- Chỉ cần không chết người, bắn bao nhiêu phát cũng được.

Một câu của Từ Quân Nhiên khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Trình Hoành Phát biến sắc, há mồm mắng:

- Mẹ kiếp!

Đáng tiếc, lời của gã còn chưa nói xong, liền biến thành một tiếng hét thảm.

Ầm! Á! Sau một khắc, Trình Hoành Phát nằm lăn lộn trên mặt đất như con gà trống kẹt cổ.

Có lời nói của Từ Quân Nhiên làm cam đoan, Tôn Vũ Hiên không chút khách khí bắn một phát vào đùi Trình Hoành Phát. Máu tươi trào ra. Sắc mặt Trình Hoành Phát tái nhợt. Còn đám đàn em lúc này lại giống như gà gỗ, đứng ngây tại chỗ, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì, Tử Quân Nhiên trước khi để cho bọn họ có ý đồ xông lên phía trước, đã nhàn nhạt nói một câu:

- Ai dám bước lên một bước, tôi không ngại để cho người đó làm bạn với Trình Hoành Phát.

Tất cả mọi người đều không dám cử động nửa bước, ngay cả đám “bạn thân nhất” của Trình Hoành Phát cũng thành thật đứng ngay tại chỗ, cứ như vậy mà sắc mặt tái nhợt nhìn Trình Hoành Phát không ngừng rên rỉ trên mặt đất. Có người thậm chí còn lặng lẽ lui về sau mấy bước, ý đồ cách xa tên điên này một chút. Dù sao đao thương không có mắt. Có quỷ mới biết tiếp theo tên Từ Quân Nhiên này có yêu cầu tên điên kia nổ súng bắn mình hay không.

- Nói, cô của tao đang ở đâu?

Tôn Vũ Hiên bước đến trước mặt Trình Hoành Phát, chân đạp lên lồng ngực của gã, trầm giọng hỏi.

Máu tươi tuôn ra từ cánh tay Tôn Vũ Hiên nhỏ xuống mặt Trình Hoành Phát. Trình Hoành Phát bị viên đạn bắn vào làm cho đau đớn muốn bất tỉnh. Lúc này chỉ biết cắn răng để mình không đến mức phát khóc lên thôi. Bởi vì gã còn có cái để cậy vào. Vừa rồi gã đã bảo tâm phúc của mình đi cầu viện binh. Chỉ cần viện binh đến, xem hai tên khốn kiếp này làm sao.

- Haha, còn cứng đầu quá nhỉ?

Từ Quân Nhiên mỉm cười, bước đến trước mặt Tôn Vũ Hiên, ngồi xổm xuống, vẽ một vị trí rồi nói với Tôn Vũ Hiên:

- Bắn một phát ở đây thử xem, xem thằng này có còn chịu đựng được nữa hay không?

Trình Hoành Phát biến sắc, mắt thấy Tôn Vũ Hiên muốn nổ súng, vội vàng hô lớn:

- Ở phía sau, ở phía sau.

Gã không ngốc. Trước vượt cửa ải này rồi nói sau.

Từ Quân Nhiên gật đầu, nhìn Tôn Vũ Hiên nói:

- Có thể chịu đựng được sao?

Tôn Vũ Hiên không lên tiếng, đá Trình Hoành Phát một cái:

- Thằng này tính sao?

Ánh mắt Từ Quân Nhiên xoay chuyển, nhìn Trình Hoành Phát nói:

- Này cậu ba nhà họ Trình, anh cũng không thể dẫn đường cho chúng tôi rồi. Tạm thời anh cứ nằm đây. Lát nữa tôi trở về sẽ thu thập anh sau.

Nói xong, hắn chỉ vào một tên đàn em đi cùng với Trình Hoành Phát, nói:

- Cậu, dẫn đường. Nếu dám chạy, tôi phế bỏ chân cậu.

Người nọ vội gật đầu, dẫn hai người Từ Quân Nhiên đi ra đằng sau nhà.

Mắt thấy bóng dáng của bọn họ biến mắt trước tầm mắt, Trình Hoành Phát rống lên với đám đàn em:

- Con mẹ nó, đứng thất thần ra đó làm gì? Nhanh chóng đưa tao đến bệnh viện.

Đám người kia lúc này mới vội vàng nâng gã dậy, nghiêng ngả bước ra bên ngoài.

Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là đến bệnh viện trị thương. Sau đó mới tìm tên họ Từ tính sổ.

Vịn cánh tay của mình, Tôn Vũ Hiên đi theo đằng sau Từ Quân Nhiên bước đến hậu viện. Khi đi qua cửa, người kia liền chỉ cho Từ Quân Nhiên:

- Chính là chỗ này!

Từ Quân Nhiên khoát tay, nói:

- Cút đi.

Muốn thu thập đám người kia, hiện tại không cần vội.

Chuyện cần làm bây giờ là cứu Tôn Tĩnh Vân ra.

Ầm! Từ Quân Nhiên dùng sức đạp cánh cửa. Bên trong hơi tối. Hắn cau mày, nhìn chăm chú xung quanh bên trong, lúc này mới nhìn rõ Tôn Tĩnh Vân đang nằm ở đó, hai tay hai chân đều bị trói, miệng bị đút miếng giẻ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn và Tôn Vũ Hiên.

Bước nhanh về phía trước, Từ Quân Nhiên vội vàng tháo miếng giẻ trong miệng Tôn Tĩnh Vân, thấp giọng nói:

- Chị Tôn, ủy khuất cho chị rồi.

Ngay lúc này, Tôn Tĩnh Vân cảm thấy rất muốn khóc.

Chuyện hôm nay chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời ba mươi năm của cô. Thậm chí còn muốn nhục hơn so với bị người ta chỉ vào mặt mắng đồ con hoang trước kia. Nếu không phải Tôn Vũ Hiên và Từ Quân Nhiên kịp thời chạy đến, Tôn Tĩnh Vân không dám tưởng tượng mình sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù kiên cường đến cỡ nào, cao cao tại thượng đến cỡ nào, cô chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà bình thường.

Oa! Sau khi được Từ Quân Nhiên cởi trói, Tôn Tĩnh Vân bổ nhào vào lòng hắn, thoải mái khóc thét lên.

Ơ!

Từ Quân Nhiên lúng túng nhìn Tôn Tĩnh Vân đang khóc trong lòng mình, khóe miệng nhịn không được bắt đầu chuyển động, trong lòng thầm nhủ đại tiểu thư cô còn chưa chịu thiệt gì cả mà. Mặc dù chuyện này tạo nên sự kinh hãi không nhỏ cho cô, nhưng cũng không đến mức nhào vào lòng người ta khóc chứ. Cháu cô đang ở bên cạnh đấy.

- Chị Tôn, khiến chị sợ hãi rồi.

Rơi vào đường cùng, Từ Quân Nhiên chỉ có thể an ủi Tôn Tĩnh Vân, vừa nháy mắt với tên đầu gỗ Tôn Vũ Hiên bên cạnh.

Tôn Vũ Hiên ngoài dự đoán giơ cánh tay của mình, ý bảo tôi đang bị thương.

Kỳ thật, nhìn thấy quần áo cô út vẫn còn nguyên bị trói ở chỗ này, y đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Chỉ cần không xảy ra tình huống xấu nhất thì tất cả đều không thành vấn đề. Còn Tôn Tĩnh Vân nhào vào lòng Từ Quân khóc rống, Tôn Vũ Hiên lại cho rằng như vậy cũng tốt. Tuy Từ Quân Nhiên nhỏ tuổi hơn cô út, nhưng cô út cũng khó có lúc không ghét đàn ông.

Tôn gia người nào cũng biết, Tôn Tĩnh Vân đừng nhìn đối với ai cũng khách khí. Nhưng trên thực tế lại là người tâm cao khí ngạo. Đàn ông bình thường đừng nói là kết giao với cô. Cho dù nói thêm vài câu, Tôn Tĩnh Vân cũng không thèm để ý đối phương. Mấy năm qua, Tôn lão thái thái và mấy người con trai đều giới thiệu đối tượng cho cô. Nhưng chẳng có người nào cô thích. Cho nên cô vẫn còn độc thân cho đến giờ. Mấu chốt nhất là, Tôn Vũ Hiên cảm thấy Từ Quân Nhiên người này không tệ. Vừa rồi còn dám nổ súng, cho thấy hắn rất đáng để kết giao. Cô út ở với hắn, cũng chẳng có gì không tốt.

Bằng không, đối với người có đạo lý đối nhân xử thế khác biệt như Tôn Vũ Hiên, trong mắt của y, người hợp khẩu vị với y mới chính là người tốt. Từ Quân Nhiên hợp khẩu vị với y, y nhìn Từ Quân Nhiên cảm thấy thuận mắt. Vì thế, đối với biểu hiện của Tôn Tĩnh Vân bây giờ cũng không có ý kiến gì. Nếu đổi lại là người khác, sớm bị y đánh bể đầu.

Tôn Tĩnh Vân khóc một hồi. Tôn Vũ Hiên cũng chẳng có động tĩnh gì. Từ Quân Nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, thật sự chịu không nổi, cười khổ nói:

- Chị Tôn, tôi thấy hay là trở về nhà thay quần áo, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nói thật, Từ Quân Nhiên cũng chẳng phải cái loại đầu gỗ. Mấu chốt là tư thế của hai người quá mờ ám. Áo ngoài Tôn Tĩnh Vân không biết bị ném đi đâu. Hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cả người lại dán vào lòng ngực của Từ Quân Nhiên mà khóc. Ngực của cô tiếp xúc với người Từ Quân Nhiên. Mặc dù hắn đã tận lực không để ý, nhưng vẫn cảm giác được có hai luồng đẫy đà tiếp xúc ngực mình. Từ Quân Nhiên nhạy bén phát giác một loại cảm giác tâm ý viên mãn lan tràn khắp cơ thể mình.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, ôm một cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc trong người. Nếu một chút phản ứng cũng không có. Như vậy hắn chẳng phải đàn ông.

Huống chi, Tôn Tĩnh Vân không mạnh mẽ giống như Lâm Vũ Tình. Cô là người phụ nữ có khí chất giống như thần nữ. Lúc này chuyển hóa thành một cô gái nhỏ mảnh mai, quả thật làm cho người ta phải yêu mến.

Tôn Tĩnh Vân dường như cũng nhận ra sự thay đổi ở Từ Quân, vội vàng đỏ mặt muốn đứng lên, lại không nhớ rằng mình bị trói trong thời gian dài. Hơn nữa ngồi chồm hổm trên mặt đất quá lâu mà khóc, thoáng cái ngã nhào xuống đất, còn kéo luôn cả Từ Quân Nhiên vừa muốn đứng lên ngã theo.

Quan trọng nhất là, miệng của Tôn Tĩnh Vân lại trúng miệng của Từ Quân Nhiên.

Hai đôi môi gặp nhau. Bốn mắt nhìn nhau.

Thời gian như dừng lại. Tôn Tĩnh Vân và Từ Quân Nhiên đều ngây cả người. Còn Tôn Vũ Hiên thì lặng lẽ lui ra ngoài. Bây giờ y mới cảm giác được cánh tay mình có chút đau.

Mặc dù chỉ bị thương nhẹ, nhưng y vẫn quyết định đi xử lý vết thương. Có trời mới biết, khi cô út tỉnh táo lại, có thể đem mình ra làm mồi nhắm rượu hay không.

Trong phòng, Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân trầm mặc hồi lâu. Tôn Tĩnh Vân vội vàng đẩy Từ Quân Nhiên ra, luống cuống đứng lên, nhưng lại sợ bộ dạng của mình bất tiện, khiến cho Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, cởi áo khoác của mình choàng lên vai Tôn Tĩnh Vân, ôn nhu nói:

- Chị Tôn, sự việc ngày hôm nay khiến chị ủy khuất rồi.

Tôn Tĩnh Vân không nói gì, trầm mặc một hồi mới lắc đầu:

- Không trách được cậu. Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này cô đã bình tĩnh lại, rất nhanh hiểu được chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Nếu đối phương gặp sắc nảy lòng tham, với dung mạo của mình, không phải một lần hai lần là xảy ra chuyện.

Nhìn Từ Quân Nhiên, Tôn Tĩnh Vân hỏi:

- Người đâu?

Người cô hỏi dĩ nhiên là Trình Hoành Phát. Đối với người tạo nên sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời mình, Tôn Tĩnh Vân tuyệt không buông tha cho gã.

Từ Quân Nhiên thành khẩn trả lời:

- Phía trước viện, nhưng chắc là chạy rồi. Chúng tôi sốt ruột cứu người, không quản đến bọn họ. Nhưng tên đó bị tôi bắn, đoán chừng phải đến bệnh viện thôi.

Tôn Tĩnh Vân nghe xong sững sờ. Cô đúng là nghe thấy hai tiếng súng vang. Vốn cho rằng là Tôn Vũ Hiên bắn, không nghĩ rằng lại là Từ Quân Nhiên.

- Vũ Hiên.

Tôn Tĩnh Vân gọi một tiếng. Tôn Vũ Hiên đẩy cửa bước vào, cánh tay dùng áo sơ mi băng bó lại.

Nhìn thấy bộ dạng của cháu trai, chân mày Tôn Tĩnh Vân cau lại:

- Cháu bị thương?

Tôn Vũ Hiên nhếch miệng cười:

- Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da. Bị một tên tiểu tử đâm trúng.

Dừng một chút, y nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, sau đó bổ sung:

- Cũng may là bí thư Từ quyết định thật nhanh, nhặt cây súng cháu làm rơi, cho tên khốn khiếp kia một phát. Bằng không thì tụi cháu không có cách nào đến đây.

Y nói xong, Tôn Tĩnh Vân không khỏi nhìn thoáng qua Từ Quân, cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết nổ súng sao?

Từ Quân Nhiên tất nhiên là không biết Tôn Vũ Hiên đang giúp hắn gia tăng hình tượng tốt trong lòng Tôn Tĩnh Vân. Nghe xong còn tưởng rằng y không muốn kể công, liền gật đầu giải thích:

- Tôi chỉ vì tình thế cấp bách thôi.

Nói xong, hắn giơ tay lên, cười khổ nói:

- Không nghĩ tới lần đầu bắn súng còn bắn lệch. Cánh tay muốn trật khớp rồi.

0.46150 sec| 2439.82 kb