Anh tư, anh năm ở ký túc xá bọn họ, một người làm ở cơ sở, một người ra nước ngoài, Từ Quân Nhiên nói đầu quân chỗ bọn họ, dĩ nhiên là nói đùa.

Sở Văn Thiên gật đầu:

- Bài văn của cậu tôi có đọc rồi, xem ra không lâu sau, cậu nhóc cậu sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng rồi. Anh cả bọn họ không dám động, tôi cảm thấy chắc chắn họ sẽ khai đao với cậu, những người này bản lĩnh khác không có, chứ hành hạ người khác thì giỏi lắm đấy!

Từ Quân Nhiên biết những lời anh nói là nói dỗi, cũng biết rõ, Sở Văn Thiên sợ có người thật sự làm gì đó với người anh em thân thiết này của mình, quả thực khiến hắn rất cảm động. Kiếp trước những người anh em này của cha nuôi, cũng mang theo tình cảm như vậy, nhẫn nại ba mươi mấy năm, sau đó đã nhổ tận gốc nhà họ Hoàng sau một lần hành động!

- Anh ba, không cần lo lắng, chuyện lần này xong rồi, em không cần phải lo lắng gì nữa!

Từ Quân Nhiên đầy tự tin nói.

Hắn nói như vậy, Sở Văn Thiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Hai người lại nói vài chuyện thú vị thời đại học, lúc này Từ Quân Nhiên mới thấp giọng nói:

- Anh ba, lần này, ngoại trừ đưa tin về hạng mục của chị dâu, em còn muốn nhờ anh giúp một việc.

Sở Văn Thiên sững sờ, gật gật đầu:

- Cậu nói đi, có chuyện gì tôi có thể giúp một tay.

Anh cũng là một người rất thông minh, biết rõ nguyên nhân thật sự Từ Quân Nhiên bảo mình đến đây, e là vì có chuyện muốn nói.

Từ Quân Nhiên không giấu diếm gì, kể lại cho Sở Văn Thiên nghe chuyện của Lý Đông Viễn. Đương nhiên, Từ Quân Nhiên không phải loại người đổi trắng thay đen, hắn chỉ kể lại từ đầu đến cuối vụ án Trần Tam Pháo bị giết và ân oán giữa Lý Đông Viễn với Trình Hoành Đạt, chuyện cụ thể, còn phải để Sở Văn Thiên đích thân đi phỏng vấn mới được.

Sở Văn Thiên cau mày, cả buổi không nói gì, một hồi sau mới trầm giọng hỏi Từ Quân Nhiên:

- Lão Lục, cậu nói vụ án này có vấn đề, là thật sao?

Từ Quân Nhiên lắc đầu, thành khẩn nói:

- Anh ba, thật không dám giấu gì, em cũng không dám khẳng định, có điều vì lời khai với hiện trường có nhiều điểm không giống nhau. Anh cũng biết, ở trong thư viện có gì em cũng đọc hết, nên mới có thể phát hiện ra được những chỗ khác nhau này.

Hắn nói như vậy, Sở Văn Thiên không nghi ngờ gì, dù sao hồi học đại học, Từ Quân Nhiên đúng là dạng thích đọc sách. Có thể nói Từ Quân Nhiên xuất thân nông thôn, nơi ở nhiều nhất trong bốn năm đại học trừ ký túc xá, chính là thư viện.

- Cậu xác định phạm nhân bị oan?

Sở Văn Thiên hỏi chuyện mình quan tâm nhất, cũng là vấn đề quan trọng nhất.

Bất kể nói thế nào, dù giữa Lý Đông Viễn và Trình Hoành Đạt không có mâu thuẫn, nhưng nếu phạm nhân Lý Tứ kia thật sự bị vu oan giá họa, Sở Văn Thiên sẽ có lý do để đưa tin chuyện này, dù sao trả lại chân tướng sự thật, là đạo đức tối thiểu của một phóng viên.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Sở Văn Thiên chính là một phóng viên thật sự có đạo đức, những gì anh ta làm, đều phải cân nhắc đến lương tâm của mình.

Từ Quân Nhiên chăm chú gật đầu:

- Từ những gì điều tra được hiện nay có thể thấy, cả chuyện này dù không biết ai là hung thủ, nhưng có thể kết luận, Lý Tứ tuyệt đối không phải hung thủ, cái gọi là lời khai của hắn, có lẽ là sau khi bị người ta vu oan giá họa, có người bảo hắn nói vậy.

Đây là sự thật, sở dĩ sau này vụ án được lật lại, là vì người giết Trần Tam Pháo, sau khi phạm án ở huyện bên cạnh, đã tự khai chuyện năm đó mình từng giết người, sau đó cảnh sát tìm hiểu ngọn ngành, mới đi tìm Lý Tư, khi đó Lý Tư bị giam hai năm thì được thả, y mới nói, năm đó sau khi mình đánh nhau không thành, đã có người dùng súng uy hiếp ép phải khai như vậy.

Sở dĩ hiện tại Từ Quân Nhiên không nói rõ ràng, là hy vọng chuyện này sẽ được Sở Văn Thiên tìm hiểu chân tướng, sau đó đưa tin. Vì chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn lật ngã Trình Hoành Đạt, dù sao sau lưng Trình Hoành Đạt cũng có một người chú là Bí thư ban Pháp luật chính trị, Trình Tuấn Thanh không phải cán bộ bình thường, đường đường là một lãnh đạo cấp sở, muốn đối phó với cán bộ cấp ban huyện, đúng là chẳng cần phải tốn bao nhiêu sức lực, thậm chí làm không được, người ta chỉ cần một cú điện thoại, những nỗ lực bày bố của Từ Quân Nhiên mấy ngày nay sẽ đổ sông đổ biển hết.

Cho nên, cách giải quyết tốt nhất của chuyện này, là làm lớn việc, càng làm lớn càng tốt.

Sở Văn Thiên cúi đầu trầm tư một hồi, chậm rãi nói:

- Thế này đi, tôi đi phỏng vấn chị dâu trước, sau đó cậu giúp tôi sắp xếp, tôi muốn cùng công an huyện các cậu phá án. Tốt nhất, có thể tiếp xúc với phạm nhân.

Từ Quân Nhiên do dự, suy nghĩ, hắn nói với Sở Văn Thiên:

- Chuyện này em sẽ hỏi thử.

Hắn biết rõ, nếu Sở Văn Thiên âm thầm điều tra, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa sẽ khiến đám Trình Hoành Đạt cảnh giác, quan trường bây giờ, đối với những chuyện thế này rất mẫn cảm, lỡ biết được Sở Văn Thiên nhắm vào Trình Hoành Đạt, rất dễ khiến người ta nghĩ rằng mình muốn chỉnh đốn Trình Hoành Đạt.

Chỉnh đốn người khác!

Đối với chốn quan trường Trung Quốc mà nói, là điều tối kỵ! Vì trải qua những cuộc vận động mấy chục năm, tinh thần mọi người, đã mẫn cảm đến mức nhất định, có những nơi, không thể đụng tới, có những lời không thể nói ra, cho dù là ai, đều sẽ gặp xui xẻo.

Hai người đang nói chuyện, một lần nữa cửa được mở ra, Đồ Văn Dũng kinh hoàng mở miệng nói:

- Xảy… xảy ra chuyện rồi!

Từ Quân Nhiên nhướng mày:

- Anh Đồ, sao vậy?

Đồ Văn Dũng chưa kịp nói, đã bị người khác đẩy ra, một khắc sau Từ Quân Nhiên nhìn thấy sắc mặt Tôn Vũ Hiên trầm mặc, đứng trước mặt Từ Quân Nhiên, lạnh lùng nói:

- Không thấy dì út tôi đâu cả!

- Cái gì?

Từ Quân Nhiên nhảy vọt khỏi giường, vô cùng nghiêm túc:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì? Tôi còn muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì đấy!

Vẻ mặt Tôn Vũ Hiên âm trầm, lạnh lùng nói.

Lúc này Từ Quân Nhiên cảm thấy đầu đặc quánh, không hiểu Tôn Tĩnh Vân đã xảy ra chuyện gì?

- Đào Quý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Chủ nhiệm Tôn đâu?

Cũng may Từ Quân Nhiên vẫn còn chút lý trí, nhìn Đồ Văn Dũng hỏi.

Đồ Văn Dũng cười khổ, nói:

- Vừa nãy Chủ nhiệm Tôn nói muốn ra ngoài đi dạo, xem tình hình thị trấn chúng ta, tôi làm hướng dẫn viên cho cô ấy.

Đúng lúc gặp một chị kéo xe đi ngang qua, chủ nhiệm Tôn nói tôi đến giúp chị gái đó đưa cô ta về nhà, cô ấy tự đi một mình cũng được, sẽ đợi chúng tôi ở đó. Kết quả là khi tôi quay về, thấy chỉ còn túi xách của Chủ nhiệm Tôn, không thấy người nữa.

- Tôi đã tìm xung quanh, cũng không thấy dì tôi đâu cả, túi xách này không bao giờ rời khỏi người dì tôi.

Tôn Vũ Hiên ở bên trầm giọng nói.

Chuyện cho tới bây giờ, Từ Quân Nhiên đã không còn tâm trí đâu để nghĩ chuyện khác, con gái của ông Tôn nếu xảy ra chuyện ở huyện Võ Đức, e là trời sắp sập rồi!

- Tìm! Tìm ngay lập tức!

Từ Quân Nhiên hét:

- Anh Đồ và anh ba đến huyện ủy báo tin, anh ba có thể nói thật thân phận của chị Tôn cho lãnh đạo huyện ủy chúng em biết, Tôn Vũ Hiên anh và tôi đi tìm người, huyện Võ Đức không lớn, chị Tôn chắc chắn vẫn ở trong huyện!

Không biết vì sao, Từ Quân Nhiên cảm thấy có dự cảm không lành.

Đồ Văn Dũng và Sở Văn Thiên hai người vội vã rời khỏi nhà khách huyện ủy chạy đến huyện ủy, Sở Văn Thiên biết thân phận Tôn Tĩnh Vân, dĩ nhiên sẽ nói cho đám Nghiêm Vọng Tung biết cái tin đáng sợ này, còn Từ Quân Nhiên đưa Tôn Vũ Hiên đi, sắc mặt hai người đàn ông đều âm trầm đáng sợ, cất bước đến nơi Tôn Tĩnh Vân mất tích.

Túi xách đã được Tôn Vũ Hiên đem về, đứng nơi đó, sắc mặt Từ Quân Nhiên càng âm trầm.

- Họ Từ kia, cô tôi mà gặp chuyện bất trắc gì, lão Tôn đây sẽ lấy mạng anh!

Tôn Vũ Hiên đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, ngữ khí âm trầm nói.

Tuy từ nhỏ đến lớn trong mắt người khác gia đình mình là gia đình quyền quý, nhưng Tôn Vũ Hiên biết, cái gọi là gia tộc hồng sắc, bề ngoài thì đẹp đẽ nhưng bên trong che giấu sự phức tạp rắc rối khiến người ta phải hoa mắt đến nhường nào, mãi mãi không có chuyện thảnh thơi đi dạo trên đường hoặc lúc nhàn rỗi có thể đi lung tung hái hoa, mặc dù cũng được nếm trải một chút cảm giác kẻ ăn không hết người lần không ra, nhưng những chuyện xấu trong đại viện, nếu thật sự truyền ra ngoài, chắc cũng đủ viết thành một quyển tiểu thuyết.

Nghê hồng đăng hạ hữu huyết lệ, cao lâu bối hậu hữu âm ảnh.

Hai câu này, có lẽ cũng hơi đáng sợ, nhưng nếu vài người cởi mặt nạ ra, sẽ phát hiện, kỳ thực những người cao cao tại thượng, cũng giống như những người dân bình thường, cũng có một mặt tối của mình, cũng có quá khứ đen tối không muốn ai biết đến.

Hào phú đại tộc, trước nay không thiếu quần là áo lượt và tinh anh.

Dĩ nhiên, cũng không có ai đần độn và ngu ngốc, mặc dù là một kẻ con ông cháu cha ngồi không sung sướng, cũng biết có vài người không thể nào chọc vào mình, cũng biết lúc nào nên giả đại gia, lúc nào nên giả hàng cháu chắt. Còn loại hung hăng như Tôn Vũ Hiên, dĩ nhiên cũng biết có một số chuyện gia tộc có thể giúp đỡ mình, và có một số chuyện, ngay cả ông nội mình đứng ở vị trí cao dưới một người trên triệu người kia cũng không có cách nào khác.

Đối với Tôn Vũ Hiên mà nói, từ nhỏ được xưng là “Tôn điên” đánh nhau hung hăng nhất thủ đô, ra tay vô cùng tàn nhẫn, không chết không thôi, chẳng phải là việc gì lớn lao cả, từ nhỏ đến lớn gã đã biết, mình chỉ có thể dựa vào nắm đấm nói chuyện, vì mẹ sớm đã qua đời trong cơn loạn lạc, cha thì tái giá với vợ mới, cho nên dù là trưởng tử trưởng tôn của Tôn gia, nhưng không được ba mẹ giúp đỡ nhiều, bằng không cũng không biết đã được xuất ngũ từ khi nào rồi.

Không chỉ như thế, từ nhỏ đến lớn, Tôn Vũ Hiên là người không được xem trọng nhất trong đại viện Tôn gia, ông nội một lòng vì nước, đương nhiên sẽ không để ý có phải cháu trai ở nhà luôn bị bắt nạt không, còn cha nhìn thấy con trai miễn chưa chết đói là được, nhớ lại những chuyện đó, Tôn Vũ Hiên không kìm được rùng mình.

Mấy chục năm qua cho mãi đến khi nhập ngũ, người chiếu cố Tôn Vũ Hiên, đều chỉ có Tôn Tĩnh Vân.

Thân là cảnh vệ bên cạnh ông cụ Tôn, năm đó cha của Tôn Tĩnh Vân lúc đầu trong những năm chiến tranh là đầu lĩnh thổ phỉ bị ông cụ Tôn thuyết phục, rõ ràng có thể làm một Quân trưởng, Sư trưởng nhưng lại sống chết không làm, quan trọng nhất là, sở dĩ năm đó ông hy sinh, là vì ở Triều Tiên, ông cụ Tôn không để ý đến yêu cầu của viên chỉ huy, tự mình ra tiền tuyến gặp trinh sát của quân Mỹ, cha ruột của Tôn Tĩnh Vân bảo hộ cấp trên, một mình cản hậu đằng sau, chống lại tiểu đội trinh sát của đối phương.

Đợi đến khi ông cụ Tôn đưa viện binh đến, ông ấy đã không chịu nỗi nữa rồi, hai chân đều bị đạn pháo nổ tung, trên người trúng sáu viên đạn, khó có thể tưởng tượng ông đã dùng nghị lực gì để tiêu diệt sạch hai mươikẻ địch.

Trước mặt ông, chính miệng ông cụ Tôn đã hứa:

- Sau này người nhà của cậu là người nhà của tôi, Tôn Vọng Thiên tôi hứa chắc chắn sẽ bảo vệ chu toàn cho vợ con cậu.

Năm đó, là một ngày mùa xuân năm 1952.

Tôn Tĩnh Vân vừa sinh ra đời.

Tin này truyền về trong nước, mẹ ruột Tôn Tĩnh Vân vô cùng bi thương, đã đích thân giao con gái cho bà cụ Tôn, sau đó dùng ba thước lụa trắng đi theo chồng mình.

Bà tốt nghiệp Đại học sư phạm Bắc Kinh, năm đó gặp chồng là cảnh vệ của cụ Tôn trên chiến trường, bị khí khái anh hùng của chồng thuyết phục, cự tuyệt sự theo đuổi của rất nhiều tư lệnh quân trưởng, bằng lòng gã cho một anh cảnh vệ nhỏ nhoi, mấy năm nay giữa hai vợ chồng tương kính như tân, dù tính cách nóng nảy nhưng lại rất quan tâm đến bà, đã từng rất ghét những cô nàng yếu đuối chết vì tình thời cổ đại, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại lựa chọn phương thức mình ghét nhất.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hai vợ chồng cụ tôn coi cô con gái nuôi Tôn Tĩnh Vân này như hòn ngọc quý trên tay.

Rốt cuộc Tôn Tĩnh Vân được cưng chiều như thế nào?

Trước kia nhà họ Tôn chỉ có một người con gái, còn lại đều là con trai, thời đó vẫn chưa kế hoạch hóa gia đình…

Nhà ông cụ Tôn đa tử đa phúc tổng cộng có sáu người con trai, con trai dĩ nhiên thích ở nhà gây chuyện, dùng lời của ông cụ để nói, đánh nhau là chuyện trẻ con đánh nhau, không đến mức gây ra sóng gió, thậm chí ngay cả con trai bị người ta đánh bể đầu ông cụ vẫn im lặng nhìn y tá băng bó. Cho dù là bà cụ hay là ông cụ đều là những người trải qua chiến tranh gió tanh mưa máu, trong mắt họ chuyện trẻ con đánh nhau mà gọi người lớn là chuyện rất vô vị.

Người của nhà họ Tôn, không cho phép ra ngoài gây chuyện.

Nhưng quy tắc này, không thích hợp đối với Tôn Tĩnh Vân.

Năm lớp bảy, Tôn Tĩnh Vân mười ba tuổi, ở trường bị lớp trên mắng là đồ con hoang không cha không mẹ, khóc lóc trở về nhà, lão tứ và lão ngũ nhà họ Tôn đã xách theo cục gạch, đánh cho con trai của vị nguyên thần lập quốc kia chạy ba vòng quanh phố, cuối cùng người lớn trong nhà tên đó ra mặt, lúc đó mới đuổi được mấy tên sắp đánh gãy chân người ta về nhà. Nghe nói, người ra mặt khuyên răn là em trai vợ sau của nguyên lão năm 49, nguyên lời của ông ta là:

- Một con nhóc không phải người của nhà họ Tôn, chuyện đến đây chấm dứt đi.

Dù sao cũng có người lớn ra mặt, lão Tứ và lão Ngũ là họ Tôn sau khi tức giận quay về, nghe nói bị mẹ tát cho hai cái vào mặt, ngay cả ông cụ cũng phải vứt chén trà.

Chuyện này, trở thành chuyện cười một thời ở thủ đô, từ nhà họ Tôn trị gia nghiêm khắc là có thể thấy được phần nào.

Ngay trong lúc mọi người cho rằng sự việc đã kết thúc, chuyện xảy ra tiếp theo, khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Sau Đại hội lần thứ nhất, cụ Tôn trước giờ không nói gì, lần này đã gọi chiến hữu cũ của mình đến, nói chuyện mấy hôm trước.

- Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói linh tinh cũng thôi đi, là người lớn mà sao cũng nói linh tinh vậy?

Ông cụ Tôn không nói vòng vo, mà nói thẳng với chiến hữu cũ.

Chiến hữu cũ sững sờ, ông ta cũng có nghe nói chuyện này, cho rằng trẻ con đánh nhau, ông cũng đã mắng con mình, tuy nhiên cũng không quan tâm lắm, giờ nghe ông cụ Tôn nói như vậy, hơi kỳ quái nói:

- Ông Tôn, chuyện này…

Ông cụ Tôn vẫn tươi cười, nói với chiến hữu cũ:

- Cậu em vợ kia của cậu, cần được dạy dỗ.

Nói xong, lập tức quay người bỏ đi.

Ngày hôm sau, cậu em vợ của vị nguyên lão kia bị một đám người chặn đánh ở đường Bình An, thủ đô, bị đánh một trận tơi bời.

Kẻ động thủ là lão đại nhà họ Tôn dẫn theo năm cậu em trai của gã.

Sau đó mọi người mới biết, sở dĩ về nhà lão Tứ và lão ngũ bị đánh mắng, là vì không thay em gái báo thù, bị người ta đuổi về, mất mặt!

Chuyện này, sau đó làm náo động đến chỗ tổng thống Lý, đối mặt với chiến hữu cũ đang lửa giận đùng đùng và tổng thống Lý ra mặt điều đình, ông cụ Tôn trước nay vẫn ôn hòa đã vỗ bàn, chỉ vào chiến hữu cũ mắng ầm lên:

- Cảnh vệ của ông đây vào sinh ra tử mấy chục năm, dùng cái chết để đổi lấy mạng của hai mấy tên quỷ nước Mỹ, con mồ côi của liệt sĩ đến miệng người nhà các người thành con hoang không cha không mẹ, mẹ nó trong lòng anh có tự hỏi, anh đang có lỗi với những liệt sĩ đã hy sinh, có lỗi với những chiến hữu đã chết của chúng ta không? Tiến vào thủ đô đánh mất bản chất, cưới con gái quên mất mẹ! Anh nói cho tôi nghe, ai là con bé không cha không mẹ? Ai là con hoang không cha không mẹ? Đừng để tôi nhìn thấy đám khốn kiếp nhà các người, nhìn thấy, ông đây đích thân đánh gãy chân hắn!

Ông cụ Tôn tòng quân từ thời thiếu niên, được xưng nho nhã, bao năm nay không hề nói từ thô tục, vậy mà vì chuyện này lại chửi mẹ nó, có thể thấy ông đã kìm chế cơn tức giận đến nhường nào.

Vị công thần kia xanh mặt, lần đầu tiên bị người ta chỉ mặt mắng như vậy, còn mình một câu cũng không nói được, cuối cùng chỉ tự nhận mình xui xẻo, cuối cùng đưa cậu em vợ về quê. Vì ông biết rằng, ông cụ Tôn nói là làm, nếu để ông ấy gặp cậu em vợ thật, đã nói chặt một chân tuyệt đối sẽ không động đến ngón tay gã.

Không chỉ có như thế, từ đó về sau, đám con cháu nhà họ Tôn, và đám con cháu nhà bên kia đã lén so kè với nhau không biết bao nhiêu lần.

Chuyện này, khiến Tôn Tĩnh Vân thật sự trở thành người của nhà họ Tôn. Người ở thủ đô đều biết, vì cô con nuôi này, ông cụ Tôn đã thật sự tức giận.

Còn Tôn Vũ Hiên khác những người khác, năm anh ta mười lăm tuổi, vì đánh nhau với người khác, đã đánh cho con trai một vị nguyên lão rất có sức ảnh hưởng ở thủ đô trở thành thái giám, chuyện này rất náo động, cơ hội khiến ông cụ cũng phải từ bỏ đứa cháu này, Tôn Vũ Hiên đang tuổi niên thiếu háo thắng muốn một mình gánh vác chuyện này, không ngờ đối phương lại tìm mười mấy người đến chặn anh ta vào ngõ cụt đánh thừa sống thiếu chết.

Là dì Tôn Tĩnh Vân đã cứu anh ta khỏi tay đám người kia, vì chúng dám động đến cháu trai trưởng không được coi trọng của nhà họ Tôn, nhưng không ai dám động đến ngón tay công chúa nhà họ Tôn, mọi người đều hiểu rõ, động đến Tôn Vũ Hiên, ông cụ Tôn đuối lý trước, nhưng động vào Tôn Tĩnh Vân, ông cụ tôn chắc chắn sẽ kéo theo một đội cảnh vệ đuổi giết họ khắp thủ đô.

Chờ đến khi đám người kia rời đi, Tôn Tĩnh Vân mới kéo Tôn Vũ Hiên ra khỏi đống rác, đưa anh ta đến bệnh viện.

Trí nhớ cuối cùng của Tôn Vũ Hiên trong lúc ý thức mơ hồ là cô út hai mắt đẫm lệ cầu xin bác sĩ cứu mình, còn anh ta biết rõ, từ sau khi bị người ta mắng khóc năm mười ba tuổi, cô út chưa hề khóc trước mặt người khác.

Từ đó về sau, Tôn Vũ Hiên thề, sẽ không để ai làm tổn thương cô út trước mặt mình.

Ai dám bắt nạt cô út, anh ta xử lý kẻ đó!

Hôm nay, ngay trước mặt mình, cô út đã bị người ta bắt đi!

Tôn Vũ Hiên trong lòng tự trách, nhìn Từ Quân Nhiên bằng ánh mắt tràn đầy sát ý, nếu như hôm nay cô nhỏ gặp chuyện bất trắc, Tôn Vũ Hiên sẽ thật sự giết người.

Đàn ông làm kẻ giết người, giết người không lưu tình!

0.13626 sec| 2482.133 kb