- Lão bí thư, chúng ta trò chuyện một chút.
Từ Quân Nhiên vừa phất tay để bác sỹ vừa bôi thuốc đỏ cho mình ra ngoài vừa nói với Nghiêm Vọng Tung.
Tuy hắn nói không sao, nhưng Nghiêm Vọng Tung vẫn không yên tâm, gọi bác sỹ đến khám cho Từ Quân Nhiên. Sau khi phát hiện ra chỉ là di chứng của việc trẹo ra, tay chân chỉ hơi sưng lên một chút, bôi chút thuốc rồi nghỉ ngơi là được.
Nghiêm Vọng Tung nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, đầu tiên thì hơi ngẩn người, sau đó mới gật đầu, nói với chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Ngô Lương Tân đang đứng bên cạnh:
- Lão Ngô ra bên ngoài coi chừng đi, có chuyện gì nhớ gọi tôi, chú ý bên phòng cấp cứu.
Ánh mắt của Ngô Lương Tân khẽ đảo, nhưng rồi vẫn gật đầu:
- Dạ được thưa lão bí thư.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và Nghiêm Vọng Tung, Nghiêm Vọng Tung mới chầm chậm nói:
- Có chuyện gì thì cháu nói đi.
Ông ta biết, nếu không có chuyện quan trọng, Từ Quân Nhiên sẽ không cần phải nói riêng với mình.
Từ Quân Nhiên trầm tư trong giây lát rồi nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Lão bí thư, ông thấy, bí thư Trương và chủ tịch Chu, ai khá hơn?
Nghiêm Vọng Tung khẽ giật mình, rồi hiểu ra ngay, Từ Quân Nhiên đang hỏi nếu phải chọn, ông ta sẽ chọn đứng về bên nào.
Hiện nay, hai người nổi danh nhất ở thành ủy Toàn Châu hiện nay, một người là bí thư thành ủy Trương Kính Mẫn, một người là phó bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố Chu Dật Quần. Hai người này, một người là chủ nhiệm Ủy ban cải cách thành phố Toàn Châu năm đó, một người là cán bộ được chuyển từ chức vụ tổng thư ký tỉnh ủy xuống. Cả hai đều không phải ngọn đèn đã cạn dầu. Tuy thành phố Toàn Châu được cải cách từ một khu vực thành một thành phố chưa đày 5 năm, nhưng họ cũng đã kéo được một nhóm người đứng về phe mình.
Quan trọng nhất là sau lưng hai người này cũng có những nhân vật chủ chốt ở Tỉnh ủy.
Lúc này, cán bộ cấp huyện còn chưa chịu sự quản lý của Tỉnh ủy. Trong thành phố, họ là những người có quyền lựa chọn chủ tịch huyện hay bí thư huyện ủy, cũng đồng nghĩa với việc, theo dự tính ban đầu của Nghiêm Vọng Tung và Từ Quân Nhiên, nếu Nghiêm Vọng Tung muốn rút lui khỏi vị trí lãnh đạo ở huyện Võ Đức, nhất định phải được sự đồng ý của thành ủy.
Rõ ràng, đối với một Nghiêm Vọng Tung luôn không thích phe phái, lần này, ông ta nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Trầm tư trong giây lát, Nghiêm Vọng Tung khó khăn nói:
- Chuyện này nói ra không dễ.
Từ Quân Nhiên ngẫm nghĩ:
- Ông và bí thư Trương, chủ tịch Chu không có chút giao tình nào sao?
Hắn rất hiếu kỳ với chuyện này. Kiếp trước, Nghiêm Vọng Tung bị lật đổ vì ông ta không có hậu thuẫn, cùng với việc chụp mũ của Tần Quốc Đồng không hề nhỏ, chẳng khác nào bắt Nghiêm Vọng Tung phải xông pha vào những vụ tranh chấp chính trị, dưới tình huống đó, ông ta có muốn không bị hạ bệ cũng khó.
Nhưng hiện nay, có một người biết trước tất cả mọi chuyện ở đây, Nghiêm Vọng Tung đã trải qua giai đoạn nguy hiểm nhất, những việc phải làm sau đó chính là nghĩ cách để những năm cuối làm lãnh đạo được trải qua yên bình.
Nghiêm Vọng Tung cười khổ, chậm rãi nói ra tình hình của Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần.
Thời gian dần trôi qua, Từ Quân Nhiên cau chặt mày, sắc mặt cũng ngày càng trở nên khó coi.
Từ lời tường thuật của Nghiêm Vọng Tung, cuối cùng Từ Quân Nhiên đã có cái nhìn trực quan về hai vị lãnh đạo có sức ảnh hưởng với thành phố Toàn Châu.
Trương Kính Mẫn là cán bộ kỳ cựu của Toàn Châu, có thể nói là cán bộ trong giai đoạn Toàn Châu phát triển.
Năm đó, khi Toàn Châu vẫn chỉ còn là một khu vực nhỏ, lão đã là phó bí thư, điểm đáng sợ nhất của người này chính là quan hệ nhân mạch kinh doanh nhiều năm của lão ở Toàn Châu. Trong thời kỳ bạo loạn, lão bò lên từ cơ sở, thuận lợi leo lên chức cao, trở thành chủ nhiệm Ủy ban cải cách. Đến khi Toàn Châu trở thành một thành phố, lão cũng đánh bại những người khác để trở thành bí thư thành ủy Toàn Châu. Nghe nói quan hệ giữa vị bí thư Trương này và phó bí thư tỉnh ủy – người đứng đầu chính phủ tỉnh ủy không hề đơn giản. Trương Kính Mẫn ở Toàn Châu kinh doanh nhiều năm như vậy, có thể nói đa phần các cán bộ thành phố Toàn Châu đều do lão đề bạt, là một nhân vật đa mưu túc trí.
Nhưng Chu Dật Quần – con người này cũng không phải là người đơn giản. Trước khi được điều về nhậm chứ chủ tịch thành phố, y là tổng thư ký chính phủ tỉnh, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp đại học ở thủ đô, đã từng làm việc ở Ủy ban Trung ương thủ đô, có quan hệ tốt với Hạ Thu Thực – phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Nam hiện nay, Hạ Thu Thực có thực lực, trở thành chủ tịch thành phố Toàn Châu. Năng lực của y rất mạnh, tuy nhậm chức chưa được bao lâu, nhưng đối mặt với Trương Kính Mẫn đã kinh doanh ở Toàn Châu nhiều năm, y đã nhanh chóng xây dựng được lực lượng của mình, địa vị ngang hàng với Trương Kính Mẫn ở Toàn Châu.
Không hề khoa trương khi nói năng, hai người này đều không phải ngọn đèn đã cạn dầu.
Nhưng điều khiến Từ Quân Nhiên không biết nói gì chính là lão bí thư Nghiêm Vọng Tung đều đã từng đắc tội với hai người này.
Nghĩ đến đây, mặc dù kiếp trước Từ Quân Nhiên đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm, nhưng hắn cũng phải bái phục Nghiêm Vọng Tung. Đắc tội với người đứng đầu Đảng chính trị của thành ủy mà vẫn có thể ngồi yên trên cái ghế bí thư huyện ủy, không biết do vận khí của lão bí thư tốt hay là ông ta khiến người khác không tìm ra nổi một nhược điểm nào.
Thật ra, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, sở dĩ Nghiêm Vọng Tung đắc tội với Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần, nói trắng ra là vì ông ta không muốn đứng về phía ai. Cho dù là phía chính phủ hay Đảng ủy, Nghiêm Vọng Tung đều không muốn bị cuốn vào. Ông ta chỉ muốn kinh tế huyện Võ Đức phát triển, để dân chúng có cơm ăn. Dù sao Toàn Châu cũng là một thành phố nghèo, Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần nếu muốn phát triển huyện Võ Đức, cũng rơi vào tình trạng muốn mà không được. Huống hồ, Nghiêm Vọng Tung đã coi huyện Võ Đức là nhà của mình, bình thường, họ sắp xếp nhân lực đều phải hao tổn nhiều sức lực, đừng nói đến việc làm những việc kiểu phân chia.
Không nói đến những thứ khác, ở bên trên cách một đoạn lại có một đoàn khảo sát, tổ nghiên cứu, xe ngựa răng rắc đi mấy cơ sở. Theo quy củ chốn quan trường, ít nhất cũng phải tiếp đãi đồ ăn, thức uống ngon lành, còn phải cử người đi cùng. Nhưng đến huyện Võ Đức, Nghiêm Vọng Tung sắp xếp gọn gàng cho họ một bàn bốn món một canh, tất cả đều là những đồ ăn thông thường của nhà nông, đương nhiên rượu không có. Vì theo lời nói của bí thư Nghiêm, lúc đầu khi Tôn lão gia về huyện Võ Đức thăm người thân, ngài ấy cũng được đãi ngộ như thế này.
Cũng đúng. Những năm 50, quả thật Tôn lão đã từng về huyện Võ Đức một lần. Khi đó, Nghiêm Vọng Tung không phải là bí thư huyện ủy mà là chủ tịch huyện, đã gặp Tôn lão một lần.
Có ngọn cờ lớn như vậy, cho dù Trương Kính Mẫn và Chu Dật Quần không muốn nhưng cũng đành nhịn.
Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn tin rằng, nếu kiếp trước, Nghiêm Vọng Tung không bị Tần Quốc Đồng tính kế, sớm muộn gì cũng bị Trương Kính Mẫn hay Chu Dật Quần viện cớ cách chức. Dù sao, cho dù là lãnh đạo nào đi chăng nữa cũng đều không muốn dưới mình có những thuộc hạ không quản lý nổi.
- Lão bí thư thật là…
Từ Quân Nhiên cười khổ nhìn Nghiêm Vọng Tung rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Ông lão này quá thẳng thắn rồi, hoặc nói là, ông ta giống một người lính hơn là một người lãnh đạo.
Nghiêm Vọng Tung trừng mắt:
- Ta làm sao hả? Ta không thẹn với lương tâm.
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, cả buổi trời không nói nổi câu gì.
Đúng vậy, không thẹn với lương tâm!
Làm lãnh đạo có mấy người có thể không thẹn với lương tâm? Không chỉ làm quan mà ngay cả làm người cũng vậy, ai dám vỗ ngực nói mình chưa làm việc gì trái với lương tâm?
Mọi người quen dùng âm mưu, dùng quyền lực để giải quyết vấn đề, nhìn nhận vấn đề, quen tranh giành với nhau, quen ở vị trí cao hơn để bao quát người khác. Đây không phải là bệnh chung của những người làm lãnh đạo hay sao? Cảm thấy trong tay có quyền lực là có thể quyết định vận mệnh của người khác. Họ không biết, quan là người hầu, là nô bộc của dân chứ không phải là chủ nhân của nhân dân.
Người ăn chặn người đóng thuế, người bịp bợm người đóng thuế, người dùng của người đóng thuế mà còn muốn quản lý người đóng thuế, đó chính là lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên đã quen với lối tư duy chốn quan trường ở kiếp sau, lúc hắn đối mặt với Nghiêm Vọng Tung, hắn bỗng thấy tự ti, mặc cảm.
Hắn thở dài một hơi, rồi nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Lão bí thư, lúc này, chúng ta cần nói chuyện với lãnh đạo thành ủy.
Từ Quân Nhiên hơi chần chừ rồi dứt khoát nói:
- Làm không tốt, có thể lợi dụng cơ hội này để khiến trong huyện có một số thay đổi…
Ánh mắt Nghiêm Vọng Tung sáng ngời. Ông ta biết, Từ Quân Nhiên đã có chủ ý. Tuy đứa nhỏ này còn trẻ nhưng từ lúc học xong đại học ở thủ đô trở về, đầu óc của hắn như thần tiên vậy. Các chủ ý quỷ quái cứ đến từng cái từng cái một, có lúc ngay cả một người lão luyện như ông ta cũng không đoán được mạch suy nghĩ của hắn.
- Quân Nhiên, rốt cục cháu có ý gì, nói cho ông nghe đi.
Nghiêm Vọng Tung nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Ta già rồi, sau này, huyện Võ Đức phải dựa vào những người trẻ như cháu. Nếu trước khi lui về nghỉ ngơi có thể giúp cháu mở đường, cho dù có phải mặt dày ta cũng không sao.
Đây là những lời thật lòng của ông ta. Tuy Từ Quân Nhiên mới về được khoảng một tháng, nhưng sự thay đổi trong tư tưởng của hắn, Nghiêm Vọng Tung đã nhận ra. Nếu còn ôm kiểu tư tưởng trước đây, chắc chắn họ không thể khiến huyện Võ Đức phát triển, muốn làm giàu phải biết tạo ra cái mới.
Nhưng ông ta đã không còn tinh lực để làm việc đó nữa rồi.
Trong lòng hơi chua xót, Từ Quân Nhiên biết rõ, ông lão trước mặt đã dâng hiến cả đời cho huyện Võ Đức. Hôm nay, khi đã sắp về hưu, ông ta còn phải làm một chuyện mình không muốn, mà nguyên nhân của mọi chuyện chỉ vì ông ta hy vọng nhân dân huyện Võ Đức có một cuộc sống tốt hơn.
- Lão bí thư, ông nói, nếu ông lui về rồi, ai sẽ trở thành chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy?
Từ Quân Nhiên hỏi Nghiêm Vọng Tung. Vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tuy Dương Duy Thiên có cơ hội trở thành bí thư huyện ủy, nhưng ứng cử viên cho vị trí chủ tịch huyện chưa chắc đã là Tần Quốc Đồng.
Nghiêm Vọng Tung sững sờ, nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Nếu là bí thư, chắc là chủ tịch Dương, dù sao thời gian cậu ta làm chủ tịch huyện cũng không phải là ngắn, trên thành phố cũng sẽ không làm khó. Còn về ứng cử viên cho chức chủ tịch huyện, phó bí thư Tần, đồng chí Thiên Cổ đều có cơ hội…
Nói tới đây, ông ta bỗng ngẩn người. Dù sao ông ta cũng là một ông già lão luyện đã lăn lộn cả đời người trong chốn quan trường, Từ Quân Nhiên vừa nhắc nhở, Nghiêm Vọng Tung đã hiểu rõ. Sắc mặt của ông ta biến đổi rất nhanh, toát lên một thái độ chần chừ, hồi lâu, ông ta mới kinh ngạc hỏi Từ Quân Nhiên:
- Ý cháu bảo ta làm một giao dịch với bí thư Trương sao?
Từ Quân Nhiên cười hì hì, lộ ra điệu bộ của hồ ly, rồi tươi cười nói:
- Sao lại không chứ? Phải mất mới có, nếu bí thư Trương đã muốn thâu tóm chức chủ tịch huyện, không bỏ ra một thứ gì khiến chúng ta quan tâm, sao chúng ta phải ủng hộ lão?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo