- Tôi nói này, sao hai người lại chắn đường thế này?

Ngay lúc Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên đang nhìn chằm chằm đám người trước mặt, sau lưng truyền đến một âm thanh có chút ồn ã.

Một giây sai, Tôn Tĩnh Vân bị Tôn Vũ Hiên kéo ra sau lưng, cô ta chỉ kịp nghe thấy tiếng “vèo” một cái, sau đó là tiếng đổ vỡ và tiếng người kêu thảm thiết.

Hóa ra là Tôn Vũ Hiên đã làm cho người lái xe đạp ngã nhào trên đất. Lúc này, người đó đang rên hừ hừ trên mặt đất.

- Ôi! Ôi!

Nằm rạp trên mặt đất là một người thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, mắt nhỏ, dáng người gầy gò. Lúc này, người đó vừa nằm trên đất kêu oai oái, mắt lại nhìn chằm chằm vào Tôn Tĩnh Vân.

- Điên à? Không thấy đằng trước có người sao?

Tôn Vũ Hiên trầm giọng nói với người thanh niên kia. Lúc nãy, nếu không phải cậu ta nhanh mắt nhanh tay, xe đạp đã đâm thẳng vào người Tôn Tĩnh Vân rồi.

Người thanh niên kia không thèm để ý đến Tôn Vũ Hiên mà chỉ ho khan vài tiếng rồi mắt sáng lên, không nói hai lời liền đứng dậy định quay đầu bỏ chạy. Thậm chí, xe đạp còn vứt lại trên đất mà không thèm dựng dậy.

Tôn Vũ Hiên đang định đuổi theo thì bị Tôn Tĩnh Vân giữ lại. Tôn Tĩnh Vân mỉm cười, quay lại nói với người đã đi tới trước mặt hai người họ:

- Từ Quân Nhiên đúng không, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Từ Quân Nhiên sững sờ đứng im tại chỗ, ngạc nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt mình và Tôn Vũ Hiên đang đứng đằng sau. Hắn xấu hổ gật đầu:

- Đồng chí Tôn Tĩnh Vân, xin chào, xin chào. Ha ha, cậu Tôn cũng tới sao, xin chào, xin chào.

Tuy thấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai người này nhưng Từ Quân Nhiên vẫn rất bình tĩnh và lễ phép.

Chỉ có điều, trong đầu hắn đang tự hỏi, kiếp trước, hắn chưa từng nghe qua việc nhà họ Tôn có người tới huyện Võ Đức. Dù sao, thân phận của hai người này cũng không bình thường, nếu ở thời cổ đại, họ chính là con cháu của công thần khai quốc, quan lại địa phương phải hầu hạ cẩn thận. Cho dù là bây giờ đi chăng nữa, nếu họ xảy ra chuyện gì ở chỗ này, cả huyện Võ Đức đều sẽ gặp xui xẻo, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của ông Tôn.

Quân vương giận dữ, máu chảy thành sông. Tuy ông Tôn không tính là Quân vương, nhưng đã đứng vững trong chính đàn Trung Quốc nhiều năm nay nên tầm ảnh hưởng cũng không phải là nhỏ.

Tôn Vũ Hiên không để ý đến những cái khác, chỉ nhìn Từ Quân Nhiên mà nói:

- Cậu làm việc ở đây sao?

- Đây là cấp dưới của cậu?

Cậu ta nhìn những người sau lưng Từ Quân Nhiên, thấy nhiều người đều nhìn mình đứng cùng một người đàn ông kỳ lạ, nên liền mở miệng hỏi.

Đồ Văn Dũng đứng sau lưng Từ Quân Nhiên nghe thấy câu này có vẻ không vui. Không cần biết Tôn Vũ Hiên có thân phận gì, sao có thể nói ra những lời như vậy cơ chứ? Rõ ràng cậu ta không coi Từ Quân Nhiên ra gì.

Không đợi bọn họ mở miệng, Từ Quân Nhiên đã xua tay, ngăn lại hành động của mọi người. Hắn hiểu rõ, Tôn Vũ Hiên không có ác ý, chỉ là tính tính thuộc kiểu khẩu xà tâm phật mà thôi.

- Họ là đồng nghiệp của tôi. Tôi làm việc ở cơ sở cấp xã, đây là những đồng chí thuộc văn phòng huyện ủy.

Từ Quân Nhiên vừa nói vừa nhìn Tôn Tĩnh Vân. Hắn biết, Tôn Tĩnh Vân mới là người quyết định mọi việc:

- Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm. Hôm khác chúng ta lại trò chuyện tiếp, được chứ?

Tôn Tĩnh Vân che miệng cười:

- Ha ha, Từ Quân Nhiên, có phải cậu không muốn gặp Sở Văn Thiên không?

Từ Quân Nhiên bỗng ngây người, ngay sau đó hắn liền nhớ tới những lời Ngô Lương Tân đã từng nói, lần này, trong số những nhà báo đi cùng Sở Văn Thiên tới huyện Võ Đức có một người là nữ.

Từ Quân Nhiên kinh ngạc nhìn Tôn Tĩnh Vân, nhịn không được nên mở miệng hỏi:

- Cô không phải là…

Không đợi hắn nói xong, Tôn Tĩnh Vân liền gật đầu:

- Tôi chính là người đi cùng Sở Văn Thiên.

Từ Quân Nhiên cảm thấy như thể mình nghe thấy chuyện nào đó vô cùng kỳ lạ. Hắn nhìn chằm chằm Tôn Tĩnh Vân hồi lâu rồi mới bật thốt ra được một câu:

- Cô là phóng viên?

Hắn dừng lại một chút rồi lắc đầu nói:

- Không giống chút nào!

Bình tĩnh xem xét lại, Từ Quân Nhiên mới thấy đây là lời nói thật lòng. Hắn thấy Tôn Tĩnh Vân giống một tiểu thư cao quý hơn, nhìn thế nào cũng không thấy giống một vị vua không vương miện.

Tôn Tĩnh Vân cố gắng khổng chế nụ cười của mình. Cô ta thấy người này thật thú vị, đột nhiên lại hỏi cô ta một câu đáng yêu như vậy. May mà bên cạnh còn có người, cô ta mới không thất lễ mà cười ra tiếng, nghiêm túc điều chỉnh lại tâm trạng rồi vươn tay ra nói với Từ Quân Nhiên:

- Xin chào, xin tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Tôn Tĩnh Vân – phó chủ nhiệm Ban thông tin nhật báo Quần chúng.

Tuy Từ Quân Nhiên không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn vẫn bắt tay Tôn Tĩnh Vân theo bản năng:

- Xin chào phó chủ nhiệm Tôn, tôi là phó bí thư Đảng ủy trấn Lý gia– Từ Quân Nhiên, phụ trách việc tiếp đón các đồng chí phóng viên.

Đồ Văn Dũng và những người sau lưng Từ Quân Nhiên thấy hắn nói chuyện khách khí với phóng viên như vậy liền tặc lưỡi cảm thán. Rốt cục, người phụ nữ trước mặt này có thế lực mạnh đến đâu. Những người Đồ Văn Dũng đã từng gặp trước đây, nên mới muốn nhắc nhở Từ Quân Nhiên, phải ứng phó một cách khôn khéo, vì họ đều nhớ, buổi sáng vừa rồi, đại mỹ nữ đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mắt này bỗng mắng chủ nhiệm Ngô Lương Tân của văn phòng huyện ủy như trẻ con, chỉ vì Ngô Lương Tân nghi ngờ đám người này là kẻ lừa đảo, nhưng sau khi cô ta xuất trình thẻ phóng viên và giới thiệu với Ngô Lương Tân về mình rồi mới bắt đầu mắng người.

- Phó chủ nhiệm Ban thông tin nhật báo Quần chúng.

Tuy không rõ rốt cục chức vụ này quản lý cái gì, nhưng thấy Ngô Lương Tân từ trước đến nay không coi ai ra gì bỗng khúm núm, khép nép trước mặt đối phương, đám người Đồ Văn Dũng lại càng thêm khâm phục Từ Quân Nhiên có thể trấn tĩnh như vậy.

- Phó bí thư Từ không cần khách sáo làm gì. Nếu không ghét bỏ cứ gọi tôi một tiếng chị Tôn đi.

Tôn Tĩnh Vân nói với Từ Quân Nhiên.

- Nếu chị Tôn đã nói vậy, chúng ta xem như người quen, em cũng không khách khí nữa, chị cứ gọi em một tiếng tiểu Từ.

Từ Quân Nhiên nắm tay Tôn Tĩnh Vân rồi nói một cách nghiêm túc. Tuy Tôn Tĩnh Vân bảo hắn không cần khách sáo, nhưng Từ Quân Nhiên lại không nghĩ mình nên được voi đòi tiên như vậy, gọi một tiếng chị Tôn là vì mối ân tình lần trước, nhưng công ra công, tư ra tư, chắc chắn Tôn Tĩnh Vân cũng nghĩ như hắn.

Tôn Tĩnh Vân gật đầu:

- Chuyện lúc đầu tôi cũng phải cảm ơn cậu mới đúng, không cần khách sáo.

Những gì cô ta nói đều là lời nói thật lòng. Đối với Tôn Tĩnh Vân, việc lần trước Từ Quân Nhiên làm không chỉ giúp cô ta giữ gìn trong sạch, mà chẳng khác nào đã cứu cô ta một mạng.

Biết rõ với cá tính của Tôn Tĩnh Vân, nếu bị nhục mạ, có thể cô ta sẽ không do dự mà lựa chọn cái chết. Còn về chuyện báo thù, chắc chắn mỗi người nhà họ Tôn đều sẽ thay cô ta làm điều đó.

Bên này hai người hàn huyên nói chuyện. Sau khi nói được mấy câu, Từ Quân Nhiên mới cười nói:

- Chị Tôn, chúng ta về nơi tiếp đón rồi nói tiếp.

Tôn Tĩnh Vân gật đầu. Hai người cùng nhau đi về phía khu vực tiếp đón của huyện ủy. Người tới cùng Từ Quân Nhiên là 6, 7 người ở văn phòng huyện ủy. Đa phần đều là những người tới xem náo nhiệt. Từ Quân Nhiên gặp người quen đều dừng lại quay người nói với Đồ Văn Dũng:

- Anh Đồ, mọi người về trước đi, có gì tôi sẽ gọi.

Đồ Văn Dũng suy nghĩ trong giây lát rồi nhìn về phía phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, tổ trưởng tổ tổng hợp – Phong Huống.

Trong số những người này, Đồ Văn Dũng do lão bí thư Nghiêm Vọng Tung phái tới, nhưng xét về mặt cấp bậc, Phong Huống vẫn là cao nhất.

Phong Huống hơi do dự rồi đành gật đầu:

- Như vậy đi, tiểu Đồ, cậu về báo cáo với lão bí thư đi.

Nói xong, anh ta quay người, không cho Từ Quân Nhiên có cơ hội phản đối.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, đi vào bên trong cùng Tôn Tĩnh Vân, trong lòng vẫn đang nghĩ cách tìm cơ hội để điều người tên Phong Huống này đi.

Huyện Võ Đức không lớn, thuộc kiểu thị trấn tổng hợp tin tức. Nơi này có một ưu điểm là tốc độ tin tức truyền đi đủ nhanh, không có bất cứ bí mật nào. Chuyện to như hạt đậu hay nhỏ như hạt vừng, chỉ cần chú tâm nghe ngóng đều sẽ biết hết. Giống như chuyện trước đây, Từ Quân Nhiên thấy Phong Huống không hài lòng với mình, hắn chỉ cần nghe ngóng đôi chút đã biết, đúng ra, Phong Huống định đưa một người thân của mình vào tổ tổng hợp của văn phòng huyện ủy, kết quả lại bị hắn đoạt mất. Sau đó, hắn mới về chưa được bao lâu đã được chuyển đến trấn Lý gia.

Vì chuyện này, Phong Huống liền hận Từ Quân Nhiên.

Về chuyện này, Từ Quân Nhiên cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Ai bảo mình ngăn cản con đường tiến thân của người ta cơ chứ?

Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chốn quan trường chính là như vậy. Một củ cải chỉ ở trong một hố đất, nếu anh muốn leo lên, chắc chắn phải đợi người phía trước chuyển chỗ cho anh. Chỉ có điều, người này tình nguyện nhường chỗ hay do anh nghĩ cách để họ rớt đài còn phải tùy vào bản lĩnh của anh.

Từ chức vụ này nhảy sang chức vụ khác, không biết phải mất bao nhiêu thời gian?

Từ Quân Nhiên không biết, cũng không định biết. Đối với hắn, tiền đồ kiếp trước có Lý Đông Viễn, Lý Dật Phong giúp đỡ, kiếp sau có nhóm người Tào Tuấn Minh hậu thuẫn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây. Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, Từ Quân Nhiên cũng biết một đạo lý, đó chính là, cho dù có thế nào, đối thủ vẫn là đối thủ, nhân từ với người khác là tàn nhẫn với chính mình.

Đồ Văn Dũng và Tôn Vũ Hiên ở sau lưng, Từ Quân Nhiên và Tôn Tĩnh Vân đi phía trước. Đột nhiên, Tôn Tĩnh Vân nói:

- Tiểu Từ, chủ nhiệm Phong có hiểu lầm với cậu sao?

Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, nhìn sang khuôn mặt cười như không cười của Tôn Tĩnh Vân. Dù sao cô ta cũng xuất thân trong gia đình chính trị, tuy biểu hiện của Phong Huống không rõ ràng, nhưng khi nãy, lúc Phong Huống nói chuyện với Đồ Văn Dũng, không hề để ý đến Từ Quân Nhiên, điều này khiến Tôn Tĩnh Vân cũng nhận ra điều gì đó.

Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, không đáp lại câu hỏi của Tôn Tĩnh Vân. Quan hệ giữa hai người chưa thân thiết đến vậy, hắn không nên mà cũng không thể trả lời.

Nhà khách huyện ủy cách đó không xa nên mấy người nhanh chóng tới chỗ nhóm người Sở Văn Thiên nghỉ ngơi. Từ Quân Nhiên mở cửa ra đã nhìn thấy Sở Văn Thiên đang ngồi trên giường đọc sách liền bật cười:

- Anh ba, anh đã tới rồi.

Sở Văn Thiên thấy Từ Quân Nhiên tới cũng vui vẻ đứng bật dậy:

- Quân Nhiên!

Nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, Tôn Tĩnh Vân cười một nụ cười thâm trầm.

0.22942 sec| 2434.195 kb