Thế nào gọi là bạn bè?
Bạn bè thường thấy nhất trong đời thường, chính là loại bạn bè dệt hoa trên gấm, lúc bạn đắc chí sẽ ở xung quanh người bạn, hận không thể kết nghĩa anh em với bạn, dập đầu trên đất, bình thường anh tới tôi đi rất nhộn nhịp…con người chính là như thế, luôn là sau khi thành công mới phát hiện bên cạnh sẽ xuất hiện bao nhiêu người quan hệ tốt với mình.
Nhưng đây lại chưa chắc là bạn bè thật sự.
Bạn bè thực sự là người biết rõ bạn có khó khăn vẫn không bỏ rơi bạn, có mười phần sức lực sẽ không dùng chín phần.
Từ Quân Nhiên, không thể nghi ngờ trong mắt Trịnh Vũ Thành, là bạn bè như vậy.
Bạch Sa cùng Vương Vĩ Đạt liếc nhìn nhau một cái, tâm tình không tránh khỏi có chút kích động, mấy ngày nay bọn hắn cũng không phải là không cầu người khác giúp đỡ, làm gì được Trịnh Vũ Thành người dường như có bối cảnh rất sâu, căn bản không tra ra được cái gì, thậm chí có người âm thầm cảnh cáo bọn họ, không nên nhúng tay vào chuyện này.
Hôm nay Trịnh Vũ Thành, có thể nói là đã đến bước đường cùng.
Cũng chính vì nguyên nhân này, anh ta mới không nhắc với Từ Quân Nhiên, vì anh ta cảm thấy, Từ Quân Nhiên không nên bị kéo vào giữa vũng nước đục này.
Không ngờ tới, vì một lời của Vương Vĩ Đạt, Từ Quân Nhiên vẫn đến.
Lưu Bân nhìn Từ Quân Nhiên, thở dài một hơi nói:
- Từ lão đệ, tôi thật không ngờ, chuyện này cậu lại vẫn tham dự vào.
Từ Quân Nhiên cười cười, bình tĩnh nói:
- Tôi làm máy cái nhà máy ở công xã trấn Lý gia, nếu không có anh Trịnh cùng anh Vương giúp đỡ, bà con ở công xã chúng tôi không có hy vọng làm giàu, làm người không nên quên gốc, Từ Quân Nhiên tôi không phải loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa, sao có thể thấy chết mà không cứu được?
Dừng một chút, hắn lại mở trừng hai mắt nói:
- Hơn nữa, tôi vẫn chờ anh Trịnh giúp tôi tiếp tục thúc đẩy tiêu thụ đồ uống cùng rượu của chúng tôi nữa.
Lưu Bân sững sờ, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, trầm giọng nói:
- Chuyện lần này, tôi đã hiểu một chút, ra mặt là cháu ngoại của bí thư Trần của ban tổ chức.
Cái gì?
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả lông mày Từ Quân Nhiên cũng thoáng nhăn lại với nhau.
Bí thư Trần của ban tổ chức, dĩ nhiên chính là Trần Sở Lâm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, bộ trưởng ban tổ chức tỉnh ủy.
Với tư cách là một trong những nhân vật lớn giới chính trị Giang Nam, tên tuổi của Trần Sở Lâm tất nhiên mọi người đều như sấm bên tai, nếu như không phải Tôn Chấn An nhảy dù đến Giang Nam, chỉ sợ tỉnh trưởng nhiệm kỳ này, ông ta cũng có sức tranh đấu, chẳng qua vì bối cảnh của Tôn gia quá lớn, nên mới ép Trần Sở Lâm xuống.
Dù vậy, thế lực của Trần Sở Lâm ở Giang Nam cũng rất lớn, với tác phong bảo thủ của anh ta, bên người có một nhóm cán bộ, trong đó bao gồm Trương Kính Mẫn bí thư thành ủy thành phố Toàn Châu.
- Cháu ngoại của bí thư Trần?
Từ Quân Nhiên nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút quen tai.
Lưu Bân nâng chén rượu lên, lại không nói gì. ngược lại Bạch Sa ở một bên cười khổ, giải thích:
- Chính là Vu Trạch Diễn, một trong bốn đại công tử của Giang Châu chúng gia.
Tứ đại công tử Giang Châu?
Trong lòng Từ Quân Nhiên hơi kích động, lập tức nghĩ đến Trịnh Vũ Thành từng giới thiệu qua với mình, trong thành phố Giang Châu có bốn đệ tử nhà quan làm xằng làm bậy, được xưng là bốn hại của Giang Châu, theo thứ tự là Nhậm Thâm con trai của trưởng bí thư thị ủy Nhậm Cửu Lĩnh, Trương Thạc Căn con trai của Trương Trạch Phong trưởng ban ban công tác mặt trận tỉnh, còn có Dương Hướng Khoa mấy hôm trước bị mình trừng trị, còn cháu ngoại Vu Trạch Diễn của Trần Sở Lâm trưởng ban tổ chức kia. Tên tuổi của mấy người này ở Giang Châu cũng không nhỏ, đều là nhân vật số một.
Xem ra, cái gọi là tứ đại công tử Giang Châu, chắc là do họ tự xưng rồi.
Từ Quân Nhiên lập tức nhớ tới, bản thân từng có duyên gặp mặt đám người Vu Trạch Diễn cùng Nhậm Thâm, dường như là ở cửa của nhà hàng Dân Tộc, hình như là vì mình chào hỏi Kim Thái Nghiên con gái của Hô Diên Ngạo Ba, kết quả bị Nhậm Thâm nhìn thấy, muốn làm khó mình. Lúc đó đã cảm thấy Vu Trạch Diễn kia không phải là cái đèn cạn dầu, không thể tưởng tượng được, vẫn còn một tay như vậy.
- Anh Lưu, ý anh nói là, đây tất cả là do bọn Vu Trạch Diễn giở trò quỷ ở sau lưng?
Từ Quân Nhiên trầm tư một lát, chậm rãi hỏi Lưu Bân.
Lưu Bân cười khổ một cái, lắc đầu:
- Nếu chỉ là họ, cũng không đi đến tình cảnh như thế này, chuyện này nói đến cùng, là vận khí của Trịnh lão đệ không tốt, nhìn trúng nhà hàng này là một người khác, bọn người Vu Trạch Diễn chẳng qua là đồng bọn mà thôi.
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Vương Vĩ Đạt cùng Bạch Sa vẫn không lên tiếng.
Từ Quân Nhiên cùng nhóm người Trịnh Thành Vũ liếc nhìn nhau một cái, Vương Vĩ Đạt nhìn Bạch Sa, đứng lên nói:
- Tôi cùng lão Bạch đi trước, các cậu nói chuyện đi.
Rất rõ ràng, anh ta hiểu ý của Lưu Bân, đây là muốn ra ngoài cho họ không gian riêng nói chuyện.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Từ Quân Nhiên cùng Trịnh Vũ Thành, cùng mình, Lưu Bân mới thở dài một hơi nói:
- Là con rể của Chủ tịch tỉnh Tôn, muốn có quyền nhận thầu nhà hàng Dân Tộc.
- Cái gì?
Trịnh Vũ Thành không nén nổi ngạc nhiên của bản thân, nghẹn ngào kêu lên.
Con rể chủ tịch tỉnh?
Nghĩ đến đây, ngay cả Từ Quân Nhiên cũng có chút te da đầu, không trách được đám người Vu Trạch Diễn không hề sợ hãi, thậm chí giở trò với Trịnh Vũ Thành, đội hình như thế đến bất kỳ chỗ nào, cũng đủ để đạp xuống được một đám quàn là áo lượt của Giang Nam.
Bốn người tỉnh ủy thường ủy, đừng nói Trịnh Vũ Thành, cho dù là bản thân Lưu Bân, cũng phải nghĩ kỹ mới dám nói thẳng ra cùng Từ Quân Nhiên.
Nhưng sắc mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên cổ quái, không hiểu nhìn về phía Lưu Bân hỏi:
- Con rể Chủ tịch tỉnh Tôn, sao lại ở cùng với cháu ngoại của bí thư Trần?
Lưu Bân cười cười, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, rất rõ ràng tốc độ phản ứng của Từ Quân Nhiên nhanh như vậy khiến anh ta rất hài lòng.
Đây là cái tốt của việc nói chuyện với người thông minh, người thông minh luôn từ một suy ra ba, có thể nhanh chóng nghĩ đến cái người khác không nghĩ đến. Nói chính xác, là người chính trị nhạy bén luôn có thể từ việc bình thường phân tích ra những thứ không bình thường.
Giống như việc đối với Trinh Vũ Thành, giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho anh ta thoáng cái mất đi ý nghĩ kháng cự, cả người đều ngây dại, cả buổi không nói ra nổi một câu. Nguyên nhân là vì, sự thật là việc này thật sự khiến anh ta khó chấp nhận, đời sau của bốn người trong tỉnh ủy thường ủy, còn bao gồm con rể của một vị chủ tịch tỉnh đích thân ra mặt, đây là thủ phạm nhiều ngày liền đối phó với anh ta, sự việc này thực sự khiến anh ta quá mức ngạc nhiên, thế cho nên ngay cả ý nghĩa phản kháng cũng mất đi.
Dù sao đối với anh ta mà nói, thế giới của những người này, thật sự quá xa vời.
Nhưng cái nhìn của Từ Quân Nhiên, trong vấn đề này có vài chỗ không giống bình thường.
Rõ ràng nhất, chính là con rể của Tôn Chấn Bảo sao có thể cùng một chỗ với cháu ngoại của Trần Sở Lâm. Phải biết rằng quan hệ của hai người kia tám gậy tre cũng không đánh đến được. Tôn gia cùng thế lực bảo thủ dù chưa tính là đối địch, nhưng cũng tuyệt đối không phải là quan hệ có thể kết thành đồng minh. Đời sau của hai người bọn họ ở cùng một chỗ, việc này mà xảy ra ở Thủ đô, tuyệt đối là tin tức lớn.
Khuôn mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Từ Quân Nhiên chần chờ hồi lâu, mới hỏi khẽ Lưu Bân:
- Con rể chủ tịch tỉnh Tôn tên gọi là gì?
Thật ra từ lúc hắn hỏi vấn đề thứ nhất, Lưu Bân đã biết rõ Từ Quân Nhiên hẳn là đoán được thứ gì đó rồi, lúc này nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, hắn gật đầu nói:
- Gọi là Lãnh Nhạc, là nhân vật rất lợi hại, bây giờ làm việc ở văn phòng tỉnh ủy.
- Ồ?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên càng thêm ngưng trọng, nhìn về phía Lưu Bân, cảm giác bản năng của hắn, trong đó hình như còn có câu chuyện.
Hắn không phải loại thiếu niên nhiệt huyết mới ra đời bị người khác đưa đẩy mà quên hết tất cả cái gì cũng không để ý đến, đời trước ở trên quan trường, Từ Quân Nhiên thấy quá nhiều người trước mặt xưng huynh gọi đệ, sau lưng hung ác đâm một đao, dù trước mặt là người tốt, trong nháy mắt cũng có thể đâm một đao vào ngực ngươi. Hắn cũng không thấy bản thân có giao tình vững vàng như thế với Lưu Bân, cho dù Lưu Bân thấy mình thuận mắt, hoặc là ngại quan hệ không để người khác biết mình với mấy người Chu Đức Lượng và Hô Diên Ngạo Ba, cũng không thể tận tâm tận lực bày mưu tính kế vì mình.
Trừ phi, Lưu Bân anh ta cũng có tính toán của riêng mình.
Đương nhiên, những lời nay Từ Quân Nhiên nhất định không nói trước mặt Lưu Bân, hắn chỉ là kinh ngạc nhìn về phía Lưu Bân, trầm giọng nói:
- Anh Lưu, xem ra vấn đề này khó giải quyết ah.
Lưu Bân gật gật đầu:
- Đúng vậy, lúc tôi vừa mới nghe được, cũng sợ hãi kêu lên. Sau đó sai người hỏi thăm một chút, mới biết đưuọc chuyện gì xảy ra. Lần này lão Trịnh xem như xui xẻo, đụng với kẻ khó chơi như vậy, không dễ xử lý đâu.
Trịnh Vũ Thành há hốc miệng muốn nói điều gì đó, lại bị Từ Quân Nhiên liếc mắt, đành phải nuốt những lời đến khóe miệng xuống.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lưu Bân, khẽ mỉm cười nói:
- Hôm nay là phiền anh Lưu rồi, sau này có cơ hội, tôi một mình mời anh.
Lưu Bân lúc Trịnh Vũ Thành định nói chuyện muốn nói gì đó, nhưng thấy Trịnh Vũ Thành không mở miệng, anh ta cũng không nói gì thêm nữa, mà liếc nhìn thật sâu Từ Quân Nhiên, khẽ cười nói:
- Người anh em cậu khách khí rồi, chúng ta là bạn bè, có chuyện gì cần tôi giúp một tay, cứ mở miệng. Chuyện lần này, tôi cũng đã biết nhiều như vậy rồi.
Đối với anh ta mà nói, Từ Quân Nhiên phải xử lý như thế nào không quan trọng, anh ta phải làm, là đem tin tức của chuyện này truyền cho Từ Quân Nhiên mà thôi.
Nói xong, Lưu Bân đứng lên, trầm ổn nói:
- Hôm nay các cậu chắc phải bận rộn rồi, tôi cáo từ trước. Hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ nâng cốc trò chuyện.
Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy, gật đầu cười nói:
- Tiếp đãi không chu toàn, xin anh Lưu thứ lỗi.
Trịnh Vũ Thành cùng Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt cũng đi tới khách khí hàn huyên vài câu với Lưu Bân, mấy người tiễn Lưu Bân ra ngoài nhà hàng, nhìn vị bí thư thứ nhất của tỉnh ủy đạp xe đạp đi xa, sau khi đợi đến lúc bóng lưng của anh ta biến mất, Trịnh Vũ Thành chán nản không biết làm thế nào nói:
- Chuyện này, thật phiền toái.
Bạch Sa cùng Vương Vĩ Đạt không nghe được những lời của Lưu Bân, nghe vậy sững sờ:
- Lão Trịnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Trịnh Vũ Thành cười khổ nói hết một lần những chuyện vừa qua cho hai người nghe, cuối cùng mới nói:
- Lần này coi như tôi đen đủi lớn rồi, bị mấy người bọn họ nhắm trúng, chạy trời không khỏi nắng, chạy trời không khỏi nắng rồi.
Rất rõ ràng, Bạch Sa cùng Vương Vĩ Đạt cũng không nghĩ tới sẽ có tin tức động trời như vậy đợi họ, lúc này hai người cũng trợn mắt há mồm, có chút rối loạn.
Thấy dáng vẻ người đàn ông bốn mấy tuổi mặt mày ủ dột, Từ Quân Nhiên cười bình tĩnh:
- Các anh, có lẽ sự viêc không tồi tệ đến mức như mấy anh nghĩ đâu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo