớn mật!
Nhìn mấy nam nhân tự xưng là người nhà của cô bé cùng với sự trợ giúp của một người phụ nữ trung niên không ngừng ôm chặt lấy cô bé muốn rời khỏi, Từ Quân Nhiên chau mày, lá gan của đám người này, thật là quá lớn rồi, ngay lúc ban ngày ban mặt, cũng dám công khai cướp người như vậy, quả thực tự tìm đường chết.
- Doãn nhi, em thực sự xác định đứa trẻ kia là hàng xóm của em?
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, lại một lần nữa hạ thấp giọng hỏi Lâm Doãn Nhi, dù sao chuyện này không phải chuyện đùa, nếu như là thật, vậy thì quá khiến cho người ta sợ hết hồn hết vía rồi.
Lâm Doãn Nhi nhăn lại cái mũi nhỏ, có chút không vừa ý hấp tấp tức giận nói:
- Hừ, em quen biết chị Mỹ Anh đã nhiều năm rồi, sẽ không nhận lầm đâu.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, lặng lẽ chỉ vào mấy người cả nam lẫn nữ nhân kia hỏi:
- Vậy mấy người kia, muội biết không? Bọn họ người trong nhà chị Mỹ Anh sao?
Lâm Doãn Nhi theo hướng mắt của Từ Quân Nhiên nhìn mấy người kia, lắc lắc đầu nói:
- Không biết, ba của chị Mỹ Anh cùng anh rể muội là đồng sự, nghe chị gái nói, bọn họ đi công tác rồi.
- Đúng rồi, trong nhà chị Mỹ Anh chỉ có một mình chị ấy, không có anh chị em đâu.
Lâm Doãn Nhi bộ dạng dường như lại nhớ được gì đó, nói với Từ Quân Nhiên.
Nét mặt của Từ Quân Nhiên dần dàn trở nên lạnh, bản thân thật sự gặp phải chuyện như thế này, nhăn mày một lúc, Từ Quân Nhiên nói với Lâm Doãn Nhi:
- Doãn Nhi, em có thể giúp anh một việc hay không?
Lâm Doãn Nhi sững sờ:
- Chuyện gì thế? Có phải là lát nữa anh mời em ăn, muốn em chia cho anh một nửa?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, đối với đứa nhỏ mười mấy tuổi, đó là chuyện quan trọng nhất rồi.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói:
- Muội đó, lập tức về nhà, đi gọi người, càng nhiều người càng tốt, để cho bọn họ tới tại đây.
Lâm Doãn Nhi tuy nói không biết Từ Quân Nhiên tại sao muốn mình làm vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, vẫn gật đầu:
- Vậy được rồi, anh đứng chờ em ở đây.
Nói xong, chạy một mạch rời đi.
Từ Quân Nhiên nhìn theo bóng của cô bé đã chạy xa dần, xem chừng lộ trình từ đây đến khu vực gần nhà cục máy móc công nghiệp không đến vài phút, tính toán một chút, bản thân đại khái phải kéo dài thời gian với đám người kia trong bao lâu, lúc này mới cất bước đi đến trước mặt đám người kia, quan tâm mà hỏi:
- Đại ca, đứa nhỏ này nếu như đã không muốn trở về, các anh trước tiên hãy khuyên nhủ nó đã.
Không phải Từ Quân Nhiên nhát gan sợ phiền phức, mấu chốt là đám người này không biết có bao nhiêu người, hắn sợ một khi đối phương nóng tính lên, móc ra hung khí hay gì đó, làm bị thương bé gái tên là Mỹ Anh kia thì phiền toái. Hơn nữa hắn lại có ý định kéo dài thời gian, đợi đến lúc Lâm Doãn Nhi gọi được viện binh đến, cho nên Từ Quân Nhiên mới khách khí như vậy với đám người này.
Nam trung niên cầm đầu giương mắt nhìn Từ Quân Nhiên, phát hiện thanh niên trẻ hào hoa phong nhã, đánh giá vài lần liền mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu không biết đó thôi, đứa con gái này của tôi, thà rằng đến ba cũng không cần, chính là vì muốn ở cùng với tên khốn nạn kia, âyda, tôi…
Nói xong, hắn lại dường như thương tâm quá độ, xoay người sang chỗ khác, giống như là muốn rơi lệ vậy.
Người phụ nữ bên cạnh cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy bi thương nói:
- Các vị đại gia bác gái, đại ca đại tỷ phân xử thử, mọi người nói xem, con gái mới mười sáu tuổi của nhà chúng ta, đã bị những người không đứng đắn trong xã hội hại cho không chịu đi học tử tế, đối tượng gì chứ, bây giờ ngay cả cha mẹ cũng không nhận nữa, mọi người nói, số của hai chúng tôi, sao lại khổ thế này!
Không thể không nói, mấy người này có khả năng diễn trò thiên phú, nếu như không phải Từ Quân Nhiên đã nghe từ miệng của Lâm Doãn Nhi thân phận của Hoàng Mỹ Anh, biết rõ bọn chúng là một đám lừa đảo, làm không tốt thì cũng sẽ giống như đám quần chúng đang vây xem kia, bị bọn chúng lừa gạt. Quả nhiên, trải qua mấy màn hát biểu diễn rất tốt của đám người này, quần chúng vây xem chung quanh càng thêm tin tưởng bọn họ rồi, có mấy bác trai bác gái lớn tuổi dứt khoát bắt đầu bảy mồm tám miệng nghị luận, rõ ràng đang thay lời của cặp đôi “Cha mẹ” kia, ý là làm cha mẹ cũng không dễ dàng, con gái không nên thân như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể dùng phương pháp như vậy mới có thể khiến cho con nó về nhà.
Nếu như vào những ngày thường, ở trên đường lớn công nhiên cướp người như vậy, bị phát hiện rồi nhất định là cũng bị đám người vây đánh, dù sao những năm tám mươi mọi người tuy cũng thích xem náo nhiệt, nhưng là còn chưa tới mức thấy phạm tội ở ngay trước mắt làm vờ như không thấy, những chuyện như thế ở thế kỉ hai mươi mốt khả năng sẽ có, ở Giang Châu những năm tám mươi không hề có.
Nhưng hết lần này tới lần khác đám người này biểu diễn thật sự là quá chân thật rồi, mấu chốt bọn họ người đông thế mạnh, cũng không biết có bao nhiêu kẻ lừa gạt khác còn che dấu ở trong đám người, thỉnh thoảng cổ động người bên cạnh, cho nên tất cả mọi người nhìn chuyện này coi thành cha mẹ đang quản giáo con cái, ngoại trừ hơi kinh ngạc vì phản ứng của cô bé này lại mãnh liệt như vậy, ngoài ra không có ý gì khác.
Từ Quân Nhiên nhìn ở trong mắt, trong lòng khẩn trương, nếu thật là để cho bọn họ đưa cô bé tên là Hoàng Mỹ Anh này đi, vậy coi như xong rồi, không nói đến vận mệnh của cô bé này cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ cần sự khiển trách của lương tâm, Từ Quân Nhiên cũng không thể tha thứ cho chính mình.
- Đại thúc, nếu như con gái chú không muốn đi với mọi người, tôi thấy hay là để cho thầy giáo của cô bé tới khuyên đứa nhỏ này xem sao.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ cả buổi, mở miệng đáp người nam nhân kia.
Nếu như đối phương từ đầu đến cuối đều lớn tiếng nói là vì muốn tốt cho con, muốn đem con về nhà, vậy Từ Quân Nhiên dứt khoát dùng lá chắn kia công lá chắn đó, nếu như đối phương không đáp ứng, nhất định sẽ khiến cho người ngoài hoài nghi.
Quả nhiên, Từ Quân Nhiên vừa thốt lên xong, cái tên nam nhân trung niên và người phụ nữ kia sắc mặt lập tức biến đổi, người chung quanh ngược lại rất đồng ý lời mà Từ Quân Nhiên vừa nói, nhao nhao mở miệng khuyên nhủ:
- Đúng vậy rồi, tiểu huynh đệ này nói có đạo lý.
- Đúng vậy, nếu như các ngươi làm cha mẹ mà nói không thông, có thể để cho thầy giáo thuyết phục.
- Còn sai sao, con cái bây giờ đó, không nghe cha mẹ, chính là nghe lời thầy giáo.
- Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử nhà chúng tôi, những lời ba mẹ nói nó đều không nghe, nhưng giáo viên chủ nhiệm mà nói nó coi như thánh chỉ vậy.
Nhất định phải nói, nhiều người xem náo nhiệt đôi khi chỗ tốt cũng không ít, đó chính là lời nghị luận của ba mồm tám miệng, rất nhanh sẽ có thể hình thành áp lực, Từ Quân Nhiên thấy rõ ràng mấy người kia biểu lộ biến đổi, hai người trẻ tuổi nhìn về phía mình ánh mắt cũng thay đổi, rất rõ ràng đối với kẻ thích xen vào chuyện của người khác, người khởi xướng mọi chuyện như mình hết sức không vừa lòng, nếu không phải là bởi vì người chung quanh quá nhiều, bọn chúng lại muốn diễn vai nhân vật anh trai tốt, đoán chừng hiện tại đã nhào lên rồi.
Vừa lúc đó, một âm thanh uy nghiêm vang lên:
- Đây là có chuyện gì? Các ngươi đang làm gì đó?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo