Bí thư Tần không vui vẻ, nhưng tâm tình của Bí thư Nghiêm hiện giờ lại rất tốt.

Biểu lộ của Nghiêm Vọng Tung lúc này tuy nghiêm túc nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Tuy không biết phóng viên tự xưng Sở Văn Thiên kia làm thế nào nhận được tin tức huyện Võ Đức, nhưng anh ta quen biết với Từ Quân Nhiên, còn là bạn của Từ Quân Nhiên, vậy đồng nghĩa với việc Từ Quân Nhiên có thể ảnh hưởng tới quyết định của anh ta.

Những năm tám mươi, truyền thông TV và máy tính vẫn chưa đi vào ngàn vạn gia đình, lực lượng của phát thanh và báo chí tuyệt đối khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Người sống ở thế kỷ mới rất khó tin tưởng dùng một chứng nhận phóng viên giả có thể lừa gạt được một cán bộ thành phố, nhưng ở những năm tám mươi đây là chuyện thực.

Nếu không phải Nghiêm Vọng Tung tận mắt thấy thư giới thiệu và giấy chứng nhận phóng viên của Sở Văn Thiên, đánh chết gã cũng không tin tưởng, tòa soạn lớn ở thủ đô như Nhật báo Quần Chúng lại phái một phóng viên tới huyện nghèo như Võ Đức, việc này cũng giống như thời xưa Ngự sử của Hoàng đế bỗng nhiên xuất hiện ở một huyện nào đó.

- Tiểu Từ, cậu thực sự quen biết phóng viên kia sao?

Dương Duy Thiên hơi căng thẳng nhìn Từ Quân Nhiên, gã cũng không biết rõ nội tình, chỉ nghe Nghiêm Vọng Tung nói qua một vài tình huống, cho nên vẫn còn lo lắng, nhịn không được mở miệng hỏi.

Từ Quân Nhiên cung kính gật đầu nói:

- Nếu như anh ta tự xưng là Sở Văn Thiên mà nói, vậy chắc chắn là bạn đại học của tôi rồi.

- Phù!

Nhiều người thở phào một cái, tục ngữ nói trong triều có người dễ làm việc, ít nhất nếu như Từ Quân Nhiên quen biết phóng viên kia, vậy chuyện này sẽ dễ làm hơn nhiều.

Không phải không có ai cân nhắc tới, phóng viên này có phải Từ Quân Nhiên chuẩn bị hay không, nhưng mọi người lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Đối với họ mà nói, Từ Quân Nhiên chẳng qua chỉ là một con gà vừa mới tiến vào quan trường, mặc dù có bằng cấp, năng lực cũng không tồi, nhưng dù sao cũng mới làm việc không có uy hiếp gì lớn, cho dù Nghiêm Vọng Tung coi trọng hắn, nhưng bên trên không có người, Từ Quân Nhiên cũng không có phát triển gì, ít nhất cũng chỉ lợi hại ở huyện Võ Đức.

Về phần phóng viên này mọi người sợ hãi trong lòng, lại không ai cảm thấy Từ Quân Nhiên có bản lĩnh lớn có thể sai khiến một phóng viên tòa soạn lớn ở thủ đô như vậy. Nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, sao có thể ở lại nơi nhỏ bé huyện Võ Đức này chứ, sớm đã vào thành phố hoặc tỉnh thành rồi.

- Tiểu Từ, cậu có thể đi hỏi người bạn học kia của cậu một chút, hắn đến huyện chúng ta có chuyện gì hay không?

Cho dù là Tần Quốc Đồng, lúc này cũng khách khí nói với Từ Quân Nhiên.

Mặc kệ trong lòng gã nghĩ thế nào, hiện giờ vẫn phải khách khí với Từ Quân Nhiên, dù sao chỉ có tên nhóc này quen thuộc với phóng viên đại nhân kia.

Từ Quân Nhiên gật đầu, hỏi Nghiêm Vọng Tung:

- Xin hỏi Bí thư Nghiêm, anh ta tới một mình hay đi cùng người khác?

Nghiêm Vọng Tung nhìn về phía Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy Ngô Lương Tân:

- Lão Ngô, cậu phụ trách tiếp đãi phóng viên Sở, cậu giới thiệu tình hình một chút.

Ngô Lương Tân gật đầu:

- Phóng viên Sở đến vào buổi sáng hôm nay, có hai người đi theo, một người trong đó nghe nói là phóng viên chụp ảnh Nhật báo Quần Chúng thủ đô. Ngoài ra còn một cô gái, nói cũng là phóng viên Nhật báo Quần Chúng, tôi xem thư giới thiệu và chứng minh công tác của họ, đúng là Nhật báo Quần Chúng.

Từ Quân Nhiên lại hơi sững sờ, hắn vốn cho là chỉ có một mình Sở Văn Thiên tới, cũng không nghĩ tới lại có ba người, còn có phóng viên nữ, Sở Văn Thiên đang làm gì đây?

Nhìn về phía Từ Quân Nhiên, Nghiêm Vọng Tung hỏi:

- Đồng chí Tiểu Từ, nhiệm vụ tiếp đãi phóng viên trung ương lần này huyện giao cho cậu, có vấn đề gì không?

Từ Quân Nhiên vội vàng đứng dậy nghiêm túc tỏ vẻ:

- Xin Bí thư yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Trong nhà khách Huyện ủy Võ Đức, một thanh niên hơn hai mươi tuổi cười khổ nhìn Tôn Tĩnh Vân trước mặt:

- Chị Tôn, chị nói chị cứ muốn tới đó làm gì, nơi thâm sơn cùng cốc này, tôi nghe nói Viện Khoa học Nông nghiệp muốn tới nơi này làm thí điểm, cho nên tới xem một chút, chị thì ngược lại, có lẽ chị là Phó Chủ nhiệm.

Tôn Tĩnh Vân đoan trang hiền thục mỉm cười thản nhiên nói với thanh niên ngồi đối diện mình:

- Tiểu Sở, cậu nói chị Tôn đối với cậu thế nào?

Thanh niên hơn hai mươi tuổi kia đúng là Sở Văn Thiên anh ba ký túc xá của Từ Tuấn Vinh, lúc này gã đang bất đắc dĩ nói:

- Chị Tôn, chị đối với em cũng không tệ, em cũng rất cảm kích, nhưng mà…

Gã còn chưa nói hết lời, Tôn Tĩnh Vân đã ngắt lời:

- Chị chỉ cùng cậu đến xem một chút mà thôi.

Nhíu mày một cái, Sở Văn Thiên thầm nhếch miệng trong lòng, căn bản không tin tưởng lời Tôn Tĩnh Vân nói.

Tuy rằng chị Tôn này rất chiếu cố từ khi mình vào tòa soạn báo, nhưng Sở Văn Thiên cũng biết đối phương là người nào, tuy nói là con gái nuôi của con gái út Tôn gia thủ đô, nhưng rất được Tôn lão thái gia yêu thương, ba mươi tuổi đã đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm Ban Thông tin xã hội tòa soạn, đây chính là cán bộ cấp Phó Phòng, lớn hơn rất nhiều so với một phóng viên mới như gã.

Người như vậy, nghe nói mình muốn tới huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu tỉnh Giang Nam liền muốn đi cùng mình!

Nếu như không phải Sở Văn Thiên biết rõ Tôn Tĩnh Vân không phải người như vậy, còn tưởng rằng đệ nhất mỹ nữ tòa soạn này có suy nghĩ không tốt đối với mình.

- Chủ nhiệm, chị đã tới rồi, vậy chuyện phỏng vấn Giáo sư Kim Viện Khoa học Nông nghiệp sẽ để cho chị đi.

Sở Văn Thiên hơi kích động trong lòng, vừa cười vừa nói với Tôn Tĩnh Vân.

Tôn Tĩnh Vân liếc Sở Văn Thiên, gật đầu:

- Vậy thì tốt, chị cũng định đi dạo ở nơi này.

Nói xong, cô quay người nói với một người vẫn luôn yên lặng trong góc:

- Vũ Hiên, cháu đi theo dì ra ngoài một chút, được chứ?

Người kia đứng dậy gật đầu:

- Cháu đi cùng dì út.

Chờ hai người họ ra khỏi cửa, lúc này Sở Văn Thiên mới thở phào một cái, nói với người đang loay hoay với thiết bị chụp ảnh bên cạnh:

- Tôi nói anh Trương này, Chủ nhiệm rốt cuộc là tới làm gì vậy?

Anh Trương ngẩng đầu, lắc đầu nói;

- Tôi cũng không biết, chỉ là nghe nói, hàng năm Chủ nhiệm của chúng ta đều phải tới tỉnh Giang Nam phỏng vấn mấy lần.

Sở Văn Thiên gật đầu, cũng không nói gì nữa, mà cười với thợ chụp ảnh:

- Anh Trương lần này làm phiền anh rồi, chụp vài tấm thật đẹp, sau này em mời khách, mọi chuyện như ý!

Thợ chụp ảnh chất phác cười cười, gật đầu.

Rời khỏi gian phòng kia, Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên đi trên đường, Tôn Vũ Hiên bỗng nhiên nói:

- Dì út, nếu không ngày mai tự mình đi thăm mộ ông cố đi.

Tôn Tĩnh Vân dừng bước lại, lập tức lắc đầu:

- Dì đưa cháu đi, Sở Văn Thiên tới lúc này, hẳn là hẹn với Giáo sư Kim. Dì đã sớm biết, cậu ta là bạn đại học với con rể Giáo sư Kim, mặc dù vừa rồi nói như vậy, nhưng nếu dì thực sự cướp công việc của cậu ta, quả thực chưa hẳn có thể gặp được Giáo sư Kim.

Tôn Vũ Hiên im lặng, bản thân gã là người không thích nói chuyện, quen đi làm việc hơn mà không phải nói bốc phét.

- Vũ Hiên, mấy năm trước cháu đã tới đây rồi, tìm được tung tích bác gái của cháu chưa?

Tôn Tĩnh Vân đột nhiên thấp giọng hỏi.

Tôn Vũ Hiên nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cháu đã tới chỗ ông nội nói, nhưng ở đó sớm đã không có người ở.

Thở dài một hơi, Tôn Tĩnh Vân bất đắc dĩ thấp giọng nói:

- Cũng không biết, những năm này chị cả sống có tốt không.

Do dự một chút, mở miệng chần chừ hồi lâu, Tôn Vũ Hiên mới chậm rãi nói:

- Dì út, tại sao năm đó bác cả lại bỏ nhà trốn đi?

Tôn Tĩnh Vân cười khổ:

- Chuyện này,cũng không thể trách ai cả. Lúc ấy bác cả của cháu đang học đại học, trong nhà sắp xếp cho chị ấy một cuộc hôn nhân, ông nội lại cứ muốn gả chị ấy đi, nhưng tính tình của chị cả thuộc bề ngoài mềm trong cứng, nghe nói trong nhà sắp xếp hôn sự, dĩ nhiên ngày hôm sau liền bỏ nhà đi. Đến lúc đó người nhà mới biết lúc chị ấy học đại học đã có đối tượng, hơn nữa nghe nói còn là một tài tử. Lúc ấy dì cũng còn nhỏ, không ít chuyện đều là chú ba của cháu nói, anh ta còn quen biết người đàn ông này.

- Ồ!

Tôn Vũ Hiên gật đầu không nói gì thêm, chuyện của trưởng bối không phải tiểu bối như gã có thể đánh giá.

Đối với bác cả truyền kỳ kia, Tôn Vũ Hiên chỉ nghe cha mẹ nói vài câu khi còn bé, nghe nói lúc ấy là người đẹp và tài nữ nổi tiếng ở thủ đô, sau đó bởi vì không hài lòng sự sắp xếp hôn nhân của ông nội, tức giận bỏ nhà trốn đi, đã trở thành một truyền kỳ ở thủ đô! Nghe nói có người từng nhìn thấy cô ở Giang Nam, bởi vì người đàn ông đi cùng cô cũng là người Giang Nam. Những năm này chẳng hề có tin tức, lúc bà nội lâm trung nhớ mong nhất chính là cô con gái lớn này. Bởi vì cô sinh ra trên đường trường chinh, khi còn bé theo cha mẹ nam chinh bắc chiến, chịu không ít khổ cực.

Chỉ là qua nhiều năm như vậy, bác cả không hề có tin tức, khiến cho người nhà rất sốt ruột.

Tuy rằng tính tình Tôn Vũ Hiên chất phác, lại không phải là kẻ đần, hình ảnh ông nội ngẫu nhiên xem ảnh gia đình thở dài, gã đã từng gặp khi còn bé, đương nhiên hiểu được có thể khiến ông nội chấp chưởng thiên hạ thành ra như vậy, ngoại trừ người bác đã thất lạc ra, không còn ai khác.

Bởi vì gã nghe cô út từng nói qua, trước khi bà lâm chung, nhớ mãi không quên nhất là con gái vẫn không trở về nhà.

- Đi thôi, đi dạo chung quanh, ngày mai dì sẽ đi phỏng vấn cùng Sở Văn Thiên, hôm nay đi tảo mộ cùng cháu.

Tôn Tĩnh Vân chậm rãi nói.

Dừng một chút, cô vê vê thứ gì trong tay, thầm suy nghĩ:

- Cuối cùng rồi tôi sẽ tìm thấy chị.

Tôn Vũ Hiên trầm mặc gật đầu, gã tính tình như vậy, quen giữ yên lặng, theo cách nói đời sau, đây là một chàng trai tuấn tú lạnh lùng.

Hai người đi trên đường cái huyện Võ Đức, muốn tìm một nơi bán đồ tế, không nghĩ tới lại có một đám người đi tới từ phía đối diện.

Tôn Tĩnh Vân không nhìn rõ là người nào, Tôn Vũ Hiên lại hơi sửng sốt một chút, không tự chủ được nói:

- Dĩ nhiên là hắn? Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Tôn Vũ Hiên nói khiến Tôn Tĩnh Vân ngẩn người, từ nhỏ tới lớn cô lớn lên cùng Tôn Vũ Hiên, biết rõ tính cách đứa cháu này, nói dễ nghe là không giỏi nói chuyện, nói khó nghe chính là một cái đầu gỗ, bình thường có thể một mình đọc sách hoặc luyện võ cả ngày, bình thường cũng chẳng hề quan tâm tới chuyện khác.

Hiện giờ Tôn Vũ Hiên biểu hiện ngạc nhiên như vậy, khiến cho Tôn Tĩnh Vân cũng hơi kinh ngạc.

Đúng lúc đó một giọng nói vang lên bên tai hai người.

- Tôi nói, hai người các cô, mù à, ngăn cản giữa đường!

0.12751 sec| 2438.313 kb