Phùng Hồng Trình mỉm cười:
- Hiện nay tôi đang suy nghĩ, có nên làm theo đề nghị của Bí thư Từ, cho phép từng Đội sản xuất lập Đội xây dựng loại hình nhỏ, sau đó lấy danh nghĩa của đại đội, thành lập Công ty xây dựng, sau này bên công xã sẽ là tổng bộ của mọi người.
Dừng một chút, nhìn về phía các thành viên Đảng ủy công xã, bình tĩnh hỏi:
- Không biết ý kiến của mọi người thế nào?
Tất cả mọi người trong lòng đều cười khổ, thầm nghĩ trước mặt nhiều cán bộ công xã như vậy, anh hỏi chúng tôi có ý kiến gì à? Không nhìn thấy đội trưởng, Bí thư mấy đại đội sản xuất bên dưới hơi thở đều dồn dập sao? Mắt những người nóng tính còn đỏ cả lên nữa, lúc này còn có ai đưa ra ý kiến phản đối, đồng nghĩa tự tìm đường chết, người đưa ra ý kiến phản đối sẽ bị họ trù dập ngay! Nên biết, người nghèo phát điên, chuyện gì cũng có thể làm được!
Nhất định phải nói, Từ Quân Nhiên và Phùng Hồng Trình nắm bắt thời cơ rất tốt, trước tiên là không cho phép chuyện ăn uống tiền công, sau đó lại ném món mồi nhử lớn, để cho các cán bộ công xã và Đội sản xuất không kịp trở tay, không có chỗ trống để phản đối.
Cuối cùng, đề nghị của Phùng Hồng Trình đã được thông qua hoàn toàn, công xã trấn Lý Gia, lại đi trước thời đại một bước.
Lấy đội sản xuất làm đơn vị, cho phép các đội sản xuất lập Đội xây dựng, những Đội sản xuất này sẽ lấy danh nghĩa Đại đội sản xuất lập Đội xây dựng, được công xã cử đến thành phố Bằng Phi, kiếm lợi nhuận, trừ tiền lương mỗi công nhân, còn lại sẽ thuộc sở hữu tập thể. Công xã chỉ chịu trách nhiệm liên hệ công trình, chứ không lấy bất kỳ chi phí gì. Những Đội xây dựng này dùng danh nghĩa công xã trấn Lý Gia cùng Tào Tuấn Vĩ và Trình Hoành Đào lập Công ty xây dựng.
Sau khi hội nghị kết thúc, Phùng Hồng Trình và Từ Quân Nhiên đến phòng làm việc của ông.
- Quân Nhiên, việc này, làm thế, sẽ không sao chứ?
Đừng thấy Phùng Hồng Trình vừa nói chắc nịch trong phòng họp, thực ra trong lòng ông cũng không chắc chắn, nếu không phải Từ Quân Nhiên không ngừng động viên, Bí thư Phùng đã không có chút lòng tin rồi.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Bí thư Phùng, anh cứ yên tâm, Công ty xây dựng này, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không chịu lỗ, chúng ta có thứ này rồi, coi như có được kho báu, không sợ bị mấy đại đội bên dưới đến khóc đòi tiền với anh nữa.
Những lời hắn nói là thật, dạy người ta dùng cá không bằng dạy người ta bắt cá, so với việc công xã không ngừng cấp tiền cho các Đại đội trưởng bên dưới, chi bằng dạy họ cách kiếm tiền.
Phùng Hồng Trình gật đầu:
- Vậy cậu nói tôi biết, tiếp theo nên làm gì?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, mở miệng nói:
- Bên công xã, toàn lực phát triển kinh tế, Nhà máy rượu, nhà máy bia, nhà máy nước uống đều phải tập trung phát triển, Xưởng gia công Graphit đã bắt đầu có lợi nhuận, khoản tiền này phải tích trữ lại, sang năm chúng ta chuẩn bị sửa đường, chúng ta không dựa vào huyện, mà dựa vào bản lĩnh của chính mình, sửa lại đường đến thị trấn.
Do dự một chút, Phùng Hồng Trình nói:
- Sửa đường, tốn không ít tiền đâu?
Ông nghèo quen rồi, sợ Từ Quân Nhiên bất thình lình có tiền lại tiêu xài hoang phí.
Từ Quân Nhiên biết rõ tâm tư của ông, an ủi:
- Muốn làm giàu, phải sửa đường trước, đây là đạo lý bất biến. Bí thư Phùng nghĩ thử xem, sau này công xã chúng ta ngày càng nhiều nhà máy, đồ sản xuất ra đều phải chuyển đi, nếu như giao thông không tốt giữa đường thiệt hại gì, không phải càng hối hận sao?
Phùng Hồng Trình suy nghĩ, vẫn thấy không yên lòng:
- Cái này, tôi thấy vẫn nên xin phép huyện ủy một chút.
Từ Quân Nhiên biết nhất thời mình không thể thuyết phục được ông, đành gật đầu:
- Vậy được, chúng ta cùng xin phép huyện ủy.
Lại nói chuyện sắp xếp trong công xã, Từ Quân Nhiên nói với Phùng Hồng Trình:
- Bí thư Phùng, gần đây tôi định bớt chút thời gian rảnh đi lòng vòng năm đại đội sản xuất, sau đó suy xét, để họ cũng làm vài công xưởng tập thể loại nhỏ, anh thấy thế nào?
- Mở xưởng?
Phùng Hồng Trình có vẻ chần chừ, thăm dò hỏi Từ Quân Nhiên:
- Có phải hơi vội không?
- Vội?
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, như đang nhớ lại, lại như đang nghĩ gì đó, cuối cùng chậm rãi nói:
- Tôi sợ, sắp không kịp rồi.
Từ Quân Nhiên vô cùng sốt ruột.
Đối với hắn mà nói, hắn hiểu rõ, không bao lâu nữa, chỉ trong vòng mấy năm tới, chắc chắn Trung Quốc sẽ xuất hiện những cuộc tranh luận lớn về vấn đề cải cách, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của không ít khu vực mãi đến khi vị lãnh đạo đứng đầu dùng uy nghiêm của cá nhân để đưa ra một kết luận. Việc này sẽ còn ảnh hưởng đến Trung Quốc trong nhiều năm.
Đối với chuyện này, Từ Quân Nhiên cũng thấy rất bất đắc dĩ, rất nhiều chuyện hắn không thể thay đổi. Đôi khi, cảm giác người trong cuộc mà không thay đổi được gì thật khó chịu.
- Bí thư Phùng, anh cứ yên tâm đi. Nếu đã có công văn của cấp trên, chúng ta cứ thế mà làm là được.
Từ Quân Nhiên trầm ngâm một chút rồi nói với Phùng Trình Hồng.
Phùng Trình Hồng suy nghĩ trong giây lát rồi gật đầu:
- Tôi nghe theo lời cậu.
Suy nghĩ của cán bộ cơ sở rất đơn giản, nếu cấp trên đã có công văn, mình chỉ cần dựa theo đó mà làm là được.
Sắp xếp công việc sắp tới xong, Từ Quân Nhiên mới ra khỏi phòng Phùng Trình Hồng. Hắn còn phải gọi điện thoại cho Vương Vĩ Đạt để nói chuyện nhà máy kim khí.
Điện thoại của công xã không gọi được đường dài vì thế Từ Quân Nhiên đành lái xe ra bưu điện huyện.
Vương Vĩ Đạt là người trượng nghĩa, lúc trước vì một câu nhắc nhở của Từ Quân Nhiên, anh ta mới lên đến vị trí của ngày hôm nay. Với yêu cầu hỗ trợ của Từ Quân Nhiên, anh ta đáp ứng ngay, theo cách nói của anh ta:
- Cậu là người có bản lĩnh, tiền đồ rộng mở. Sau này, chỉ sợ sẽ có nhiều người muốn chạy tới nịnh bợ cậu, hôm nay tôi có cơ hội này, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Từ Quân Nhiên chỉ biết cười trừ trước chuyện này, chẳng qua trong lòng vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Vương Vĩ Đạt.
- Đúng rồi, lúc nào cậu lên tỉnh một chuyến đi, gần đây anh Trịnh của cậu gặp chút phiền toái đấy.
Ngay lúc Từ Quân Nhiên đang định tắt máy thì Vương Vĩ Đạt bỗng nói ra điều này sau một chút chần chừ.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Chuyện gì vậy?
Trịnh Vũ Thành cũng xem như bạn của hắn. Lần trước, mấy công nhân kỹ thuật của nhà máy gia công gra-phit cũng là do người ta tìm hộ, lại còn sắp xếp cho Tôn Tĩnh Vân ở nhà nghỉ Dân Tộc. Ấn tượng của Từ Quân Nhiên với anh ta khá tốt, nghe nói anh ta gặp khó khăn, dĩ nhiên hắn phải để ý.
Vương Vĩ Đạt trầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Trong điện thoại nói không rõ được, có rảnh thì cậu lên đây đi. Chuyện này cần Gia Cát Lượng như cậu nghĩ giúp cách giải quyết đấy.
Từ khi biết Từ Quân Nhiên cho đến này, mọi biểu hiện của hắn đều khiến Vương Vĩ Đạt tín nhiệm một cách mù quáng.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy cũng được, đợi em bàn giao một số việc rồi sẽ lên tỉnh một chuyến.
Nói thế nào đi chăng nữa, Trịnh Vũ Thành cũng là bạn của mình. Bạn gặp khó khăn, Từ Quân Nhiên không có lý do gì để từ chối.
Gọi điện thoại về công xã, Từ Quân Nhiên bảo mình lên tỉnh giục chuyện máy móc, dĩ nhiên Phùng Hồng Trình đồng ý ngay.
Lái xe vào thành phố, mua vé, Từ Quân Nhiên lên xe lên tỉnh.
…………..
………….
- Anh Vương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi lên tỉnh, Từ Quân Nhiên xách hành lý tới nhà máy sản xuất máy móc, đăng ký tên và đơn vị công tác. Hắn đi tới phòng làm việc của Vương Vĩ Đạt, câu đầu tiên cũng chính là câu này.
Vương Vĩ Đạt thấy bộ dạng mệt mỏi của Từ Quân Nhiên, trong lòng rất cảm động. Tên tiểu tử này quả nhiên là một người bạn đáng để kết giao. Xem ra, sau khi tắt máy liền chạy tới đây ngay. Lúc này có lẽ còn chưa kịp nghỉ ngơi, nhìn mắt hắn đỏ hoe là biết chắc chắn chưa được nghỉ ngơi gì rồi.
- Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau.
Vương Vĩ Đạt nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu quả quyết:
- Nghỉ ngơi gì chứ? Có chuyện gì anh cứ nói đi, nếu không tôi cũng không nghỉ ngơi được.
Lúc này, Vương Vĩ Đạt mới gật đầu, kể lại mọi chuyện cho Từ Quân Nhiên nghe.
Chuyện này là vì quy định trách nhiệm nhận thầu mà nhà nước mới ban hành. Lúc đầu, Từ Quân Nhiên đã từng nói với Trịnh Vũ Thành, phải nghỉ cách để nhận thầu nhà nghỉ Dân Tộc. Tuy Trịnh Vũ Thành không đáp ứng, nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng. Đợi sau khi quy định này được ban bộ, suy nghĩ của anh ta bỗng trở nên hoạt bát hẳn lên.
Nhà nghỉ Dân Tộc thuộc sự quản lý của Cục quản lý hành chính văn phòng tỉnh ủy. Trịnh Vũ Thành có quan hệ khá tốt với Cục trưởng Cục quản lý hành chính – Lục Nhạc, thăm dò thái độ của Lục Nhạc. Lúc bắt đầu, Lục Nhạc không có ý kiến gì, nói có thể xin phép lãnh đạo văn phòng. Dù sao trong mắt anh ta, nhà nghỉ Dân Tộc này cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Lúc này, lãnh đạo không coi trọng mấy những người buôn bán, nói trắng ra là chưa có ý thức về tầm quan trọng của nền kinh tế hàng hóa.
Đáng ra, chuyện này có thể thành công mà thần không biết quỷ không hay, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một kẻ chắn ngang.
Ngay lúc Trịnh Vũ Thành tưởng mọi chuyện đã xong, chỉ còn chờ cơ hội để tiến hành thì Lục Nhạc bỗng cho anh ta biết một tin xấu, có người cũng đang để ý đến nhà nghỉ Dân Tộc này.
Một kẻ chắn ngang!
Đây là phản ứng đầu tiên của Trịnh Vũ Thành. Ngay sau đó, anh ta lại nhận được ám thị của mấy lãnh đạo trên tỉnh có mối quan hệ không tồi với anh ta, nhà nghỉ Dân Tộc đã bị người khác nhìn trúng rồi. Thế lực của người này không nhỏ, ý tứ cũng rất đơn giản, Trịnh Vũ Thành có thể tiếp tục làm giám đốc ở đây, nhưng chỉ có thể làm công mà thôi.
Lúc đó, Trịnh Vũ Thành cũng không làm nữa. Anh ta cũng là người thông minh, dĩ nhiên anh biết, nếu nhận thầu nhà nghỉ Dân Tộc, về cơ bản, đây chính là một mỏ vàng. Sở dĩ anh ta dám xin lãnh đạo nhận thầu nơi này, một mặt vì có lòng tin có thể tự tin kinh doanh, một mặt cũng vì trên tỉnh cố ý lấy việc nhận thầu nhà nghỉ Dân Tộc làm thí điểm, xem xem chính sách nhà nước mới công bố có hợp lý hay không.
Cứ thế mà bị người khác cướp đi mất, làm sao Trịnh Vũ Thành có thể can tâm được cơ chứ?
Tuy nhiên anh cũng biết, có bản lĩnh có thể khiến lãnh đạo cấp trên như Lục Nhạc thay đổi thái độ, đã vậy còn phải tìm nhiều người như thế để truyền lời cho mình, thân phận chắc chắn không tầm thường, có khi lại là một nhân vật lớn trên tỉnh. Cơ hội để anh ta chuyển bại thành thắng không nhiều. Rơi vào đường cùng, Trịnh Vũ Thành vẫn nghĩ mình nên rút lui, cùng lắm thì mình bắt đầu lại từ con số không. Dù sao, hiện này, nhà nước đang ủng hộ nền kinh tế tư nhân phát triển, Từ Quân Nhiên đã từng nói với anh ta về tương lai phát triển của ngành ẩm thực, có khi anh ta có thể mở một quán ăn buôn bán.
Kết quả sẽ xuất hiện.
Không đợi Trịnh Vũ Thành đưa ra việc này, bên kia lại truyền tới một tin tức mới. Đối phương nói, một là anh ta tiếp tục làm giám đốc của nhà nghỉ Dân Tộc, tiếp tục lãnh lương; một là rời khỏi tỉnh Giang Nam. Nếu không đồng ý, sẽ bắt người nhà anh ta lại.
Điều này khiến Trịnh Vũ Thành rất bất ngờ. Ông nội của anh ta hiện đang là người đứng thứ hai trong hệ thống công thương tỉnh, dám nói có thể bắt ông nội lại, quan hệ sau lưng người này có thể mạnh đến đâu?
Vì chuyện này, Trịnh Vũ Thành cũng đang chán muốn chết, hai ngày nay, anh ta đều lo lắng không thôi, sợ một lúc nào đó mình lại bị người kia xử lý.
Vương Vĩ Đạt hỏi thăm hai người Bạch Sa thì nghe nói, chỉ biết đó là tin tức tỉnh ủy truyền tới, cụ thể là ai, họ không có tin tức. Dù sao, họ chỉ cán bộ cấp trung gian, cấp trên như thế nào họ cũng không biết. Chuyện này, Lâm Lệ cũng không quen lắm, nên không có cách ra mặt.
Đúng lúc đó Từ Quân Nhiên lại gọi điện thoại tới, lúc này Vương Vĩ Đạt mới nhớ đến chuyện phải nói với hắn.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ hồi lâu rồi nói với Vương Vĩ Đạt:
- Anh Vương, ở chỗ anh có điện thoại không?
Vương Vĩ Đạt gật đầu, chỉ ra chỗ bàn làm việc của mình rồi nói:
- Có, cậu muốn gọi cho ai?
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Tôi cũng chỉ có thể thử một chút thôi, tôi chưa từng gọi đến số này lần nào.
Nói xong, hắn lấy ra một quyển sổ ghi số điện thoại, mở ra tìm kiếm cả buổi trời mới tìm thấy một dãy số để gọi.
Một lúc lâu sau, bên kia mới có người nhận điện thoại, một giọng nói bình thản vang lên:
- Đây là văn phòng tỉnh ủy, xin hỏi anh tìm ai?
Từ Quân Nhiên nghe giọng nói rất quen phát ra, liền âm trầm nói:
- Xin chào, tôi tìm đồng chí Lưu Bân.
- Hả?
Rõ ràng, đầu dây bên kia thấy rất bất ngờ, tuy nhiên người đó vẫn trấn tĩnh nói:
- Tôi chính là Lưu Bân, xin hỏi đồng chí là?
Lúc này Từ Quân Nhiên mới thở dài, vừa cười vừa nói:
- Trưởng phòng Lưu, xin chào! Tôi là Từ Quân Nhiên ở huyện Võ Đức, thành phố Toàn Châu. Lần trước, chúng ta đã từng gặp mặt ở tỉnh ủy.
Giọng nói bên kia bỗng trở nên cao vút:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên?
Ngay sau đó, không đợi Từ Quân Nhiên trả lời, Lưu Bân nhiệt tình trả lời:
- Cậu giỏi lắm tiểu Từ, đã qua gần một tháng mới nhớ gọi điện cho anh Lưu này. Tôi thấy có khi cậu không coi tôi là bạn đúng không?
Khối đá đè nặng trong lòng Từ Quân Nhiên đã có thể buông xuống, lúc này hắn mới nói xin lỗi:
- Trưởng phòng Lưu khách sáo quá, tôi chỉ sợ sẽ quấy rầy công việc của thủ trưởng thôi.
Nói xong, hắn cười nói:
- Không biết hôm nay lãnh đạo có thời gian không? Tôi lên tỉnh, tối nay muốn mời anh đi ăn cơm.
Lưu Bân sửng sốt, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, tôi xem lại lịch trình của thủ trưởng đã.
Một lát sau, anh ta nói:
- Tối nay sau bảy giờ, cậu nói địa điểm đi, tôi sẽ tới.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ rồi nói:
- Vậy thì ở nhà nghỉ Dân Tộc đi, đến lúc đó, tôi sẽ đứng ở cửa đón anh Lưu giá lâm.
Nghe thấy tên nhà nghỉ Dân Tộc, Lưu Bân khẽ giật mình rồi mỉm cười:
- Vậy được, chúng ta không gặp không về.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống rồi mới thở phào một tiếng, nói với Vương Vĩ Đạt giờ này đang trợn mắt, há mồm:
- Anh Vương, tối nay tôi mời khách ăn cơm, anh bảo anh Trịnh và anh Bạch đi, chúng ta tụ tập một chút.
Lúc này, quả thật Vương Vĩ Đạt đã bị sốc. Vì khi Từ Quân Nhiên nói chuyện điện thoại, anh ta cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Từ Quân Nhiên và Lưu Bân. Anh ta cũng là người có tâm, dĩ nhiên có biết, Từ Quân Nhiên gọi điện dến văn phòng tỉnh ủy, mà cái tên Lưu Bân, nếu anh ta không nghe lầm, đó chính là trưởng phòng văn phòng tỉnh ủy, dường như trong văn phòng tỉnh ủy chỉ có một người có cái tên này.
Trưởng phòng tổng hợp văn phòng tỉnh ủy – Lưu Bân, cũng chính là thư ký của người đứng đầu tỉnh ủy – Chu Đức Lượng.
- Này người anh em, đừng nói cậu vừa gọi cho thư ký của bí thư Chu đấy nhé?
Vương Vĩ Đạt kinh ngạc hỏi, không biết vì sao, anh ta lại khá căng thẳng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Vĩ Đạt, Từ Quân Nhiên thở dài rồi gật đầu nói:
- Các mối quan hệ tôi có thể dùng không nhiều lắm, mấy người các anh không có cách nào, tôi chỉ có thể nhờ Lưu Bân thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo