Trong phòng họp huyện ủy Võ Đức, Dương Duy Thiên với sắc mặt âm trầm ngồi ở giữa phòng. Từ khi cuộc họp bắt đầu, ông ta đều ngồi yên lặng với vẻ mặt đó.

Lúc bắt đầu, Dương Duy Thiên nói mấy câu, đại khái nói đến chuyện liên quan đến việc nhà máy bia chuẩn bị cải cách, trấn Lý gia nhận bao thầu. Sau đó, ông ta chỉ dựa người vào ghế mà không nói gì. Dưới ánh mắt soi mói của ông ta, Tiêu Hồng Hoa đem một số tài liệu về nhà máy bia phát cho các Ủy viên thường vụ trong phòng họp.

Không khí bên trong phòng họp rất yên tĩnh, một mặt vì mọi người đều đang xem tài liệu, một mặt cũng là vì sắc mặt lúc này của bí thư Dương.

Ngô Lương Tân là người làm việc ghi chép tài liệu, văn thư, lúc đầu được Nghiêm Vọng Tung đề bạt vì trình độ viết văn của người này khá tốt, văn phong cứng cáp. Cũng vì là người có bản lĩnh, nên cậu ta vừa nhìn là biết những tài liệu Dương Duy Thiên mới phát ra chắc chắn có cao nhân phía sau giúp đỡ. Có thể nói không khoa trương rằng, người khởi tạo ra những tài liệu này có trình độ tương đối cao, thậm chí còn giỏi hơn cậu ta nhiều. Tài liệu này đã phân tích rõ ràng tình trạng hiện giờ của nhà máy bia, mấu chốt nằm ở chỗ, từ ngữ dùng rất thận trọng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, phân tích tình hình cùng những khó khăn của nhà máy bia và phương hướng phát triển trong tương lại. Nếu như cậu ta đoán không sai, sau lưng chuyện này nhất định có sự xuất hiện của Từ Quân Nhiên.

Sinh viên khoa tiếng Trung, đại học Kinh Hoa, những tài liệu này chỉ là một bữa sáng nhẹ đối với hắn.

Một lúc lâu sau, Tần Quốc Đồng mới đọc xong tài liệu, chậm rãi đặt chúng xuống trước mặt mình, thản nhiên châm một điếu thuốc nhưng cũng không hề lên tiếng.

Rõ ràng, y đang đợi.

Đợi cái gì?

Dĩ nhiên là đợi người mở miệng đầu tiên.

Quả nhiên, chờ đến khi dường như mọi người đều đã đọc xong hết, Dương Duy Thiên trầm mặt, nhả một hơi khói thuốc, rồi dập tắt đầu thuốc lá, thản nhiên nói:

- Mọi người đều đã đọc hết rồi thì hãy nói ra ý kiến của mình đi.

Ông ta đã mất kiên nhẫn rồi, nhất là sau khi Từ Quân Nhiên đưa cho ông ta một đống thứ liên quan đến việc tống tiền, Dương Duy Thiên đã không thể nhịn nổi trước những thủ đoạn này. Riêng việc đem các doanh nghiệp nhà nước làm ăn có ích ra thành ngân hàng, thật hổ thẹn cho những người nghĩ ra.

Hơn nữa, cái Dương Duy Thiên nghĩ nhiều hơn cả là, trong cuộc họp thường vụ huyện ủy hôm nay, vì sắp tới thời gian tuyển cử, nên hôm nay, Tần Quốc Đồng khá im lặng, việc gì cũng không đối chọi gay gắt với ông ta, ngoài mặt luôn tỏ ra rất cung kính với ông ta. Nếu anh ta không nhân cơ hội này mà làm một số việc, chỉ sợ về sau cũng không còn cơ hội nữa.

Quả nhiên, Dương Duy Thiên vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, những người thân quen liền quay sang nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau.

Trong đó, phó chủ tịch huyện mới được điều đến – Thịnh Chư Thạch nhìn về phía Tần Quốc Đồng, rõ ràng là dạng Tần Quốc Đồng sai đâu đánh đó.

Dương Duy Thiên cũng đã điều tra thân phận của người phó chủ tịch huyện này. Nghe nói là do một cán bộ nào đó từ Thủ đô điều xuống, kinh nghiệm trước đây cũng rất bình thường, không nhận ra là từ nơi nào đến. Sau khi tới huyện Võ Đức, đã từng đến báo cáo công việc với Dương Duy Thiên vài lần, nhưng nói gần nói xa cũng không nhận ra người này có theo phe phái. Nhưng về mặt công việc của huyện, người này lại luôn chạy theo gót chân của Tần Quốc Đồng. Nếu chuyện mà Tần Quốc Đồng phản đối, chắc chắn người này sẽ không tán thành. Nhưng ngày thường, nghe nói, người này không có quan hệ cá nhân với Dương Duy Thiên, khiến người ta mơ hồ không biết rốt cục người này vì thân phận chủ tịch huyện của Dương Duy Thiên hay vì một lý do nào đó.

Trong chốn quan trường, việc chọn phe phái nào khiến người ta rất bất đắc dĩ. Chọn đúng phe, gà chó cũng bay được lên trời. Chọn sai phe như thể hổ dữ lạc xuống đồng bằng. Thực lực mạnh đấy nhưng lo lắng cũng nhiều. Thông thường, thái độ sẽ rất rõ ràng, giống như thư ký Ủy ban kỷ luật Bạch Thiên Hữu, người này hiểu rõ cần phải thể hiện thái độ của mình trong cuộc họp thường vụ huyện ủy. Người này cũng biết, cho dù là Dương Duy Thiên hay Tần Quốc Đồng cũng chẳng làm gì được mình. Ủy ban kỷ luật không nằm cùng hệ thống với các bộ ban ngành khác, cho dù là mình đắc tội họ, họ cũng chẳng làm gì được mình. Vì thế, Bạch Thiên Hữu luôn thẳng thắn trong cuộc họp thường vụ huyện ủy, những việc tốt chắc chắn sẽ không bỏ qua, nên ủng hộ ai thì sẽ ủng hộ người ấy, nhưng lại không rõ sẽ chọn phe ai.

Còn những người thế lực hơi kém hơn một chút, như trưởng ban tổ chức Phục Túy, trong cuộc họp thường vụ huyện ủy, người này thường quan sát sắc mặt người khác để tùy cơ hành động. Vì người này là trưởng ban tổ chức, bên trên có bí thư huyện ủy quản lý, bên cạnh có người của bí thư, nói ra những lời không tốt, quyền lực trong tay có thể bị phân tán bất cứ lúc nào. Vì thế Phục Túy luôn không tỏ rõ thái độ trong cuộc họp thường vụ.

Đây cũng là người thông minh, tổng kết cho mình ba phương châm: không ủng hộ, không phản đối, không bày tỏ thái độ.

Bên ngoài có lời đồn, trưởng ban Phục là một con lật đật, nhưng lúc Từ Quân Nhiên phân tích với Dương Duy Thiên lại nói, vị trưởng ban Phục này thoạt nhìn có vẻ thông minh, nhưng thực tế lại là người ngu nhất.

Cái gọi là ba phương châm tưởng như rất tinh túy, nhưng thật ra hai bên đều không được. Vì hai bên đều thấy anh không phải là người của họ, anh chỉ là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, họ đều cho rằng anh dễ bị bắt nạt. Riêng việc Phục Túy quản lý ban tổ chức nhưng lại để nhiều người can thiệp vào đã chứng tỏ rõ điều này.

Lúc đó, Dương Duy Thiên đã hỏi Từ Quân Nhiên là, lẽ nào phải chọn phe phái mới là biện pháp tốt nhất?

Từ Quân Nhiên trầm tư hồi lâu, rồi đưa ra một đáp án mà hắn cũng chưa chắc chắn. Đó chính là, cho dù làm thế nào đi chăng nữa cũng phải khiến hai bên tranh đấu cảm thấy mình đang giúp họ. Hoặc nói rằng, tuy sự việc rất khó, nhưng cũng phải thể hiện rõ quan điểm của mình. Làm những việc mình cho là đúng, không hướng về bên nào, cũng không thiên vị ai, như vậy ai cũng không thể tìm ra lỗi của anh.

Cách làm này, nói thì rất đơn giản, nhưng làm thật mới khó.

Ít nhất, Từ Quân Nhiên cũng đang cố gắng phát triển theo phương hướng này.

Làm nhạt nhòa sắc thái phe phái trên người mình, chỉ cố gắng tạo ra thành tích mà thôi.

Dương Duy Thiên lắc đầu, đảo mắt qua những người đang ngồi họp rồi lại mở miệng nói:

- Mọi người có ý kiến gì không thì nói ra một chút đi.

Hôm nay, ông ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết hoàn toàn chuyện này.

Nếu bí thư đã nói vậy, chắc chắn sẽ có người hưởng ứng. Với tư cách là tâm phúc của Dương Duy Thiên ở thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch huyện Vương Phượng Cử ho khan một tiếng rồi nói:

- Tôi thấy có thể thử xem sao. Văn kiện phía trên đưa ra nếu đã có liên quan đến trách nhiệm của việc nhận thầu thì huyện Võ Đức chúng ta hoàn toàn có thể làm theo chỉ thị của cấp trên.

Người này được Dương Duy Thiên đề bạt lên, không thể nào không làm theo lời Dương Duy Thiên.

Đã có người bắt đầu, dĩ nhiên những người khác cũng không thể giữ im lặng. Phục Túy thận trọng nhìn Dương Duy Thiên rồi mới phát biểu ý kiến củ mình:

- Tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Phượng Cử. Đây là một chuyện tốt, tuy không có kinh nghiệm, nhưng chẳng phải thủ trưởng đã nói rồi sao? Cải cách mở cửa như ôm đá qua sông, chỉ cần là chuyện có ích cho nhân dân, chúng ta đều làm được.

Phó bí thư huyện ủy, trưởng ban tuyên truyền Trầm Dũng Cảm chau mày:

- Về việc nhận thầu, tôi không có ý kiến gì, chỉ có điều, công xã trấn Lý gia nhận thầu sẽ tiến hành như thế nào? Sau khi nhận thầu, nhà máy bia sẽ thuộc sự quản lý của ai?

Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân phụ họa nói:

- Đúng vậy, trước đây, nhà máy bia thuộc sự quản lý của huyện, nhưng một khi công xã trấn Lý gia đã nhận thầu, trách nhiệm này sẽ thuộc…

Sau đó, cuộc họp thường vụ huyện ủy như biến thành một cái chợ. Mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến của mình. Thật ra, đạo lý cũng rất đơn giản. Mỗi người đều có những tính toán cho riêng mình, dĩ nhiên sẽ không cam lòng để sự việc cứ quyết định được như thế. Mọi người đều hy vọng mình có thể thu hoạch được gì đó từ chuyện này, ít ra thì cũng phải để lại ấn tượng tốt với bí thư Dương.

Dương Duy Thiên nheo mắt, nhìn mọi người cãi nhau rồi lại nhìn về phía Tần Quốc Đồng từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.

Lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, Dương Duy Thiên đứng thẳng người, khoát khoát tay, đợi đến khi mọi người đã yên tĩnh trở lại, ông ta nhìn Tần Quốc Đồng rồi lạnh nhạt hỏi:

- Chủ tịch huyện, anh nghĩ thế nào? Nói xem sao.

Phòng họp đang hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh, thậm chí còn nghe thấy tiếng người hít thở đều đều. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây mới là tiết mục chính của cuộc họp ngày hôm nay. Ý kiến của chủ tịch mới quyết định chuyện hôm nay sẽ đi đến đâu.

Thấy Tần Quốc Đồng mỉm cười với Dương Duy Thiên rồi bình tĩnh nói:

- Bí thư Dương, anh nghĩ thế nào?

Dương Duy Thiên cố chấp nhìn Tần Quốc Đồng:

- Tôi muốn nghe ý kiến của anh trước.

Không khí căng thẳng bỗng bao trùm cả phòng họp. Lời nói giữa chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy tuy có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại ẩn chứa nhiều điều. Rõ ràng hai người đang tranh giành quyền chủ đạo thường vụ huyện ủy. Phải biết rằng, người cuối cùng phát biểu ý kiến thường là người quan trọng nhất. Nói một cách đơn giản, ai phát biểu ý kiến cuối cùng, lời nói đó sẽ có tác dụng mạnh nhất. Cũng chính vì lý do đó nên trong các tình huống thông thường, người đứng đầu luôn là người cuối cùng lên tiếng.

Trình tự phát biểu rất quan trọng, đặc biệt là người đứng đầu. Nếu như người bắt đầu nói qua dài như âm điện tử, thì người phát biểu phía sau như một tấm gương. Nếu không có gì bất thường, lãnh đạo phía sau phát biểu đều dựa theo lời của người đầu tiên mà nói tiếp. Nhưng nếu như người đứng đầu nói cuối cùng, cũng như đã đưa ra kết luận. Dù sao, lãnh đạo Đảng ủy, nhà nước, bí thư Đảng ủy đã đưa ra kết luận thì không dễ gì mà thay đổi được.

Cũng chính vì thế nên người đứng đầu mới không dễ nói.

Mà lúc này, cuộc đối thoại giữa Tần Quốc Đồng và Dương Duy Thiên chứng tỏ hai người đang tranh giành quyền nói cuối cùng.

Tuy nhiên, rõ ràng là, Dương Duy Thiên từ trước đến nay luôn ôn hòa, thậm chí còn hơi yếu thế, lúc này lại tỏ ra rất bình thường, như thể đang bao dung với hành vi của Tần Quốc Đồng.

Con mắt nhìn chằm chằm vào Tần Quốc Đồng, ngữ điệu của Dương Duy Thiên rất chậm, từng chữ từng chữ khiến mọi người đều nghe rõ. Ông ta bình tĩnh nói:

- Chủ tịch huyện, về chuyện nhận thầu nhà máy bia, tôi hy vọng hôm nay anh có thể cho tôi một thái độ rõ ràng.

Cậu nói này đã khiến Dương Duy Thiên lộ rõ bộ mặt thật che dấu bấy lâu trước mặt thường vụ huyện ủy.

0.54111 sec| 2427.672 kb