Làm kinh tế, thiết lập Đảng.

Đây chính là mục tiêu mà Từ Quân Nhiên đặt ra cho chính bản thân mình.

Trong mấy năm tới, cho dù là hắn làm bất cứ việc gì đi nữa, thì cũng sẽ lấy hai việc này làm điểm xuất phát. Bởi vì chỉ có như vậy thì hắn mới có thể tích lũy đủ chiến tích và danh tiếng trong một khoảng thời gian ngắn để có thể nhanh chóng bước tới con đường quyền lực.

Làm quan chính là một quá trình khổ luyện và cũng là một sự kiểm nghiệm chính bản thân mình, đó là một quá trình nâng cao bản thân. Luận ngữ có câu: “Vì lợi ích của nhân dân mà làm trọng, không màng tới lợi ích của cá nhân.” Nam Hoài Cẩn dẫn dắt câu nói này là “bản thân tu hành tốt trên con đường làm quan.” Ý nghĩa được hiểu là, làm nhân viên công vụ có những lúc làm việc tốt rất dễ. Từ một việc đơn giản sau khi quyết định cho đến lúc thực hiện thì ảnh hưởng to lớn của nó là điều không thể tưởng tượng được.

Từ Quân Nhiên nhớ lại ở kiếp trước có xem qua một bộ phim. Trong phim nói đến một nhân vật người Mỹ đột nhiên có thể nhả tơ giống như con nhện vậy. Anh ta nhờ vào cái công năng này mà đi hành hiệp trượng nghĩa khắp bốn phương, làm rất nhiều việc tốt. Câu chuyện trong bộ phim đó Từ Quân Nhiên đã gần như quên hết rồi. Cái duy nhất mà hắn còn nhớ, đó là một câu nói trong phim.

Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.

Đặc biệt là làm quan, chính là là như vậy.

Cổ nhân thường nói, phá gia huyện lệnh, diệt môn phủ doãn. Điều này đã nói rất rõ rằng, quan chức càng cao, đối với một người dân bình thường mà nói, nếu như không biết cách sử dụng quyền lực trong tay mình một cách đúng đắn thì khả năng bị hủy hoại sẽ càng lớn, nhưng nếu có thể để cho số người được hưởng lợi ích mỗi ngày một nhiều thì cuộc sống sẽ càng tốt đẹp hơn.

Mặc dù hiện nay quyền lực trong tay Từ Quân Nhiên không nhiều, nhưng hắn luôn tìm cách để tận dụng năng lực của bản thân để có thể ảnh hưởng đến nhiều người hơn nữa, đi thay đổi cuộc sống và vận mệnh của nhiều người hơn nữa.

- Người anh em, cậu thật sự cảm thấy xưởng rượu và nhà máy đồ uống đó có thể làm được sao?

Nhìn Từ Quân Nhiên, Bạch Sa kinh ngạc hỏi.

Từ Quân Nhiên cười cười:

- Các vị, chúng ta cứ chống mắt lên mà đợi là được rồi.

Đối với hắn mà nói, việc Vương Vĩ Đạt ngồi được vào cái vị trí Phó trưởng xưởng nhà máy chế tạo cơ khí coi như đã giúp đỡ được Từ Quân Nhiên rất nhiều. Ít nhất thì sau này tất cả các vấn đề có liên quan đến máy móc thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi. Cho dù là nhà máy cơ khí Giang Nam không sản xuất thì cũng có thể thông qua các mối quan hệ để mua được. Đây chính là cái đạo lí trong chăn mới biết chăn có rận.

Thấy Từ Quân Nhiên có lòng tin như vậy thì Bạch Sa và những người khác cũng không hỏi han gì thêm nữa. Mặc dù bọn họ nhiều tuổi hơn Từ Quân Nhiên, nhưng xét về mặt kiến thức thì thực sự không thể bằng một Từ Quân Nhiên đã lăn lộn bốn năm ở chốn Thủ đô được. Mặc dù Giang Nam này có diện tích khá lớn, nhưng kinh tế, thông tin thì thực sự vẫn còn rất lạc hậu.

Nói chuyện một hồi lâu, mọi người đứng lên ra về. Vương Vĩ Đạt và Trịnh Vũ Thành ngồi xe Jeep của Trịnh Vũ Thành đến cùng nhau. Ông thân là Giám đốc của nhà khách Dân Tộc, mặc dù cấp bậc không cao nhưng nhà khách Dân Tộc có đến mấy chiếc xe Jeep cũ, bình thường cũng chẳng có ai đụng đến.

- À, phải rồi, Quân Nhiên, lát nữa cậu cho người đến nhà khách lấy một cái xe đi.

Trước khi lên xe, Trịnh Vũ Thành nói với Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát. Ở cái thời đại này, những người bình thường không phải ai cũng có thể dùng đến xe được. Dù gì thì cả cái Huyện ủy Võ Đức này cũng chỉ có ba chiếc xe Jeep.

Trịnh Vũ Thành cười cười:

- Coi như tôi cho cậu mượn. Dù sao thì xe để ở nhà khách cũng không dùng đến, đó là đồ thải ra của Tỉnh ủy mà.

Ông ta nói không sai. Bây giờ lãnh đạo của tỉnh ủy đều đã đổi sang dùng xe Hồng kỳ hết cả rồi. Đống xe Jeep cũ được thải ra này đương nhiên là vẫn để ở nhà khách Dân Tộc.

Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu. Dù sao thì từ nay về sau những lúc đi lại ở Tỉnh ủy và Công xã cũng còn khá nhiều, thực sự cũng cần có phương tiện giao thông để đi lại. Thật lòng mà nói thì, từ việc ở kiếp trước cứ ra đường là ngồi xe cho đến việc bây giờ việc di chuyển chủ yếu là đi bộ, đường dài thì đi tàu, hắn thực sự có chút không thích ứng được. Có chiếc xe Jeep này rồi thì có thể dùng được thay vì phải đi bộ.

- Thế thì làm phiền anh Trịnh rồi.

Từ Quân Nhiên cũng không khách sáo. Có những lúc, người khác đối xử tốt với mình, nhiều khả năng đó là một dạng đầu tư. Giả dụ như sau này bản thân mình có cơ hội một bước lên mây, lên như diều gặp gió trên con đường thăng quan tiến chức, thì đến lúc đó chính là lúc mà người ta thu hồi lại vốn đầu tư của mình.

Sau cùng, Trịnh Vũ Thành nhỏ giọng nói:

- Dường Triều Khoa có hỏi qua về thân phận của cậu, tôi nói không quen thân lắm, chỉ là ăn cùng nhau bữa cơm mà thôi.

Từ Quân Nhiên gật đầu, Trịnh Vũ Thành trả lời như vậy là tốt nhất. Không nhất thiết phải vì việc này mà đắc tội với một con ông cháu cha làm gì.

Công việc của hai ngày tiếp theo sau đó tiến hành khá thuận lợi. Từ Quân Nhiên gọi điện cho Dương Duy Thiên để anh ta cho người đến lấy hàng. Huyện Võ Đức huy động nhân lực trong vòng một tuần lễ giúp Vương Vĩ Đạt vận chuyển máy móc về. Cùng về còn có cả chiếc xe Jeep mà Từ Quân Nhiên “mượn” của nhà khách Dân Tộc.

Chớp mắt thế mà cũng đã trung tuần tháng mười rồi. Từ Quân Nhiên gọi điện đến Thành phố Bằng Phi. Công ty xây dựng ở Lĩnh Nam phát triển khá thuận buồm xuôi gió. Một đám đàn ông cả đời chỉ biết sống an phận thủ thường ở Giang Nam, bỗng nhiên nay đến một mảnh đất chỗ nào cũng có cơ hội để phát triển. Tất cả nhiệt huyết mà bọn họ biểu lộ ra ngoài, người xung quanh không thể ngờ tới được. Huống hồ bên cạnh còn có Tằng Văn Khâm, Tào Tuấn Vĩ bên cạnh phụ tá. Mặc dù không giành được công trình nào lớn, nhưng làm đuợc những công trình nhỏ như thế này cũng đã khiến cho tiền đồ phía trước của đội được mở rộng lắm rồi. Dù sao thì khi còn làm Bí thư huyện ủy cũng chẳng thể ngờ được có một ngày lại có thu nhập lớn như thế này. Cần phải biết rằng, đội ngũ xây dựng của công xã trấn Lý Gia này đó chính là cái cờ hiệu của sở hữu tập thể. Ngoài tiền lương trả cho công nhân hàng ngày ra, theo hoạch định đầu tư thì số tiền mà công xã trấn Lý Gia có thể nhận được sau vài tháng nữa có thể sẽ khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Điều này không nằm ngoài dự liệu của Từ Quân Nhiên. Vào thời điểm này, Trung Quốc phát triển với tốc độ rất nhanh, nơi có cơ hội phát triển nhất đó chính là Thành phố Bằng Phi. Chỉ cần nắm bắt tốt cơ hội lần này thì công xã trấn Lý Gia coi như ôm trọn một núi vàng lớn rồi.

Vào lúc này có ba việc khiến cho Từ Quân Nhiên hết sức bất ngờ.

Ngày 10/09, Trung ương Quốc vụ viện đã phê duyệt “Kỷ yếu về một số vấn đề trong công tác thí điểm của đặc khu kinh tế sắp tới”, khẳng định các thành tích trong vòng ba năm tới của đặc khu thí điểm. “Kỷ yếu” nhấn mạnh, cần phải cho đặc khu nhiều quyền tự chủ hơn nữa, các loại thuế của đặc khu nên được áp dụng các chính sách đãi ngộ và ưu đãi đặc biệt, cần đẩy nhanh tốc độ để hoàn thiện nền kinh tế và thiết lập hiến pháp…

Ngày 20/10, Trung ương phát xuống “Thông báo về vấn đề xử lí “ba loại người” trong ban lãnh đạo”. Thông báo chỉ ra rằng, đối với những kẻ tạo phản, các tập đoàn phản cách mạng, những kẻ mang nặng tư tưởng bè phái, “ba loại người” của các phần tử hỗn tạp, nhất định phải kiên quyết quét sạch chúng ra khỏi đội ngũ lãnh đạo, di dời những thành phần muốn làm hại đơn vị và bộ phận. Đối với việc thanh lọc “ba loại người” trong Ban lãnh đạo, cần tăng cường công tác đào tạo và bồi dưỡng về mặt tư tưởng cho họ, cho họ sửa đổi lỗi làm, lấy công chuộc tội.

Ngày 29/10, Quốc vụ viện ban hành ” Quy định và một số điệu kiện về việc hợp tác kinh doanh giữa những người lao động của các Thành phố và Thị trấn” và ” Quy định bổ sung cho “Quy định và một số chính sách kinh doang cá thể phi nông nghiệp của Thành phố và Thị trấn”. Cùng ngày, Quốc vụ viện ban hành “Quy định tạm thời về vấn đề các chính sách kinh doanh của các tổ chức tập thể của Thành phố và Thị trấn.” Văn bản chỉ rõ rằng, kinh tế cá thể thành thị là yếu tố bổ sung lợi ích và cần thiết cho nền kinh tế; kinh tế tập thể thành thị là một bộ phận quan trọng để tạo nên nền kinh tế cho xã hội chủ nghĩa, là một trong những hình thức kinh tế cơ bản của nước ta.

Không chỉ có vậy, cùng với việc ban hành các văn kiện trên, nhà nước còn chính thức ban hành ra ngoài “Các điều lệ tạm thời về trách nhiệm kinh doanh của các doanh nghiệp công nghiệp nhận thầu toàn dân”. Trong điều lệ, lần đầu tiên đưa ra khái niệm về trách nhiệm kinh doanh của bên nhận thầu, cho thấy đây là việc duy trì nền móng cho chủ nghĩa xã hội toàn dân của các doanh nghiệp, dựa theo nguyên tác tách rời quyền và quyền kinh doanh, là hình thức hợp đồng kinh doanh nhận thầu, xác định mối quan hệ về quyền lợi và trách nhiệm giữa doanh nghiệp và nhà nước, cho phép doanh nghiệp có thể tự mình đưa ra các chế độ và chính sách quản lí kinh doanh độc lập và tự chủ. Điều thứ 3 trong điều lệ quy định: “thực hiện trách nhiệm của nhà thầu, cần phải thu về lợi ích cho người sản xuất, nhà kinh doanh, doanh nghiệp và nhà nước, phát huy tính tích cực của nhà sản xuất và các doanh nghiệp kinh doanh, khai thác tiềm lực trong nội bộ doanh nghiệp, đảm bảo lợi nhuận cho nhà nước, tăng cường năng lực tự phát triển của doanh nghiệp, từng bước cải thiện đời sống cho công nhân viên.”

Ba thông báo này dường như là ba văn kiện xuyên suốt trong tháng 9, nó khiến cho Từ Quân Nhiên vô cùng kinh ngạc.

Vốn dĩ hắn định tận dụng khả năng đoán biết trước sự việc của mình để đưa ra khái niệm về trách nhiệm của nhà thầu, nhưng không ngờ rằng vấn đề này sớm đã được cấp trên chú ý đến và nay đã công bố ra ngoài.

Nếu như Từ Quân Nhiên nhớ không nhầm, thì vốn dĩ trước đây các văn kiện này được công bố chia ra trong nhiều năm, như điều lệ về trách nhiệm của nhà thầu thậm chí mãi đến năm 88 mới chính thức công bố ra ngoài. Bây giờ công bố ra, rõ ràng là đã chịu một sự ảnh hưởng nào đó.

Từ Quân Nhiên không biết sự ảnh hưởng này liệu có phải do hắn mà ra hay không, nhưng mà hắn có thể chắc chắn một điều rằng, trong khoảng thời gian sắp tới hắn sẽ rất bận rộn.

Xưởng gia công cắt mài than chì của công xã trấn Lý Gia đã chính thức đi vào hoạt động, một sự bắt đầu hết sức đơn giản. Chỉ là mấy vị có tuổi đức cao vọng trọng của thị trấn Lý Gia, còn có sự xuất hiện của Ngâm Nguyệt tiên sinh trong nghi lễ khai mạc, tiếp đến là một số vị lãnh đạo của Công xã. Nói theo kiểu của Từ Quân Nhiên đó là, bây giờ mới bắt đầu nên cũng không cần phải làm lớn quá, lỡ không may có bị đổ vỡ thì cũng không lo bị mất mặt.

Việc thay đổi chế độ của nhà máy sản xuất bia cũng được đưa ra, trong huyện cũng đã bắt đầu thảo luận về vấn đề này. Theo lời của Dương Duy Thiên nói thì khoảng trước cuối tháng mười chắc chắn sẽ có một đáp án chính xác.

Còn một mục tiêu khác của Từ Quân Nhiên đó là nhà máy sản xuất nước ngọt. Hắn đích thân đi thăm Uyển Đức Tuấn. Theo như Uyển Đức Tuấn nói thì sản xuất bia và sản xuất nước ngọt cũng gần giống nhau, chỉ cần Từ Quân Nhiên tìm được cách pha chế thì ông có thể cho sản xuất nước ngọt được.

Cách pha chế thì Từ Quân Nhiên không có, nhưng mà hắn đã nhờ Tăng Văn Khâm liên lạc với chuyên gia của học viện khoa học Lĩnh Nam, cũng nghiên cứu ra được một phương pháp pha chế một loại nước uống chức năng, nói trắng ra thì đó là loại nước uống tăng lực giành cho những lãnh đạo cao cấp kia uống, hiệu quả thế nào thì đương nhiên là mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng chí ít thì nhận xét cũng không đến nỗi tệ.

Cách nghĩ của Từ Quân Nhiên rất đơn giản. Hắn phải làm cho xưởng sản xuất nước ngọt của trấn Lý Gia này lớn mạnh hơn nữa, phải trở thành một tập đoàn sản xuất đồ ăn nước uống. Mặc dù việc này hơi có chút hoang đường, nhưng chỉ cần bản thân hắn biết nắm bắt, lập nên một nền móng vững chắc thì Từ Quân Nhiên cảm thấy rất có hi vọng.

- Bí thư Từ mời anh qua bên đó một lát.

Cửa phòng làm việc mở ra, Từ Quân Nhiên đang xem giấy tờ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi đang nhìn hắn mỉm cười.

Người thanh niên đó tên là Lưu Như Ý, một cái tên hết sức nho nhã, là một học sinh mới tốt nghiệp cấp hai được điều đến Công xã trấn Lý Gia.

0.13361 sec| 2439.734 kb