Sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên đến nhà ga đổi vé đến thủ đô đã đặt trước đó lùi lại, để Trịnh Vũ Thành sắp xếp một chút, nhân viên bán hàng của xưởng rượu theo hắn đi khắp nơi. Mà bản thân hắn, lại rời khỏi nhà hàng Dân Tộc, đến đại viện của Tỉnh ủy.

Đương nhiên, Từ Quân Nhiên ở kí túc xá của Triệu Phù Sinh, đây là Hô Diên Ngạo Ba đặc biệt sắp xếp.

Hôm nay là cuối tuần, vì Hô Diên Ngạo Ba cũng không đi họp, mà ở nhà nghỉ ngơi, cho nên Triệu Phù Sinh cũng không đi làm, mà nghỉ ở nhà. Kí túc xá này của anh ta là Hô Diên Ngạo Ba giúp đỡ phê chuẩn cho, vì cha mẹ Triệu Phù Sinh đều mất, ở Giang Châu chỉ có một người bạn gái, anh ta vốn được phân cho một phòng, nhưng có chút xa so với đại viện Tỉnh ủy, không tiện để trực tiếp xử lí việc cho Hô Diên Ngạo Ba, vì thế cục quản lí hành chính cơ quan Tỉnh ủy lại tìm cho anh ta một căn phòng ở đại viện Tỉnh ủy, là một phòng trống của một vị phó chủ tịch tỉnh, người ta bị điều đi, phòng trống, vừa hay tiện cho Triệu Phù Sinh.

- Quân Nhiên, cậu tới thật đúng lúc, thủ trưởng vừa nói chuyện điện thoại với tôi xong, tôi đang định đi đón cậu.

Lúc Từ Quân Nhiên gõ cửa, Triệu Phù Sinh vừa vặn ra khỏi cửa, vừa mở cửa vừa cười nói với Từ Quân Nhiên.

Nhẹ lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói:

- Không cần phiền phức như vậy, anh Triệu, mấy ngày nay làm phiền anh rồi.

Triệu Phù Sinh cười ha ha một tiếng:

- Chúng ta đừng khách khi như vậy, đúng rồi, buổi sáng đội trưởng Kim gọi điện đến tìm cậu, cậu xem cậu thu xếp một chút, sau đó tôi đưa cậu qua đó.

Đối với cán bộ cơ sở của Toàn Châu, Triệu Phù Sinh có chút không dám khinh thường, hơn nửa đêm qua bí thư Hô Diên gọi điện thoại cho mình, bảo mình lái xe đến nhà hàng Dân Tộc đón Từ Quân Nhiên, còn dặn dò mình, để hắn ở chỗ mình một thời gian ngắn.

Quan trọng nhất là, thái độ của Kim Thái Nghiên đối với Từ Quân Nhiên!

Sau khi Hô Diên Ngạo Ba đến tỉnh Giang Nam nhận chức, Triệu Phù Sinh bắt đầu làm thư kí của ông, thoáng một cái đã mấy năm rồi, trong những năm này, anh ta tận mắt thấy Kim Thái Nghiên đối xử như thế nào với Hô Diên Ngạo Ba, mà Hô Diên Ngạo Ba yêu thương con gái bảo bối của mình như thế nào. Tuy không biết nội tình năm đó. Nhưng Triệu Phù Sinh lại biết, trong lòng Hô Diên Ngạo Ba, ông ta để ý Kim Thái Nghiên thậm chí còn hơn cả vị trí quan chức của mình, lúc đầu Kim Thái Nghiên vì một vụ án bị một vị công tử bột đánh cánh tay bị thương, Hô Diên Ngạo Ba lại không quan tâm đối phương là ai. bắt công tử của phó chủ tịch tỉnh lại, phó chủ tịch tỉnh cũng chản nản rớt đài.

Sự việc kia gây náo loạn lớn, dù không truyền khắp nơi, nhưng trong mắt người khác ở tỉnh Giang Nam, cũng không phải tin mới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau này nhóm người Vu Trạch Diễn không muốn chọc vào Kim Thái Nghiên. Rất rõ ràng, ai có người cha coi con gái mình như viên ngọc trong tay như thế, đều phải suy nghĩ một chút, mình có thể chọc vào hay không.

Cho nên, tận mắt thấy thái độ Kim Thái Nghiên đối với Từ Quân Nhiên. Hơn nữa sau khi chính tai nghe thấy Kim Thái Nghiên và Từ Quân Nhiên gọi thẳng tên nhau, thái độ Triệu Phù Sinh đối với Từ Quân Nhiên, có chút thay đổi.

Người trẻ tuổi này, có bối cảnh, có năng lực, có bằng cấp, có thể nói những thứ cần thiết để thăng tiến trên quan trường hắn đều đã chuẩn bị hết, một bước lên mây là chuyện sớm muộn. Phải biết rằng Triệu Phù Sinh cũng có mặt ở cuộc gặp mặt sáng hôm qua của bí thư tỉnh ủy Chu và Hô Diên Ngạo Ba, chính tai nghe được bí thư Chu cam đoan với Hô Diên Ngạo Ba. Nhất định sẽ phụ trách đãi ngộ không công bằng với Từ Quân Nhiên.

Tuy không biết vì sao bí thư Chu cam kết như vậy, nhưng Triệu Phù Sinh biết, chỉ cần một ngày Chu Đức Lượng vẫn là người đứng dầu Tỉnh ủy Giang Nam, chỉ cần Hô Diên Ngạo Ba vẫn còn ở vị trí trên, Từ Quân Nhiên kia cho dù ngẫu nhiên gặp chút sóng gió khó khăn. Chỉ cần hắn không rơi xuống, thì sẽ không hoàn toàn rớt đài.

Nhân viên công vụ của Trung Quốc, là khái niệm tương đối mơ hồ. Thực ra ở mỗi đơn vị hoặc mỗi ngành, chỉ có một người là quan, còn lại đều là lại (chức vụ không có phẩm cấp). Mà ở tỉnh Giang Nam, Chu Đức Lượng là quan. Những người khác là lại, trong những người này, bao gồm cả vị chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An này, cũng kể cả bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật tỉnh Hô Diên Ngạo Ba, tất nhiên càng bao gồm Từ Quân Nhiên, Triệu Phú Sinh và tất cả cán bộ tỉnh Giang Nam trong thể chế. Có sự liên kết hộ tống, Triệu Phú Sinh tin rằng, cho dù người muốn đối phó với Từ Quân Nhiên là ai, lần này đều khó đối phó rồi.

Từ Quân Nhiên tuy không hiểu nguyên nhân Triệu Phù Sinh tiếp đãi mình như vậy, nhưng có kinh nghiệm kiếp trước, tình người ấm lạnh thấy nhiều rồi, tất nhiên cũng hiểu rất nhiều. Trung Hoa là một xã hội quan bản vị, như thế nào là quan bản vị? Nghĩa rộng là chỉ giá trị quan xã hội của đất nước lấy “quan” để định vị, giá trị xã hội của quan lớn cao, giá trị của quan nhỏ tất nhiên thấp, nghề nghiệp liên quan đến quan thì đối chiếu quan với giá trị định vị riêng.

Mà dưới quan bản vị, tuyệt đại đa số tình huống không cần cá tính, loại trừ hạc giữa bầy gà. Nhưng một số lúc, người lại phải có cá tính, nếu không lãnh đạo làm sao phát hiện ra nhân tài để trọng dụng chứ? Một người nhân cách hoàn thiện, năng lực cơ bản là thích ứng với hoàn cảnh, thích hợp ở loại người khác nhau. Có khi cần đường hoàng, có khi cần nội liễm.

Đây là bài học bắt buộc của người trong quan trường, mà Từ Quân Nhiên rõ ràng là giỏi ở đạo lí này.

Rất nhiều thứ, là do tầm nhìn quyết định, đứng trên sườn núi, chỉ có thể nhìn thấy một bãi cỏ. Đứng trên núi cao, mới có thể bao quát toàn bộ bình nguyên. Mà rất nhiều thứ trên quan trường, còn chưa đạt tới độ cao nhất định, thì không cách nào có nhận thức sâu sắc. Nếu như đời trước Từ Quân Nhiên không làm đến bí thư tỉnh ủy, không có nhiều người dạy bảo như vậy, tương tự như vậy cũng sẽ không biết những kinh nghiệm này.

- Anh Triệu, anh đừng khách sao, tôi để mọi thứ xong xuôi chúng ta cùng đi.

Từ Quân Nhiên không hề biểu hiện đắc ý trước mặt Triệu Phù Sinh, ngược lại còn càng thêm khách khí hơn trước.

Người khác không biết, Từ Quân Nhiên lại biết rất rõ, người bạn gái của Triệu Phù Sinh lúc này, là cháu gái ruột của Chu Đức Lượng người đứng đầu Tỉnh ủy, vị đại tiểu thư này đừng thấy ít xuất hiện, nhưng lại thực sự là cách mạnh đời ba.

Triệu Phù Sinh cũng không nói thêm gì, kiệu hoa người người nâng, Từ Quân Nhiên đã nê nan mình, mình cũng không thể thể hiện quá mức, hai người đơn gian đem đồ của Từ Quân Nhiên vào một gian phòng, sau đó mới quay người đi ra, đến thẳng nhà Hô Diên Ngạo Ba.

Trong nhà Hô Diên Ngạo Ba, Kim Thái Nghiên khó thấy ngồi cùng một chỗ với Hô Diên Ngạo Ba, chỉ có điều một người ở phía đông phòng khách, một người ở phía tây phòng khách mà thôi.

Chỉ như vậy, đã khiến Hô Diên Ngạo Ba mừng rỡ như điên, phải biết rằng trước đây con gái thà rằng ngồi ở trong phòng hoặc ở kí túc xá cũ trong thành phố, cũng không muốn ở chung trong một gian phòng với mình. Đối với Hô Diên Ngạo Ba mà nói, có thể được con gái tha thứ, là chấp niệm nhiều năm nay của ông.

- Thái Nghiên, cám ơn con nghe lời cha, cha…

Hô Diên Ngạo Ba nâng chén trà. Há mồm vừa nói được một nửa, lại bị Kim Thái Nghiên không chút lưu tình cắt đứt.

- Ông không cần nghĩ quá nhiều. Tôi ở nhà, là vì Từ Quân Nhiên sẽ ghé qua, nếu không phải lời của hắn, ông cho rằng tôi nguyện ý nhìn thấy ông sao?

Nổi hận của Kim Thái Nghiên đối với Hô Diên Ngạo Ba. Là được tích lại từ mười mấy năm. Tuyệt đối không thể bỏ qua trong hơn nửa giờ.

Hô Diên Ngạo Ba há hốc mồm, lại không biết nên nói gì, chán nản thở dài một hơi, dứt khoát cúi đầu tiếp tục uống trà.

Tuy nói như thế. Trong lòng ông, cũng đã cao hứng đến mức muốn hát lên rồi.

Trước kia Kim Thái Nghiên đối với Hô Diên Ngạo Ba lạnh lùng đến mức nào?

Trong mười mấy năm, số lần hai người nói chuyện đều có hạn, thường thường đều là Hô Diên Ngạo Ba nói một đống, Kim Thái Nghiên không thèm để ý. Yên lặng làm chuyện của mình. Cho dù tức giận, cô cũng không muốn nói nhiều một câu với Hô Diên Ngạo Ba, chứ đừng nói đến giải thích cái gì, lúc này đây lại có thể giải thích với mình, đã khiến Hô Diên Ngạo Ba cao hứng không dứt. Ít nhất, con gái cuối cùng cũng nói chuyện với mình rồi.

Kim Thái Nghiên chờ Triệu Phù Sinh và Từ Quân Nhiên, trong lòng có chút lo lắng, luôn nhìn ra bên ngoài, mà Hô Diên Ngạo Ba lại bưng chén trà, nhắm nửa con mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Đã qua hơn nửa ngày, ngay lúc Kim đại tiểu thư sắp mất hết kiên nhẫn, Hô Diên Ngạo ba bỗng mở miệng nói:

- Thái Nghiên, con biết Từ Quân Nhiên bị điều đến thủ đô chưa?

Kim Thái Nghiên sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn Hô Diên Ngạo Ba. Bình tĩnh xem xét cô không muốn nói nửa chữ với người đàn ông chán ghét cực kỳ này, nhưng việc có liên quan đến Từ Quân Nhiên. Điều này khiến cô có sự chú ý không tự ý thức được, cho nên cô mới nhìn Hô Diên Ngạo Ba, tuy không nói chuyện, nhưng ý đã rõ ràng. Đợi câu sau của ông ta.

Hô Diên Ngạo Ba rất hài lòng với kết quả như vậy, mỉm cười nói:

- Hôm qua cha gặp mặt bí thư Chu. Nghe bí thư Chu nói. Hình như Từ Quân Nhiên đắc tội với người nào đó, không thể không bị điều đến văn phòng ở thủ đô làm chủ nhiệm. Haiz! một cán bộ có tiền đồ như vậy, sắp xếp đến loại địa phương đó, hủy hoại rồi, hủy hoại rồi!

Kim thái Nghiên lập tức không yên lặng nữa, dù bây giờ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô có thể xác định được, mình không hy vọng nghe được tin xấu về Từ Quân Nhiên. Mà Hô Diên Ngạo ba nói với mình, rất rõ ràng là nguyên nhân Từ Quân Nhiên đến thủ đô lần này, nói cách khác, lần này hắn đi thủ đô, chỉ sợ không thể về được.

Khuôn mặt xinh đẹp thoáng trầm xuống, ánh mắt Kim Thái Nghiên nhanh chóng trở nên sắc bén, nhìn về phía Hô Diên Ngạo Ba, trầm giọng hỏi:

- Ý của ông là gì? Là ông giở trò? Ông không sợ Tào Tuấn Minh tìm ông gây chuyện?

Tuy cô ngay thẳng, nhưng cũng không ngốc, lúc đầu Lâm Lệ ở trong bệnh viện nói với cô không ít chuyện về Từ Quân Nhiên, sau khi trở về Kim Thái Nghiên cũng hiểu được chút những thứ liên quan đến Từ Quân Nhiên, tất nhiên cũng biết quan hệ của Từ Quân Nhiên và Hô Diên Ngạo Ba, là vì Tào Tuấn Minh vị con trời của nhà họ Tào ở thủ đô. Mà bây giờ Hô Diên Ngạo Ba lại nói Từ Quân Nhiên phải bị điều đi thủ đô, còn nói lời thương tiếc nhân tài, Kim Thái Nghiên lập tức liên tưởng đến, Hô Diên Ngạo Ba khoanh tay đứng nhìn, hoặc chính ông giở trò bên trong.

Nghe được những lời của con gái, Hô Diên Ngạo Ba trợn mắt há mồm, sau nửa ngày mới tự lầm bầm nói:

- Con gái lớn không giữ được, con gái lớn không giữ được nữa rồi! Thường nói con gái hướng ngoại, hôm nay ta tận mắt thấy được rồi, Thái Nghiên à, con đây là vì người yêu định không cần cha nữa sao?

0.15573 sec| 2428.633 kb