Từ Quân Nhiên thở dài. Hắn biết việc hôm nay e rằng khó xử lý mất rồi.
Dù cho khi bình thường Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên khách khí hòa nhã với hắn thế nào, nhưng cốt lõi thì họ vẫn là những người “ở trên cao”. Từ nhỏ tới lớn họ đã được giáo dục trong môi trường rèn luyện để có lòng kiêu hãnh. Điều đó có thể không thể hiện ra đối với bạn bè và người bình thường, nhưng một khi phải đối diện với những tình huống bị xúc phạm, lòng kiêu hãnh này sẽ phát tán và phát huy hết tác dụng.
Có lẽ ở trong mắt người khác thì con trai của tư lệnh quân khu quả thật đáng sợ, nhưng đối với cô cháu họ Tôn kia thì thấm tháp gì.
Nói như lời cha thì Tôn lão gia là vị bồ tát đáng kính, đủ để miêu sát rất nhiều bậc trưởng lão trong quan trường.
- Anh Trịnh, có phải tên Dương Triều Khoa rất hay gây chuyện ở đây không?
Tôn Vũ Hiên vẫn im lặng, người cất giọng hỏi là Tôn Tĩnh Vân.
Những cấp dưới đi theo Tôn Vũ Hiên có mặt ở đó đều giật mình, nhìn bà cô của lãnh đạo, không thể tưởng tượng nổi một cô gái xinh đẹp mĩ miều đứng trước mặt dám bạo gan hỏi một câu như vậy.
Trịnh Vũ Thành cười méo mó nhìn sang phía Từ Quân Nhiên. Y thật sự không muốn làm lớn chuyện. Dù sao đây cũng là địa bàn của y, nếu quả thật sự việc vỡ lở, y không phân biệt được trong ngoài đã đành, thậm chí còn bị cấp trên phê bình nữa.
Từ Quân Nhiên thừa hiểu ý nghĩ đó của y. Có điều hắn suy tính chu toàn hơn. Việc này có can hệ rất lớn đối với Trịnh Vũ Thành. Dù sao khi cô cháu họ Tôn đã tức giận thì ai cản được. Vậy hà cớ gì lại giở trò, làm không khéo còn đắc tội với hai cô cháu họ.
Thế nên hắn gật gật đầu, nói với Trịnh Vũ Thành:
- Anh Trịnh, anh nói thật là tốt rồi.
Thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, Trịnh Vũ Thành bất đắc dĩ phải gật gật đầu nói:
- Đúng vậy. Dương triệu Khoa cũng có thể coi là một nhân vật ở Giang Châu.
Nghe ông ta nói vậy, Tôn Tĩnh Vân đã hiểu ra chuyện gì. Cô nghĩ ngợi rồi nói với Tôn Vũ Hiên:
- Không nên gây chuyện trong khách sạn, ảnh hưởng không tốt.
Trịnh Vũ Thành vừa đang định nói gì, nghe thấy Tôn Tĩnh Vân nói tiếp:
- Một lát nữa cháu dẫn người ra cổng chờ sẵn, đợi cho bọn Dương Triều Châu ra đó tính sổ là được.
Dừng lại một lát, cô do dự rồi thở dài tựa hồ như vẫn chưa thỏa mãn, nói:
- Đừng làm to chuyện đến mức gây án mạng. Bằng không cô cũng không biết nói thế nào với ông nội và bố cháu đâu. À nữa, bác hai của cháu sắp tới rồi đấy, đừng gây phiền thêm cho bác.
Cả đám Trịnh Vũ Thành còn đỡ nhưng Từ Quân Nhiên thì giật nảy mình. Bác hai mà Tôn Tĩnh Vân vừa nói tới chẳng phải là Tôn Chấn An đó sao?
Từ Quân Nhiên còn có chút ấn tượng về Tôn Chấn An. Kiếp trước khi Từ Quân Nhiên còn làm bí thư huyện ủy ở tỉnh, Thế lực của gia đình dòng họ Tôn Chấn An cũng không phải là lớn lắm. Thế mà chỉ trong vòng chưa đến ba năm đã tạo được uy thế vững như thạch, giương cờ xưng bá, được gọi là đệ nhất nam nhân của Tôn gia. Chính y một tay chống đỡ Tôn gia trên đài vinh quang.
Mà bây giờ, Tôn Chấn An đang đảm nhậnbộ trưởng một bộ nào đó ở Trung Ương mới đúng, sao tự nhiên lại có tin y muốn tới Giang Nam làm gì?
Chẳng lẽ con bướm này đã giang cánh, quả nhiên gây ra một trận bão chính trị ư?
Trong lòng nghi nghi hoặc hoặc, Từ Quân Như hạ quyết tâm bỏ chút thời gian hỏi kỹ thêm Tôn Tĩnh Vân xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
Đối với hắn mà nói, nếu như Tôn Chấn An thực sự tới Giang Nam, rất nhiều chuyện lúc này đã có lời giải thích hợp lý.
Trịnh Vũ Thành nghe Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên nói chuyện với nhau, chẳng khác gì nghe đánh đố. Trong lòng y cảm thấy rất hồ nghi, nhưng không dám hỏi nhiều, đành chất chứa những câu hỏi đó trong lòng. Y nhìn sang Tôn Vũ Hiên hỏi:
- Trưởng phòng Tôn, việc hôm nay quả thật rất xin lỗi, chuyện này chỉ trách tôi không thu xếp ổn thỏa.
Nếu là cán bộ cấp phòng, Trịnh Vũ Thành tuyệt đối không bao giờ hạ thấp mình như thế. Chỉ có điều Từ Quân Nhiên đã ngầm hé lộ về thân phận của Tôn Tĩnh Vân để ông ta có thể đoán ra. Cũng phải nói thêm rằng đối với bọn đại gia Vương Vĩ Đạt từ trước tới nay, y cũng chẳng buồn chú ý lắm. Nhưng đối diện với Tôn Vũ Hiên và Tôn Tĩnh Vân, ông lại thấy mình nên cẩn thận hơn, rõ ràng bọn họ có thân phận khiến ông phải kiêng dè.
Đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, những điểm này đương nhiên Trịnh Vũ Thành không thể không biết.
Từ Quân Nhiên nhìn mà thấy buồn cười, đang muốn nói thêm vài lời để không khí bớt căng thẳng. Đột nhiên cửa phòng đẩy ra, một phục vụ viên lao vào, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nói:
- Giám đốc, chuyện lớn rồi.
Trịnh Vũ Thành nhướng mày, hỏi:
- Chuyện gì?
Nhân viên phục vụ là một cô bé trông như khoảng chỉ mới mười mấy tuổi. Cô bé bật khóc nức nở, nói:
- Bên ngoài có bao nhiêu người xông đến, đều cầm gậy gộc cả. Họ nói phải tìm đám công an….
Mặt Từ Quân Nhiên biến sắc. Lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra. Một kẻ cao lớn, trạc tầm ngoài hai mươi tuổi, quân phục màu xanh, mang theo một cây côn sắt không biết lấy từ đâu, đứng ở cửa ra vào. Phía sau y đứng rất nhiều người, trông không rõ là bao nhiêu.
- Ta nói các người chạy không nổi mà. Ông nội đây hôm nay không xử các ngươi không được.
Tên cầm đầu mũi chim ưng vẻ mặt nom rất hung ác.
Trong phòng, những công an viên còn có thể động thủ liền lập tức dùng chai rượu làm vũ khí. Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Trịnh Vũ Thành cười khổ sở, đứng lên cất lời:
- Trưởng khoa Dương, hôm nay nể mặt tôi….
Hóa ra kẻ mũi chim ưng là Dương Triều Khoa, anh ta lạnh lùng nhìn vào Trịnh Vũ Thành, nói:
- Cái mặt ngươi à? Hừ, cái mặt của Trịnh Vũ Thành ngươi lớn vậy sao?
Nói xong, anh ta dùng côn sắt quét một vòng, thò tay lấy một cái ghế, đạp chân lên ghế, cười gằn, nói:
- Hôm nay bất kể là ai, chỉ cần ngoan ngoãn chui ở dưới chân ông mày qua thì ông mày cho qua. Bằng không, ông mày sẽ chặt đứt chân.
Vừa ngẩng đầu lên, y đã nhìn thấy bóng người bị Trịnh Vũ Thành chắn phía trước. Bất giác, mắt y sáng lên.
- Ở đây còn có mỹ nữ cơ đấy à. Đến đây này, cùng anh đây uống một li, gọi một tiếng anh sẽ cho cô đi.
Dương Triều Khoa cười hô hố, lộ ra vẻ hèn mọn, bỉ ổi.
Mỹ nữ mà anh ta nói tới đây chính là Tôn Tĩnh Vân. Lúc này cô đang ngồi cạnh Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên lại ngồi cạnh Trịnh Vũ Thành.
Dương Triều Khoa lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Ngoài vẻ đẹp bên ngoài, cái khiến người ta rung động ấy chính là khí chất cao ngạo của cô. Vẻ cao ngạo lạnh như băng trong cốt cách của cô khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn ôm chặt trong lòng cho qua đi cơn xúc động. Trong lòng Dương Triều Khoa đã quyết, hôm nay ngoài việc cho bọn công an nhãi nhép một trận thì còn phải làm chú rể một phen.
Đối với y mà nói, đàn bà chẳng khác gì gia vị cần cho bữa cơm. Nó chỉ là thứ công cụ mua vui mà thôi.
Y cất bước tiếp cận người phụ nữ, nhưng chưa kịp tới gần đã bị một bàn tay nắm chặt lấy vai. Dương Triều Khoa dùng lực thoát ra, nhưng không ngờ kẻ đó cũng mạnh không kém. Anh ta dùng sức giãy giụa mấy lần không xong, nhìn lên thì thấy một người đàn ông đeo kính, sắc mặt rất bình tĩnh đang nhìn mình.
- Tiểu tử, có phải ngươi chán sống rồi không?
Dương Triều Khoa lạnh lùng cất giọng hỏi.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn anh ta, thản nhiên nói:
- Xin lỗi ngay, sau đó đi khỏi đây.
Hắn quả thực không muốn làm lớn chuyện. Bất kể thế nào thì kẻ đứng sau lưng Dương Triều Khoa có thế lực không nhỏ. Tuy nhiên, cô cháu nhà họ Tôn cũng không phải đèn cạn dầu. Hắn thật lòng không muốn gây chuyện.
Nhưng quá rõ ràng, Dương Triều Khoa không hiểu được tâm ý này của Từ Quân Nhiên. Hắn vừa dứt lời, tay còn lại đang cầm côn sắt của y vung lên, vùn vụt hướng đến Từ Quân Nhiên.
- Muốn chết à.
Miệng Dương Triều Khoa chửi rũaa, rõ ràng muốn đánh chí tử Từ Quân Nhiên.
Nhưng thật đáng tiếc, y đã đánh giá nhầm tốc độ phản ứng của Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên dầu sao cũng đã từng luyện tập ở nông thôn mấy năm, chưa chắc đánh thắng được mười mấy đại hán vạm vỡ, nhưng hắn thừa sức đối phó với dạng công tử nhà giàu đã bị tửu sắc làm rệu rã cơ thể này. Dương Triều Khoa vừa mới vung tay tới nửa đường đã bị hắn dùng một đòn cước đá vào bắp chân y không thương tiếc. Ngay sau đó cổ tay của Dương Triều Khoa cũng bị bẻ không thương tiếc.
Bắp chân bị một đòn cước đánh khuỵu xuống, động tác của Dương Triều Khoa trở nên mất kiểm soát. Anh ta khuỵu xuống đất, miệng ngoác ra chửi bới. Từ Quân Nhiên chẳng khách khí vặn khuỷu tay y, dí đầu y xuống bàn ăn, cũng không thèm để ý tới mặt y dính vào mặt bàn bẩn. Hắn lạnh lùng nói:
- Dương Triều Khoa, tôi nói lại một lần nữa. Xin lỗi, sau đó cút ngay. Nếu không đừng trách tôi không nể mặt bố cậu.
Bọn người sau lưng Dương Triều Khoa vừa chực xông lên liền bị Tôn Vũ Hiên chặn lại. Vì cửa phòng hẹp nên Tôn Vũ Hiên tiện tay kéo Dương Triều Khoa bị đánh lăn dưới đất lên. Đánh đấm chừng đôi phút, nhóm Dương Triều Khoa không những không vào được phòng mà đã có vài tên rên rỉ quằn quại dưới đất. Xem ra chúng bị thương cũng không hề nhẹ, cả đám cứ thế giương mắt nhìn Dương Triều Khoa bị dí mặt xuống bàn ăn không cựa quậy được.
Bị Từ Quân Nhiên khống chế không làm gì được, Dương Triều Khoa cắn răng, bất mãn nói:
- Đồ khốn nạn, có bản lĩnh hôm nay ngươi giết ta đi. Bằng không ta giết cả nhà ngươi vẫn chưa hả giận đấy.
Trong mắt Từ Quân Nhiên lóe lên một tia sắc lạnh, nhìn thẳng vào mặt Dương Triều Khoa, tay hắn dùng lực mạnh hơn, gằn giọng:
- Ngươi còn dám nói nhảm thêm một câu, có tin tôi một đòn đánh tàn phế ngươi không?
Vốn ghét nhất là kẻ uy hiếp mình, Từ Quân Nhiên dù kiếp trước hay kiếp này hận nhất là bọn lấy người nhà hắn ra uy hiếp hắn. Đối với một đứa trẻ mồ côi như hắn, như thế chẳng khác nào xát muối lên vết thương.
Chứng kiến sắc mặt Từ Quân Nhiên, liên tưởng tới tin mình đã nhờ người đi dò hỏi hộ đưa về, nét mặt Tôn Tĩnh Vân thay đổi. Cô đi đến bên người Tôn Vũ Hiên, thấp giọng nói:
- Đứa súng cho taco.
Tôn Vũ Hiên sững sờ, không biết bà cô nhà mình làm gì. Mặc dù y có súng tùy thân, nhưng đó đâu phải là đồ cô có thể đụng vào.
Y nhìn cô mình, thoáng chút chần chừ. Tôn Tĩnh Vân trừng mắt nói:
- Bảo cháu lấy ra thì lấy ra. Mau lên.
Từ nhỏ tới lớn đã quen bị uy hiếp như vậy, nàng chỉ cần giận dữ yêu cầu, Tôn Vũ Hiên không dám chậm trễ. Y vội vàng đem súng lục giao ra, đưa cho Tôn Tĩnh Vân, khẽ khàng:
- Cô, cô cẩn thận nhé. Chú ý an toàn.
Tôn Tĩnh Vân không thèm để ý tới y, cầm lấy khẩu súng lục B54, đi đến trước mặt Dương Triều Khoa, mặt lạnh như tiền.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo