- Tiểu Từ, sao cậu lại tới đây?

Nhìn thấy Từ Quân Nhiên đứng ở cửa phòng mình, Tôn Tĩnh Vân vô cùng kinh ngạc.

Vừa tan tầm, cô ta đã thấy Từ Quân Nhiên đứng đợi trước cửa nhà mình, xem ra đã đợi khá lâu rồi.

Từ Quân Nhiên mỉm cười:

- Sao vậy, chị Tôn không chào đón em tới đây sao?

Bị lời nói của Từ Quân Nhiên chọc cười, Tôn Tĩnh Vân cau mày, trừng mắt liếc hắn:

- Hoan nghênh, hoan nghênh đánh cậu.

Không biết vì sao, quan hệ giữa hai người rất hòa hợp, cho dù là Tôn Tĩnh Vân luôn cách xa người khác hay Từ Quân Nhiên lòng dạ thâm sâu, dường như họ đều coi đối phương là bạn, giữa họ có một sự tin tưởng khiến người khác bất ngờ.

Bây giờ mới hơn ba giờ chiều, vì Tôn Tĩnh Vân thích yên tĩnh nên Trịnh Vũ Thành đã sớm giải quyết những người khách ở đây theo yêu cầu của Từ Quân Nhiên. Dù sao, tòa nhà 5, 6 tầng như nhà nghỉ Dân Tộc, lúc thông thường khi có mấy vị lãnh đạo nhà nước tới thị sát, ở đây mới bắt đầu có người.

Rõ ràng, Tôn Tĩnh Vân không làm việc như người bình thường. Nếu nói, nhà báo có quy luật làm việc khác hẳn với người thường, mỗi tuần đều có hai ngày nghỉ có thể khác những ngày đi lấy tin tức. Thậm chí, với những nhà báo phải đi lấy tin tức mà nói, quả thật như thể đang ở trên thiên đường.

Tuy vừa tới Giang Châu chưa được bao lâu, nhưng Tôn Tĩnh Vân đã dần quen với cách làm việc này. Mọi thứ rất khác so với cuộc sống của cô ta ở Thủ đô. Ở đây, cô ta không phải là lãnh đạo gì hết mà chỉ là một phóng viên bình thường mà thôi. Cũng may cô ta khá rộng lượng, đối mặt với bất cứ chuyện gì, cô ta đều có thể vui vẻ tiếp nhận.

Bởi vì, đến Giang Châu là quyết định của cô ta.

Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân. Hôm nay, đầu tóc cô ta rối bù, đeo kính mắt đen. Khuôn mặt nhìn có vẻ gầy gò dường như đã bị che đậy đi mấy phần.

Có lẽ, mỗi người đều sẽ gặp được một người phụ nữ như thế, một thứ tình cảm nam nữ đơn thuần, chỉ cần nhìn thấy người đó mình đã thấy nhẹ nhõm, sung sướng.

Trong cuộc sống, đôi khi sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn khiến ta cảm thấy khổ sở, nhưng cuộc sống không phải chỉ toàn là một màu u ám. Nhất định sẽ có một vầng sáng khiến bạn sung sướng cười ra tiếng, có thể là một đứa bé vui chơi bên đường, cũng có thể là một cô gái mình chưa từng gặp ngoài đời xuất hiện trên TV, dĩ nhiên cũng có thể là một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt nhưng như thể đã quen biết từ lâu.

Giữa người và người có lẽ thật sự có linh cảm, nhất cử nhất động sự quan tâm với người khác làm người ta có thể cảm nhận được.

Cho dù là giả dối, cho dù là bị lừa, nhưng nhiều người vẫn cảm thấy sung sướng.

- Chị Tôn, gần đây mệt lắm sao?

Thấy Tôn Tĩnh Vân mở cửa, không hiểu vì sao Từ Quân Nhiên lại hỏi câu này.

Tôn Tĩnh Vân dừng lại tay đang vặn chìa khóa, đẩy cửa ra rồi không quay đầu lại, nghe vậy chỉ gật đầu đáp:

- Một chút thôi, gần đây, nhiệm vụ phỏng vấn tương đối nặng.

Nói xong, cô ta quay người cười với Từ Quân Nhiên:

- Vào đi, chậm vài ngày nữa là tôi sẽ đổi chỗ ở rồi.

Theo lý mà nói, Tôn Vũ Hiên và Từ Quân Nhiên ngang hàng với nhau, hắn cũng nên gọi Tôn Tĩnh Vân là cô. Nhưng theo cách nói của Tôn Tĩnh Vân, gọi cô như thể Tôn Tĩnh Vân đã rất già, nên dứt khoát muốn mọi người thay đổi, vì thế Từ Quân Nhiên đã quen gọi là chị mà không sửa nữa.

Vào phòng ngồi, Từ Quân Nhiên nghe thấy Tôn Tĩnh Vân muốn chuyển nhà nên kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy? Không phải ở đây vẫn ổn sao?

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Có phải có chỗ nào không chu đáo không?

Ý hắn là, có phải nhà nghỉ Dân Tộc có điểm nào khiến Tôn Tĩnh Vân thấy không hài lòng hay không?

Tôn Tĩnh Vân mỉm cười, xua tay:

- Chị cũng không gạt em làm gì, em cũng nên biết, anh hai của chị tới Giang Nam làm chủ tịch tỉnh, chị ở đây lâu cũng không hay lắm, nên đã nhờ người tìm một căn phòng trong thành phố rồi. Môi trường tốt, ngay bên cạnh tòa soạn báo, có thời gian em cũng có thể tới đó chơi một chút.

Từ Quân Nhiên nghe vậy mới gật đầu:

- Dạ được, có cơ hội nhất định em sẽ tới quấy rầy chị Tôn.

Tôn Tĩnh Vân đứng dậy rót cho Từ Quân Nhiên một cốc nước, đặt trước mặt hắn rồi mới cười hỏi:

- Tiểu Từ, hôm nay tới đây có chuyện gì sao?

Không thể không nói, hoàn cảnh tạo nên một con người. Về điểm này, không thể nghi ngờ, Từ Quân Nhiên vừa vào nhà, Tôn Tĩnh Vân đã phát giác ra mục đích hắn đến đây ngày hôm nay. Sự nhạy bén khứu giác chính trị đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Tôn, gặp nhiều những việc như thế này, tự nhiên cô cũng sẽ có khả năng quan sát.

Từ Quân Nhiên cũng không sĩ diện mà trực tiếp gật đầu thừa nhận:

- Hôm nay tới đây, quả thật em có chút việc muốn nhờ chị.

Ưu điểm của kiểu phụ nữ như Tôn Tĩnh Vân là họ rất thông minh, có những lời không cần nói trực tiếp, chỉ cần nhắc nhở một chút là người ta có thể suy ra nhiều đáp án. Cũng như lúc này, tuy Từ Quân Nhiên không nói muốn Tôn Tĩnh Vân giúp chuyện gì, nhưng Tôn Tĩnh Vân vẫn cau mày, mắt di chuyển liên tục rồi cười duyên dáng nói:

- Chỉ sợ, chuyện này không phải là tìm chị mà muốn tìm anh hai chứ gì?

Anh hai của Tôn Tĩnh Vân dĩ nhiên là vị phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam mới nhậm chức, người đứng đầu chính phủ Giang Nam – Tôn Chấn An.

Từ Quân Nhiên cũng không gạt cô ta mà gật đầu đáp:

- Không sai, tuy nhiên cũng không hoàn toàn đúng.

- Ồ?

Nghe được câu trả lời của Từ Quân Nhiên, Tôn Tĩnh Vân khá bất ngờ. Cô ta rất ít khi xuất hiện ở tòa soạn nhật báo tỉnh Giang Nam. Ngoài chủ tòa soạn, không ai biết thân phận của cô ta. Ngay cả chủ tòa soạn cũng chỉ biết, cô ta tới đây nhờ mối quan hệ với một vị lãnh đạo cấp cao trên ban tuyên truyền tỉnh ủy mà thôi. Cụ thể thế nào cũng không ai biết. Nếu không, một khi người khác biết em gái chủ tịch tỉnh làm nhà báo ở tòa soạn, chỉ sợ đã có đầy người tới tận đây tìm cách xây dựng quan hệ rồi.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, bưng cốc nước lên uống, rồi mới nói chuyện của Trịnh Vũ Thành cho Tôn Tĩnh Vân nghe. Dĩ nhiên, hắn đã giấu đi chuyện Lưu Bân truyền lời, hắn chỉ nói là mình nghe ngóng được chuyện này, liên lụy đến người nhà của mấy vị Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, trong đó bao gồm cả con rể Lãnh Nhạc của Tôn Chấn An, nên mới muốn hỏi thăm thông qua Tôn Tĩnh Vân.

Tôn Tĩnh Vân nghe xong lời Từ Quân Nhiên nói, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên cũng rất kinh ngạc.

- Sao vậy, chị Tôn, khó khăn đến thế sao?

Từ Quân Nhiên khó hiểu.

Tôn Tĩnh Vân lắc đầu bất đắc dĩ:

- Không phải là khó, mà là không hiểu cho lắm.

Lần này đến phiên Từ Quân Nhiên không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt nhìn về phía Tôn Tĩnh Vân đầy khó hiểu.

Tôn Tĩnh Vân cười khổ:

- Chị nói thẳng nói thật với em. Lãnh Nhạc – chị đã gặp, quả thật như từ một khuôn đúc ra với anh hai, tính tình trầm ổn nhưng lại khiến người ta phải sợ hãi. Nhà họ, cha vợ con rể như thể hai cha con ruột, lúc thường ăn nói rất có ý tứ, làm việc rất cẩn thận. Em nói Lãnh Nhạc muốn nhận thầu nhà nghỉ này, quả thật khá bất ngờ.

Từ Quân Nhiên nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi. Hắn biết rõ, Tôn Tĩnh Vân sẽ không gạt mình, như vậy nghĩa là Lưu Bân nói dối sao?

Nhưng vì sao gã lại phải nói dối mình? Còn liên lụy đến một người như Lãnh Nhạc, chẳng lẽ muốn mình tới nhờ vả Hô Diên Ngạo Ba, rồi để Hô Diên Ngạo Ba xích mích với Tôn Chấn An hay sao?

Nếu không phải làm lãnh đạo mệt mỏi, người làm lãnh đạo đều có thói quen này, sau khi một sự kiện đã xảy ra đều có thể liên hệ với nhiều nội dụng. Mọi sự việc đều được họ suy tính cẩn thận trong lòng. Giống như Từ Quân Nhiên, thói quen của kiếp trước đã ăn sâu vào ý thức của hắn. Cho dù làm gì đi chăng nữa, hắn đều sẽ cân nhắc hết sức cẩn thận. Những hành vi này nói dễ nghe thì phải suy tính đủ đường rồi mới làm, nói khó nghe là phải nhìn trước ngó sau rồi mới làm.

Thấy biểu cảm trên mặt Từ Quân Nhiên không ngừng thay đổi, Tôn Tĩnh Vân không nói gì thêm, cô ta chỉ yên lặng rót cho hắn thêm một cốc nước nữa. Không biết vì sao, mỗi lần gặp người đàn ông này, cô ta luôn cảm thấy có một cảm giác rất thân thuộc, một cảm giác không diễn tả thành lời.

Có đôi khi, Tôn Tĩnh Vân còn có suy nghĩ, không biết có phải lúc trước mình đã từng gặp Từ Quân Nhiên hay không. Tuy nhiên nghe cách nói của Từ Quân Nhiên, ngoài việc học đại học, chắc chắn hắn chưa từng rời khỏi huyện Võ Đức, lúc này Tôn Tĩnh Vân mới từ bỏ ý nghĩ kia của mình.

Quan trọng hơn cả là, Tôn Tĩnh Vân vẫn nhớ đến chuyện của khối ngọc bội kia.

Tuy Từ Quân Nhiên nói món đồ này do người khác đưa cho mình, nhưng Tôn Tĩnh Vân vẫn tin, chắc chắn hắn phải có quan hệ với chủ nhân của khối ngọc bội kia. Mà chủ nhân của ngọc bội rất có thể là chị cả nhà họ Tôn. Có thể, chị cả vì không muốn để người nhà tìm được mình, nên mới không cho Từ Quân Nhiên thừa nhận quan hệ với mình.

Dù sao thì tính tình của chị cả nhà mình, Tôn Tĩnh Vân vẫn khá hiểu, đó là một người phụ nữ quật cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Một lúc lâu sau, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Tĩnh Vân:

- Chị Tôn, nếu theo cách nói của chị, chuyện này rất có thể chỉ là hiểu lầm.

Nghĩ thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không đoán ra, vì sao Lưu Bân lại muốn liên lụy Lãnh Nhạc vào chuyện này. Đã đến bước này cũng không cần phải nói dối làm gì nữa. Tuy Lãnh Nhạc không đối phó, nhưng cũng không cần hãm hãi người ta trước mặt mình, đây căn bản không phải là một chuyện hợp tình hợp lý.

Tôn Tĩnh Vân thấy Từ Quân Nhiên khá lo lắng, trong lòng mềm nhũn:

- Em đừng lo lắng. Thế này đi, tối chị sẽ đi tìm anh hai giúp em hỏi chuyện này. Có được không?

Từ Quân Nhiên sững sờ, gật đầu ngay lập tức:

- Thế thì em đành nhờ chị vậy.

Bình tĩnh suy xét lại, hắn không ngờ Tôn Tĩnh vân có thể giúp được mình. Lúc đầu, hắn chỉ định hỏi thăm một số chuyện liên quan đến Lãnh Nhạc hoặc Tôn Chấn An. Dù sao đó là chủ tịch tỉnh, người đứng đầu chính phủ tỉnh. Còn Lãnh Nhạc, đó là trưởng phòng tổng hợp văn phòng tỉnh ủy, thư ký số một của chính phủ tỉnh. Đối với họ, hắn chẳng là gì, nói linh tinh mấy câu, cuối cùng người xui xẻo chính là mình.

Tôn Tĩnh Vân cười tự nhiên, nhăn mũi:

- Với chị mà còn khách sáo thế sao, điểm này không giống tác phong của em tí nào.

Từ Quân Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ:

- Trước kia thì không sao, bây giờ em không dám trêu chị Tôn nữa. Ngộ nhỡ người ta nổi giận, em vẫn còn phải kiếm cơm ở tỉnh Giang Nam này nữa.

Lúc đầu Tôn Tĩnh Vân còn chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó, cô ta liền hiểu ngày. Cái gì mà người ta, cái gì mà kiếm cơm, rõ ràng tên tiểu tử này đang trêu chọc mình. Sau đó, cô ta lập tức nhíu mày, mắt trợn lên:

- Từ Quân Nhiên, em có tin, chị sẽ xử lý em ngay bây giờ không?

0.14338 sec| 2436.648 kb