Từ Quân Nhiên nhìn Hô Diên Ngạo Ba:

- Thủ trưởng tôi cũng chỉ là tùy tiện nói thôi, ngài không cần để ý.

Hô Diên Ngạo Ba cười nói:

- Cậu không phải là người tham công, bây giờ cũng không có người ngoài, cậu không cần giả vờ ngu ngốc để gạt tôi, nói thử xem, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?

Từ Quân Nhiên nghĩ một chút rồi nói:

- Thật ra rất đơn giản, sau khi tôi đọc hồ sơ đó, thì phát hiện ra một vấn đề, đó là dù có nhìn thế nào thì cũng thấy thị cục Giang Châu có vài người thật sự rất đáng nghi, nếu như phân tích cẩn thận, thị cục đã có 6 lần hành động nhắm đến nhóm người buôn lậu kia, nhưng mỗi lần hành động đều thất bại, và những lần hành động đó đều chỉ do một tổ chuyên án phụ trách chỉ huy.

Hô Diên Ngạo Ba và Triệu Phù Sinh đều nhìn vào hồ sơ, gật gật đầu, biểu lộ sự đồng tình.

Kim Thái Nghiên không đợi được liền nói thẳng ra:

- Ý của cậu là trong tổ chuyên án của thị cục chúng tôi có nội gián?

Từ Quân Nhiên nhún vai:

- Cô nói vậy thì cho là vậy đi!

Kim Thái Nghiên trừng mắt, hừ lạnh một tiếng:

- Này, Từ Quân Nhiên cậu đang thừa nước đục thả câu đấy à?

Từ Quân Nhiên mỉm cười nhìn Kim Thái Nghiên:

- Vậy cô không thấy tôi nói rất có lý sao?

- Cái này …

Kim Thái Nghiên không nói nên lời, cô phải thừa nhận rằng những gì Từ Quân Nhiên nói là không sai, thậm chí còn rất có lý nữa, lần hành động nào cũng sắp đạt được kết quả thì lại đều thất bại, không thể phủ nhận là mỗi lần khi hành động vừa mới bắt đầu thì đều chỉ chạm mặt những phần tử buôn lậu kia trong phút chốc. Nhiều lần, ngay đến Kim Thái Nghiên cũng cho là mình không được may mắn lắm hoặc là kẻ địch quá gian xảo, nhưng cô chưa hề nghĩ là có phải đã có người báo tin để đối phương rời đi trước đó.

Nếu không phải thế cô cũng không đích thân chuẩn bị nằm vùng để có thể trực tiếp lấy tin tình báo.

Thật không ngờ, Từ Quân Nhiên đã loại bỏ ý nghĩ của cô.

Hô Diên Ngạo Ba mỉm cười nói:

- Tiểu Từ, theo như cậu nói thì số người khả nghi đã không còn lại mấy người rồi!

Từ Quân Nhiên chớp chớp mắt:

- Cũng chỉ có vài người thôi, tuy tổ chuyên án của thị cục này không phải là nhỏ nhưng số người có cách liên lạc được với bọn buôn lậu và có thể biết được thời gian chính xác của hành động, nói thẳng ra chỉ có vài ba người mà thôi!

Hô Diên Ngạo Ba gật đầu:

- Cậu nói không sai, xem ra chúng ta đã nghĩ đến cùng một điều rồi!

Nói xong, ông ta nhìn về phía Kim Thái Nghiên:

- Tôi có một nhiệm vụ cho cậu. Cậu có dám làm hay không?

Kim Thái Nghiên ngạc nhiên nhìn Hô Diên Ngạo Ba sau đó lại nhìn Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên mỉm cười, gật đầu nói:

- Ngài cứ nói, nhất định tôi có thể làm tốt.

Sắc mặt Hô Diên Ngạo Ba trở nên nghiêm túc, ông nhìn Kim Thái Nghiên nói:

- Cái tính cách đó của con! Ta luôn lo lắng cái tính cách đó sẽ làm hại con! Ta muốn con làm một chuyện đơn giản thôi nếu nói là nguy hiểm thì nó là nguy hiểm, còn nói không thì nó là không. Nhìn từ trên xuống, trong vụ án này tổng cộng có ba người lần lượt là cục trưởng Tằng, Lão Hồng phó cục trưởng phân công và quản lý trinh thám, còn có độ trưởng đội cảnh sát hình sự của con Hà Kiến Bình. Ta muốn con đặt máy nghe trộm vào phòng của ba người này, đến lúc đó có thể theo kế hoạch của Tiểu Từ, con giả vờ báo cáo, nói là đã biết nơi mà bọn buôn lậu giấu tang vật, chúng ta sẽ biết được rốt cuộc là ai đã gọi điện ra ngoài!

Chuyện này nói thẳng ra chính là để Kim Thái Nghiên làm gián điệp, nói thật nếu chuyện cô đem máy nghe trộm đặt trong thị cục bị lộ ra, thì sợ là ngay đến Hô Diên Ngạo Ba cũng không thể bao bọc cho cô, dù sao đây cũng là chuyện điều tra hoạt động của đồng nghiệp, nếu lỡ may kẻ nội gián không phải là mấy người họ, thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Có điều, lúc này Hô Diên Ngạo Ba không còn cách nào khác, Từ Quân Nhiên hôm qua đã cùng ông ta nói chuyện, khiến Hô Diên Ngạo Ba ý thức được vụ án này cần được giải quyết một cách nhanh chóng. Nếu không với tính cách của Kim Thái Nghiên, không biết chừng lúc nào cô lại muốn đích thân đi nằm vùng, chẳng may bị nội gian bán rẻ …

Hô Diên Ngạo Ba thật không dám nghĩ tiếp, lẽ nào chính ông, người đầu bạc lại phải đi tiễn kẻ đầu xanh?

Hơn nữa, chỉ cần có thể phá án, cũng có thể dùng một chút thủ đoạn.

Lúc này, Kim Thái Nghiên có hơi do dự, Hô Diên Ngạo Ba nói thì có vẻ rất dễ dàng nhưng thực tế là bảo cô lẻn vào phòng làm việc của lãnh đạo cấp trên, hay nói đơn giản chính là bảo cô nằm vùng. Dù sao Thị cục tuy nhiều người như vậy nhưng bình thường không phải ai cũng có thể vào được phòng làm việc của các lãnh đạo, Bộ công an có điều động người khác đến làm việc này thì cũng không kịp mà hơn nữa, cũng không chắc chắn có thể đi vào được phòng làm việc vủa ba vị lãnh đạo kia, còn Kim Thái Nghiên là người ở đấy, sẽ không ai nghi ngờ cô sẽ là người nằm vùng.

Kim Thái Nghiên nhìn về phía Từ Quân Nhiên, cô muốn tìm kiếm câu trả lời từ chỗ hắn. Không biết vì sao nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông này sẽ không hại mình, giống như năm đó cha cô luôn hết lòng bảo vệ cho mẹ cô. Trên người hắn, cô cảm nhận được sự ấm áp, nó đem lại cho cô sự tin tưởng.

Từ Quân Nhiên thấy Kim Thái Nghiên nhìn mình, trầm ngâm một lát rồi hỏi Kim Thái Nghiên:

- Thái Nghiên, cô bình thường có thể vào được phòng làm việc của ba người kia chứ?

Kim Thái Nghiên hơi ngạc nhiên, gật đầu nói:

- Vấn đề không lớn, cục trưởng Tằng đã biết thân phận của tôi, thỉnh thoảng tôi cũng đến phòng làm việc của ông ấy …

Từ Quân Nhiên nghe vậy liền khoát tay:

- Vậy có thể loại bỏ được cục trưởng Tằng.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên Triệu Phù Sinh càng kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, hắn vừa mới nói có người khả nghi cũng không hề loại trừ cục trưởng Tằng ra khỏi danh sách. Như thế nào mà sau khi nghe Kim Thái Nghiên nói xong hắn liền loại bỏ ông ta ra khỏi danh sách người tình nghi?

Nhưng Hô Diên Ngạo Ba lại mỉm cười, gật đầu bằng lòng với suy nghĩ của Từ Quân Nhiên. Lão Tăng hoàn toàn không phải là tên nội gián kia.

Thấy Triệu Phù Sinh và Kim Thái Nghiên không hiểu ý mình, Từ Quân Nhiên cười cười mở miệng giải thích:

- Rất đơn giản, nếu như cục trưởng Tằng đã biết rõ thân phận của Thái Nghiên, vậy ông ấy không thể là nội gián. Trong trường hợp đã biết rõ Thái Nghiên chính là con gái của Bí thư Hô Diên thì tên nội gián không thể nào to gan để cho Thái Nghiên đi nằm vùng được.

Một câu nói đã nhắc người trong mộng tỉnh giấc, Kim Thái Nghiên và Triệu Phù Sinh liền hiểu ra, Từ Quân Nhiên nói không sai chút nào.

Tên nội gián trong thị cục Giang Châu nhất định không hề biết Kim Thái Nghiên chính là con gái bảo bối của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, nếu không có cho y thêm hai lá gan cũng tuyệt đối không đồng ý cho Kim Thái Nghiên đi làm nội gián. Mọi người đều biết, đến 8-9 phần là thân phận của cô đã bị tên nội gián bán rẻ, nói cách khác nếu như buổi chiều hôm nay Kim Thái Nghiên đi gặp mặt bọn buôn lậu, 8-9 phần là cô không thể về được. Tự tay đẩy con gái của thường ủy tỉnh ủy vào con đường chết, Từ Quân Nhiên tin là tên nội gián không có gan làm việc này.

Đây là những lời mà ở kiếp trước, Từ Quân Nhiên nghe được từ miệng của Lý Đông Viễn. chính Lý Đông Viễn là người đã bắt Hà Kiến Bình, khi biết được người đội phó bị mình hại cho biến thành người thực vật chính là con gái của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, Hà Kiến Bình đã có nói, nếu biết sớm như vậy y có chết cũng không để cho Kim Thái Nghiên đi nằm vùng.

Từ Quân Nhiên vẫn còn nhớ, cả đời Hà Kiến Bình không được ra khỏi trại giam.

Hô Diên Ngạo Ba không giết y mà để y ở trong tù, chịu đựng sự hành hạ, nghe nói y từng có ý định tự sát mấy lần. Tuy nhiên sau khi Hô Diên Ngạo Ba đi nhậm chức ở thủ đô, Lý Đông Viễn trở thành người phụ trách ủy ban chính pháp tỉnh Giang Châu, Lý Đông Viễn đã ra lệnh cho người bên dưới đối xử tốt với Hà Kiến Bình, xong người phía dưới xử lý thế nào thì không thể cho người ngoài biết.

Có điều lúc này, Từ Quân Nhiên chỉ có thể dùng cách chỉ dẫn để khiến Hà Kiến Bình bị lật tẩy.

- Cục trưởng Tằng đã không phải nội gián thì theo cách nói của mọi người tên nội gián này không phải cục phó Hồng thì chính là đội trưởng Hà!

Kim Thái Nghiên nhìn Từ Quân Nhiên nói một cách dứt khoát.

Tính cách của cô là vậy dám yêu dám hận, ân oán rõ ràng

Từ Quân Nhiên cười khổ nói:

- Tôi nói này, cô có thể không nhìn mọi chuyện một cách tuyệt đối như thế không?

Nói xong, hắn nhìn Kim Thái Nghiên nói một cách chân thành:

- Hôm nay, khi trở về Thị cục, cô tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở, bằng không thì sẽ công toi, tên nội gián kia chắc cũng đang nghi ngờ rồi, lỡ may đánh rắn động cỏ thì chúng ta đã uổng công rồi.

Hô Diên Ngạo Ba cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, tôi đã dặn dò rồi, tỉnh sở sẽ thông báo đến từng Thị cục, tổ chức cho các cán bộ nữ tiến hành học tập. Tôi còn gọi điện cho lão Tăng, nhắc đến tên con, đoán chừng đến lúc con về ông ấy sẽ đến tìm con.

Thấy Từ Quân Nhiên và Hô Diên Ngạo Ba đều nói vậy, lúc này Kim Thái Nghiên mới gật đầu coi như là đồng ý.

- Tôi biết nên làm thế nào rồi!

Kim Thái Nghiên nói.

Hô Diên Ngạo Ba lại lên tiếng:

- Con yên tâm, thiết bị nghe lén rất dễ lắp đặt, chỉ cần con luyện tập một chút là có thể lặp đặt trong vòng vài giây.

Hô Diên Ngạo Ba nhìn thật sâu vào mắt Kim Thái Nghiên nói:

0.19898 sec| 2426.195 kb