Trên quan trường, mỗi người đều muốn được thăng tiến, thân ở giới chính trị, để ý đến là vị trí. Không muốn làm binh sĩ của nguyên soái không phải là binh tốt, không muốn làm quan lớn cũng không phải là quan viên tốt.

Hô Diên Ngạo Ba cũng có dã tâm giống mình, ông ta hy vọng mình không chỉ là bị giới hạn trên chiến tuyến chính trị và pháp luật, cũng có thể chấp chưởng một quyền hành một phương, thậm chí đi đến vị trí lãnh đạo cao hơn. Vì chỉ có đứng càng cao, mới có thể thực hiện được khát vọng lớn trong lòng mình, mới có thể làm được nhiều chuyện cho người dân hơn.

Cho nên, nếu có cơ hội chuyển vị trí của mình, Hô Diên Ngạo Ba không ngại giẫm lên những người khác.

Cho dù là Từ Quân Nhiên hay Hô Diên Ngạo Ba đều hiểu rõ, hôm nay bày trước mặt họ một cơ hội, một hành động thỏa đáng, thậm chí cơ hội sẽ thay đổi cục diện chính trị tỉnh Giang Nam.

- Tiểu Từ, cậu nghỉ ngơi một chút trước đi, tí nữa bí thư Chu cùng chủ tịch tỉnh Tôn đến, cậu phụ trách báo cáo tình huống với họ.

Hô Diên Ngạo Ba vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Thủ trưởng yên tâm.

Hắn biết rõ, Hô Diên Ngạo Ba để ý đến mình, cho nên phải thận trọng.

Sau hơn một giờ, hai chiếc xe hồng kỳ đi vào đại viện người nhà Tỉnh ủy, cảnh vệ đứng ở cổng thấy xe con nối đuôi nhau vào, cảm thấy thầm giật mình, hai vị lão đại Tỉnh ủy này ở cùng cư xá, nhưng chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì?

- Bí thư Chu, chào ngài.

Đứng ở cửa nhà Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên cùng Kim Thái Nghiên đứng sóng vai, nhìn Hô Diên Ngạo Ba dẫn đầu hàn huyên với Chu Đức Lượng.

Tinh thần Chu Đức Lượng hôm nay không tệ, mặc một thân áo Tôn trung Sơn màu xám, cười bắt tay Hô Diên Ngạo Ba. Nhìn thoáng qua Kim Thái Nghiên cùng Từ Quân Nhiên ở sau lưng Hô Diên Ngạo Ba, ý vị thâm trường nói:

- Hô Diên, bữa cơm hôm nay của anh, nhưng lại là hồng môn yến à.

Lý do Hô Diên Ngạo Ba mời hai vị lãnh đọa Tỉnh ủy đến là tiệc gia đình, hơn nữa dùng ngữ khí rất thận trọng nói rõ mời hai vị ủy ban Tỉnh, vì thế Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An đều rất tò mò, dù sao khó có được cách nghĩ như vậy, lại mời hai vị đại lão Tỉnh ủy đến nhà mình dùng cơm. Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Lưu Bân đứng sau lưng Chu Đức Lượng, nhìn Từ Quân Nhiên mỉm cười, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, hôm nay sau cuộc điện thoại của Chu bí thư, đặc biệt mang theo mình, điều này khiến tất cả người trong phòng làm việc bất ngờ, dù sao nếu có thể xuất hiện ở trường hợp quan trọng như thế này. Mới chứng minh Tôn Kiến Nam có thể nắm được vị trí thư ký thứ nhất Tỉnh ủy, nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác xuất hiện ở trong này lại là mình, vậy thì cho thấy, bí thư Chu thực ra giống Từ Quân Nhiên nói, là có để ý đến mình.

- Bí thư, ngài là lãnh đạo của tôi, tôi nào dám bày hồng môn yến gì cho ngài.

Hô Diên Ngạo Ba mỉm cười nói:

- Hơn nữa. ngài không phải Sở Bá Vương, chủ tịch tỉnh cũng không phải Hán Cao Tổ, tôi càng không phải là Hạng Bá muốn làm sử giả hòa bình, tôi chỉ là có chút tâm sự, muốn tâm sự với hai vị lãnh đạo.

- Ồ?

Nghe lời nói của Hô Diên Ngạo Ba. Chu Đức Lượng nhíu mày, giương mắt nhìn Từ Quân Nhiên cách đó không xa. Lại có chút bất ngờ, rất kỳ lạ trong hồ lô của Hô Diên Ngạo Ba hôm nay rốt cuộc bán thuốc gì, chẳng lẽ ông ta là vì hôm qua mình nói sẽ ủng hộ Từ Quân Nhiên với ông ta sao? Hoặc là ông ta định chính thức đưa Từ Quân Nhiên vào thế lực nhà họ Tào?

Nói thật, tình huống Chu Đức Lượng gặp gỡ Từ Quân Nhiên ở huyện Võ Đức, sau khi gặp mặt Hô Diên Ngạo Ba, đã mơ hồ đoán được một vài nguyên nhân, tuy kinh ngạc vì sao Hạ Thu Thực không bình tĩnh như thế, nhưng ông cũng không bất ngờ, Từ Quân Nhiên người trẻ tuổi này, quá mức xuất sắc, mới quay về tỉnh Giang Nam chưa đến một năm, liền kinh doanh ra được những thứ khiến người khác kinh ngạc, người trẻ tuổi như vậy, tất nhiên là thuộc hạ lãnh đạo thích dùng, nhưng cũng cần mài dũa mài dũa, nếu không cây mọc thành rừng, làm không tốt dễ biến thành Thương Trọng Vĩnh.

Chỉ có điều, dụng ý bữa tiệc hôm nay của Hô Diên Ngạo Ba, vẫn khiến Chu Đức Lượng nghĩ mãi không ra.

Ngay vào lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng:

- Ha ha, bí thư, quả nhiên anh tới sớm hơn tôi một bước.

Đang nói chuyện, phó bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, nhân vật số 1 tỉnh chính phủ Tô Chân An, dưới sự hộ tống của con rể kiêm thư kí Lãnh Nhạc, đã tới cửa nhà Hô Diên Ngạo Ba.

Hô Diên Ngạo Ba cười cười, bắt tay với Tôn Chấn An nói:

- Chủ tịch Tỉnh, cảm ơn ngài trong lúc cấp bách đến hàn xá .

Tôn Chân An cười bắt tay Hô Diên Ngạo Ba, nhiệt tình nói:

- Bí thư Hô Diên mời, còn có bí thư Chu đến cùng, cơ hội tốt như vậy sao tôi bỏ qua được? Hôm nay chúng ta từ từ tâm sự, nói trước tôi có ôm theo hai bình rượu ngon đến rồi đây.

Ba vị lãnh đạo khách sáo ở cửa một phen, rồi cùng tiến vào phòng khách, vì là tiệc gia đình, tất nhiên Hô Diên Ngạo Ba gọi người phục vụ đến, làm vài món ăn, lại mở hai bình rượu Tôn Chân An mang đến, vì các lãnh đạo đều đến một mình, vì thế đều kéo theo Lãnh Nhạc và Lưu Bân vào nhập tiệc, Từ Quân Nhiên và Kim Thái Nghiên hai người ngồi cuối cùng, bảy người ăn uống nói chuyện linh đình. Trên bàn rượu, Hô Diên Ngạo Ba không hề nói đến nguyên nhân mời hai vị lãnh đạo hôm nay, chỉ là mời rượu, thỉnh thoảng nói đến tình hình công tác của Từ Quân Nhiên ở huyện Võ Đức một chút. Tôn Chấn An và Chu Đức Lượng tuy nói có chút kỳ lạ, nhưng hai người cũng có kinh nghiệm quan trường lão luyện, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng người nào cũng không chủ động mở miệng hỏi.

Chỉ có điều, Tôn Chấn An sau khi uống nhiều vài chén, nhìn mặt Từ Quân Nhiên, lại có chút hoảng hốt, dường như trong lúc lơ đãng, hắn hỏi Từ Quân Nhiên:

- Tiểu Từ, lệnh tôn lệnh đường vẫn khỏe chứ? Không biết họ ở nơi nào?

Đôi mi thanh tú của Kim Thái Nghiên cau lại, dường như cô biết, cha mẹ Từ Quân Nhiên đều đã mất, là cô nhi, vị chủ tịch tỉnh Tôn tỉn này sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?

Hô Diên Ngạo Ba cùng Chu Đức Lượng đều sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn Tôn Chấn An, không biết vì sao ông ta bỗng nhiên nhắc tới chuyện ngoài lề như vậy.

Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi, trong lòng cười khổ, hắn làm gì cũng không nghĩ đến, dưới tình huống như vậy bị hỏi đến vấn đề này, tuy đáp an trong lòng sớm đã có tám chín phần rồi, nhưng hắn vẫn không thích như vậy.

Nhưng. Cho dù nói thế nào, Từ Quân Nhiên biết mình có muốn giấu cũng không có tác dụng. Với bản lĩnh của Tôn gia, đã hoài nghi thân phận của mình, vậy thì sớm muộn gì cũng bị điều tra đến bên công xã trấn Lý gia, sở dĩ vẫn chưa có người đến trấn Lý gia hỏi chuyện này, hẳn là bọn họ cũng đang do dự chăng?

Lộ ra biểu cảm bi thương, Từ Quân Nhiên chậm rãi trả lời Tôn Chấn An:

- Chủ tịch Tỉnh, cha mẹ tôi đều đã mất.

Lông mày Tôn Chấn An nhướn lên, tuy đã sớm biết sự thật này. nhưng nghe tin này từ chính miệng Từ Quân Nhiên, vẫn khiến trong lòng ông khó chịu, đó rất có thể là em gái lớn lên từ nhỏ với mình, từ biệt năm đó nhoáng một cái đã ba mươi năm trôi qua, không nghĩ tới vậy mà hai người lại cách xa nhau mãi mãi, điều này khiến lòng Tôn Chấn An, bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó nói.

Tôn gia có sáu con trai hai con gái. Ngoài Tôn Tĩnh Vân là con nuôi, sáu con trai một con gái đều là cùng một mẹ, Tôn Tĩnh Văn xếp thứ ba, chỉ là người trong nhà thích gọi cô là em cả hoặc là chị cả mà thôi, mà Tôn Chấn An, sinh cùng ngày cùng tháng với Tôn Tĩnh Văn. Hai người cùng tuổi, cũng vì nguyên nhân này, Tôn Chấn An cùng cô em gái này thân thiết hơn một chút. Lúc Tôn Tĩnh văn rời khỏi Thủ đô, Tôn Chấn An không ở nhà, mà đang ở nơi khác. Đợi đến lúc ông nhận được tin tức, Tôn tĩnh văn đã mất tung tích rồi.

Qua nhiều năm như vậy. ông vẫn luôn tìm em gái, khi ông nghe Tôn Tĩnh Vân nói Từ Quân Nhiên có thể là con trai của em gái, trong tay có miếng ngọc của em gái, Tôn Chấn An thậm chí còn ôm một tia hy vọng, hy vọng cha mẹ đã mất viết trên tư liệu của Từ Quân Nhiên, không phải là em gái của mình. Có khả năng miếng ngọc trong tay Từ Quân Nhiên, thực ra là em gái tặng cho Từ Quân Nhiên, lỡ như vậy, nói không chừng em gái vẫn còn sống.

Nhưng bây giờ một câu nói của Từ Quân Nhiên, khiến cho lòng của Tôn Chấn An rơi xuống đáy vực.

Sắc mặt ông hơi trắng bệch, nhìn ánh mắt Từ Quân Nhiên mang theo một tia hy vọng cuối cùng, âm thanh chua chát hỏi:

- Không biết, quê quán và danh tính của lệnh đường là?

Từ Quân Nhiên thở dài một hơi:

- Gia mẫu họ Tôn tên Tĩnh Văn, là người ở thủ đô…

BA~!

Chén rượu trong tay Tôn Chấn An rơi xuống đất, vỡ nát, sắc mặt tái nhợt không nói gì, thậm chí thân hình còn run rẩy vài cái.

- Chủ tịch Tỉnh!

- Lão Tôn!

- Thủ trưởng!

Hô Diên Ngạo Ba, Chu Đức Lượng cùng Lãnh Nhạc vội vàng đứng lên quan tâm nhìn về phía Tôn Chấn An, lại phát hiện trên mặt ông chảy nước mắt.

Khoát khoát tay, Tôn Chấn An từ từ đứng lên, nở nụ cười xin lỗi Hô Diên Ngạo Ba và Chu Đức Lượng, nói:

- Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi.

Nói xong, ông nhìn Từ Quân Nhiên, sau nửa ngày cẩn thận quan sát, bỗng không đầu không đuôi nói với Lãnh Nhạc một câu:

- Lãnh Nhạc, giống vợ con không?

Đây là đang nói cái gì vậy!

Không nghi hoặc hoặc khó hiểu như nhóm người Chu Đức Lượng và Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên lại không hài lòng, cho dù ông là chủ tịch, cũng không thể làm bẩn người như thế, nào có chỉ vào một người đàn ông hỏi một người đàn ông khác có giống vợ hắn không chứ, cô trừng mắt, muốn mở miệng nói chuyện, lại không nghĩ đến Từ Quân Nhiên kéo tay mình lại, lắc đầu nhẹ.

Lúc này mặt Hô Diên Ngạo Ba đầy cổ quái, ông vốn tính toán đợi sau khi tiệc rượu qua đi mới nói đến việc Nhậm Thâm liên quan đến vụ án buôn lậu, thật không ngờ Tôn Chấn An lại gây chuyện như vậy, thời gian vị chủ tịch tỉnh Tôn này đến nhận chức không ngắn, làm việc rất có phong độ của một vị đại tướng, nhìn thế nào cũng không giống người không có chừng mực, nhưng sao lại hết lần này đến lần khác nói vài câu với Từ Quân Nhiên, vậy mà biến thành cái dạng như hôm nay? Nhìn biểu hiện của ông, không giống với bộ dạng Tỉnh ủy ngày thường.

Ngược lại là Chu Đức Lượng, lúc này cũng lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.

0.82710 sec| 2426.133 kb