Nhìn thấy Hà Kiến Bình cùng với một viên cảnh sát lên xe, đuổi theo hướng đám người Tần Cảng Sinh biến mất, rất nhiều người dân kéo đến bắt đầu trầm trồ khen ngợi, có một số có quan hệ họ hàng với Hoàng gia, thì kích động muốn đánh mấy tên buôn kia.

- Anh Quân Nhiên, em lợi hại không?

Từ Quân Nhiên đang nói chuyện với Kim Thái Nghiên, bên tai lại vang lên một giọng nói.

Cúi đầu xuống, Từ Quân Nhiên liền thấy Lâm Doãn Nhi ngước đầu lên, vẻ mặt đắc ý, từ trong ra ngoài đều mang vẻ “mau khen ngợi em đi, mau khen ngợi em đi nào”.

Khóe miệng cong lên, Từ Quân Nhiên vươn tay vò đầu tiểu nha đầu, không đề ý đến kháng cự của cô, cười nói:

- Ừ, ừ, Doãn nhi của chúng ta giỏi nhất, nếu không phải là em, thì lần này phiền phức đây.

Không biết tại sao, hắn vẫn cứ thích vò đầu nhóc con này.

Nhóc con vẫn đang kháng cự, Lâm Lệ ở phía bên kia đã kéo Hoàng Mỹ Anh đi tới, nhìn thấy Từ Quân Nhiên liền nói:

- Quân Nhiên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cô chỉ là nghe xong vài lời của em gái, tuy không nói rõ ràng cụ thể, nhưng cũng biết được hàng xóm Hoàng Mỹ Anh sắp bị người ta bắt đi, lúc này mới gọi đám người hàng xóm láng giềng ở dưới lầu tới, nhận được Hoàng Mỹ Anh, nhìn thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ, mới cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

Từ Quân Nhiên cười khổ, giải thích đơn giản một lần cho Lâm Lệ, cuối cùng nói:

- Lúc bắt đầu tôi cũng thấy không đúng, hơn nữa Doãn Nhi nhận ra cô gái nhỏ nhà hàng xóm của chị, tôi mới cho nó đi kêu chị đến…

Sắc mặt của Lâm Lệ lúc này đã thay đổi đến mức nhợt nhạt, cô không dám tin rằng, vẫn có chuyện như vậy xảy ra, càng không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay không có Từ Quân Nhiên với em gái đi qua đây, Hoàng Mỹ Anh sẽ gặp phải chuyện gì nữa, vừa nghĩ đến Hoàng gia chỉ có một đứa con gái này, xém chút nữa xảy ra chuyện, cô không kiềm được nắm chặt tay Hoàng Mỹ Anh.

Từ Quân Nhiên cũng biết, chuyện như vậy ở thời đại này quả thực có chút đáng sợ, huống hồ quan niệm tư tưởng của con người lúc này còn đơn thuần, tìm đối tượng còn phải lén lén lút lút, vậy mà lại xảy ra chuyện bắt người đoạt tình trên đường xá, đây quả thực là khiến cho người ta run sợ.

Sắc mặt từ từ dãn ra một chút, Từ Quân Nhiên nói:

- Chị Lâm, tôi thấy chị cũng không cần lo lắng, chuyện cũng đã giải quyết rồi, người cũng bắt rồi, đừng lo lắng nữa.

Hắn biết rõ, e rằng sau này chị Lâm sẽ không dám để Doãn Nhi một mình đi học nữa, hơn nữa ai cũng không dám đảm bảo, chuyện này xảy ra một lần thì sẽ không có lần hai. Hoàng Mỹ Anh lớn tuổi hơn một chút, còn có thể phản kháng, nhưng một đứa nhỏ tuổi như Lâm Doãn Nhi, nếu như nhiều người giả làm người nhà của nó bắt đi, đây vốn dĩ là việc không tốn chút sức lực.

Trấn an Lâm Lệ vài câu, Từ Quân Nhiên mới quay người đi đến bên Kim Thái Nghiên, cô vẫn là uy phong lẫm liệt dùng súng chỉ vào ba tên buôn người dưới đất. Nhìn thấy Từ Quân Nhiên đi đến, Kim Thái Nghiên nhíu mày, thấp giọng nói:

- Những người này là bọn buôn người?

Từ Quân Nhiên lập tức im lặng, kết hợp với việc không biết chuyện gì xảy ra đã rút súng ra bắt người phải không?

Nhưng hắn cũng biết rằng, Kim Thái Nghiên đoán chừng đã đã nhìn thấy mình đứng chung với Hà Kiến Bình, lại để cho Doãn Nhi đi gọi cứu binh, trong tình huống cấp bách, liền trực tiếp rút súng.

- Sao cô lại tới đây?

Dù là vậy, Từ Quân Nhiên đối với việc Kim Thái Nghiên với Lâm Lệ cùng nhau xuất hiện, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, hai người này dáng người cách xa nhau, nếu như có gì đó đồng thời xuất hiện, cũng chỉ có khoảng thời gian mình bận không có thời gian chăm sóc Kim Thái Nghiên, cho nên nhờ Lâm Lệ chăm sóc, lại không ngờ rằng lại cho hai người họ có giao tình hay sao?

Kim Thái Nghiên cười cười:

- Tôi đến thăm chị Lâm, đúng lúc Doãn Nhi nói anh bảo nó chạy đi gọi người, tôi liền theo nó tới đây xem thử.

Cô tất nhiên không có nói với Từ Quân Nhiên, mình đến thăm chị Lâm, chẳng qua chỉ muốn hiểu thêm về Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên gật đầu, duỗi chân đá một tên ngồi chồm hổm trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Không phải mày nói là con gái mày sao? Sao bây giờ không nói nữa?

Người nọ bị Kim Thái Nghiên chỉ súng cả buổi, hơn nữa đại cứu tinh Hà Kiến Bình cũng không ở đây, hiển nhiên sẽ không dám lỗ mãng, cũng không dám nói chuyện với Từ Quân Nhiên, chỉ có thể cúi đầu ngồi xổm ở chỗ đó. Từ Quân Nhiên cũng không thèm để ý đến y nữa, vẫn là đi qua chỗ Lâm Lệ, nhỏ giọng nói mấy câu, Lâm Lệ gật đầu, vẫy tay gọi một người trẻ tuổi, dặn dò mấy câu, người trẻ tuổi kia lập tức chạy đi. Không biết là làm gì, nhưng ánh mắt của Lâm Lệ nhìn Từ Quân Nhiên, lại lóe lên tia bội phục.

Kim Thái Nghiên cũng biết, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, cô hoàn toàn không nói câu nào với Từ Quân Nhiên, chỉ lần lượt trói ba tên buôn người lại.

Đúng, trói lại!

Những người đi theo Lâm Lệ đến, đa số đều là người nhà trong sở kỹ thuật cơ giới, đều quen biết với cha mẹ của Hoàng Mỹ Anh, không ít người đều cầm theo công cụ, tất nhiên cũng có người cầm dây thừng hay gì đó, nếu không phải vì có viên cảnh sát Kim Thái Nghiên ở đây, có lẽ bọn họ đã đánh mấy tên buôn người một trận rồi.

Đây không phải chuyện trái với lệ thường, nếu không phải Từ Quân Nhiên e ngại thân phận của mình, e rằng cũng sẽ kích động giống những người trẻ tuổi vậy, đạp mấy tên kia một trận.

Có những hành vi có thể tha thứ, có những hành vi ngược lại không thể nào tha thứ được.

Từ trước tới nay Từ Quân Nhiên không phản đối chuyện tử hình, trong suy nghĩ của hắn, có một số người không xứng để chủ nghĩa nhân đạo quan tâm. Những người quan tâm đến những thứ như quan hệ nhân văn, Từ Quân Nhiên không biết nếu như người nhà bọn họ gặp phải cực khổ, bọn họ có bày ra bộ mặt chính nghĩa yêu cầu xã hội này của chúng ta giảng luật nhân văn hay không?

Con người vốn là như vậy, khi chưa đến phiên mình, kêu gào chính nghĩa công bằng, một khi đến phiên mình, thì sẽ im lặng không nói câu nào.

Sau một hồi, Hà Kiến Bình lái xe cảnh sát quay lại, chẳng qua lúc này người ngồi trên xe cảnh sát, lại đổi người rồi, người vốn dĩ đi chung với Hà Kiến Bình là Tần Cảng Sinh lúc này lại biến mất, mà thay vào đó là một đán ông khác, tuy nói tuổi tác của Tần Cảng Sinh không còn trẻ nữa, nhưng nếu không phân biệt cẩn thận, thật sự sẽ không ai chú ý đến ông ta, cho dù là Từ Quân Nhiên, nếu không phải vì trước đây gặp qua Tần Cảng Sinh một lần, lại có ấn tượng sâu sắc, cũng sẽ không chú ý đến việc xe cảnh sát đổi người rồi.

- Đội trưởng Kim, bí thư Từ, aizz, tôi không đuổi kịp, hai tên đó trốn thoát rồi!

Hà Kiến Bình xuống xe, vẻ mặt uể oải nói.

Từ Quân Nhiên gật đầu, nhìn Kim Thái Nghiên một cái, lúc này mới cười nói:

- Không sao, đội trường Hà, không phải là bắt được ba tên này sao.

Dừng một chút, hắn thấp giọng nói với Hà Kiến Bình:

- Lúc nãy tôi đã hỏi qua rồi, bọn họ đã thừa nhận là những tên buôn người, anh phải tra khảo bọn họ cẩn thận đó.

Kim Thái Nghiên đúng lúc nói:

- Đội trưởng, mấy tên này theo tôi thấy nên đưa về đồn thẩm tra một chút, xem thử có thể đào ra đồng lõa của chúng hay không.

Hà Kiến Bình mỉm cười gật đầu:

- Yên tâm, tôi đưa chúng về đồn ngay, nhất định sẽ tra ra được.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chủ ý, lúc đó sẽ nói là họ nhận nhầm người, tìm lý do thả họ ra. Hơn nữa trước đó Tần Cảng Sinh đã nói qua, những tên này rất biết giữ mồm giữ miệng, sẽ không tiết lộ ra thông tin nào. Hơn nữa Hà Kiến Bình cũng không tin lời của Từ Quân Nhiên nói, gì mà thừa nhận là tên buôn người, lại không có máy ghi âm ghi lại khẩu cung, có ma mới tin lời nói của Từ Quân Nhiên. Điều quan trọng là, Từ Quân Nhiên đã nhìn thấu chiêu trò của họ.

Tuy ngạc nhiên trước sự xuất hiện lần lượt của Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên, nhưng Hà Kiến Bình cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng vận may của mình quá ít, cho nên mới gặp phải hai tên xui xẻo như họ, anh ta không hề biết rằng, mình lúc này đã trở thành mục tiêu của Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên.

Con người có lúc ngàn lần không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, bởi vì mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, phải biết rằng thế giới này có rất nhều thứ, cho dù chính mắt mình nhìn thấy, tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ tình tiết trong đó, nếu không chắc chắn sẽ nhận quả đắng vì chủ quan.

Từ Quân Nhiên nghe xong lời của Hà Kiến Bình, mỉm cười gật đầu:

- Đội trưởng Hà nói rất có lý, quả nhiên là cánh tay của hình cảnh trinh thám của cục thành phố!

Kim Thái Nghiên ngược lại có chút cứng rắn nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, mới nói:

- Mấy năm nay tôi theo đội trưởng học được rất nhiều.

Hà Kiến Bình rất là vui, vừa muốn khiêm tốn nói vài câu, cách đó không xa một đám người già chạy tới, bước chân vội vàng, vẻ mặt không thiện cảm.

Đám người kia đến trước xe cảnh sát, người cầm đầu mái tóc hoa râm, khoảng sáu bảy chục tuổi đứng ra trầm giọng nói:

- Người nào chịu trách nhiệm?

Nghe xong lời ông nói, Hà Kiến Bình liền sững sờ, nhìn Từ Quân Nhiên, nhưng lại phát hiện vẻ mặt Từ Quân Nhiên cũng hoang mang, dáng vẻ có chút không biết phải làm sao, rõ ràng là không quen biết đám người này, vậy bọn người này từ đâu đến?

Nhưng hắn cũng là một người dày dặn kinh nghiệm trong quan trường, những bản năng khác không có, trình độ nhìn sắc mặt người khác lại có chút, đánh giá mấy lượt lão già này cũng khoảng sáu bảy chục tuổi, trong lòng Hà Kiến Bình đột nhiên có chút dự cảm không hay. Nói một cách chính xác, là anh ta đột nhiên phát hiện, thân phận của những người này không đơn giản, ít nhất cũng đã làm qua lãnh đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không phải thấp, khí thế quyền hành sát phạt quyết đoán như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không có.

Có một số người, cho dù yên lặng đứng ở đó, nhưng lại có một khí thế làm người khác sợ hãi. Người xưa thường nói quan uy, đại khái là như vậy chăng.

Nếu Từ Quân Nhiên đã không quen biết, vậy tất nhiên hắn cũng không cần lên tiếng nói chuyện, ngược lại lùi về phía sau mấy bước, nhường chỗ cho Hà kiến Bình.

Hà Kiến Bình thấp thỏm trong lòng, vẻ mặt phủ lên một nụ cười nhiệt tình, nói nói với người lãnh đạo gìa:

- Lão đồng chí, chào ông, tôi là người của đội hình sự thành phố Giang Châu, xin hỏi ông có chuyện gì không?

Ông lão đó nhìn Hà Kiến Bình một lượt, đánh giá hắn một chút, sau cùng mới thản nhiên nói:

- Cục hình sự thành phố Giang Châu? Tằng Kiến Nhân đến hay chưa?

0.15803 sec| 2430.313 kb