Nghiêm Vọng Tung im lặng nhìn người thanh niên trước mặt, nhịn không được mà nhẹ nhàng thở dài.

Từ Quân Nhiên tưởng rằng ông ta không đồng ý, nghĩ một lúc rồi nói:

- Lão bí thư, đây là cách không có cách nào cả. Cháu cũng biết Tần Quốc Đồng không phải là một món đồ, nhưng hiện nay, chúng ta chưa thể đụng tới gã. Dù sao, gã cũng là người của bí thư thành ủy Trương, nếu kéo gã vào chuyện này, làm không tốt sẽ liên lụy đến bí thư Trương, đó không phải là những gì mà tỉnh ủy muốn thấy.

Nghiêm Vọng Tung sững sờ. Nguyên nhân ông ta thở dài là vì ông ta cảm thấy đứa nhỏ Từ Quân Nhiên này tâm cơ quá mức thâm trầm. Mới tiến vào chốn quan trường được mấy ngày đã có thể nghiên cứu kỹ càng mọi chuyện liên quan đến lợi ích trao đổi trong thế giới này. Nhưng không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời này, điều này khiến Nghiêm Vọng Tung không thể không cảm khái, có lẽ có một số người bẩm sinh đã biết làm chính trị.

Dĩ nhiên ông ta không biết, kiếp trước Từ Quân Nhiên đã lăn lộn trong chốn quan trường hơn nửa đời người, không phải tư chất của hắn khác người, chẳng qua chỉ là hắn đã nhìn thấy quá nhiều chuyện lừa gạt để từ đó học được cách thông minh hơn mà thôi.

Chỉ sau khi trải qua một số việc, con người mới có thể thực sự trưởng thành.

Nghiêm Vọng Tung khẽ gật đầu rồi nói với Từ Quân Nhiên:

- Vậy theo cách nói của cháu, ta sẽ đi tìm bí thư Trương để nói chuyện.

Theo cách nghĩ của ông ta, nếu đã muốn trao đổi với bí thư Trương, trước tiên phải lấy được tín nhiệm của đối phương cái đã.

Không ngờ Từ Quân Nhiên mỉm cười rồi lắc đầu:

- Lão bí thư, trước hết ông cần đi gặp chủ tịch Chu.

- Chủ tịch Chu?

Nghiêm Vọng Tung khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng, ông ta đang trở nên hồ đồ mất rồi. Không phải ông ta sẽ nói điều kiện với bí thư Trương hay sao? Sao lại biến thành trước tiên phải đi gặp chủ tịch Chu rồi.

Khóe miệng Từ Quân Nhiên khẽ cong lên. Hắn nhẽ nhàng gõ chân, bình tĩnh nói:

- Chúng ta cần một người có thể dựa dẫm ở thành ủy. Ông lui về, huyện Võ Đức sẽ mất đi một nhân vật mạnh, hơn nữa, bối cảnh phát triển của trấn Lý gia, ông có tin rằng, trong vòng mấy năm nữa, huyện Võ Đức chúng ta sẽ trở thành trọng điểm tranh đấu của lãnh đạo thành ủy hay không? Cho dù là một cán bộ cấp huyện, nếu làm không tốt có khi trong thành phố cũng thi nhau tranh đoạt một phen.

Lời này của hắn hoàn toàn không phải là những lời nói quá. Từ Quân Nhiên đã từng làm cán bộ huyện, hắn hiểu rõ một huyện phát triển kinh tế sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với một khu vực có nền kinh tế lạc hậu.

Kiếp trước, Từ Quân Nhiên đã tận mắt nhìn thấy, một đám lãnh đạo thành ủy vì việc lựa chọn một phó chủ tịch huyện mà đấu đá nhau, cãi nhau đỏ mặt tía tai trong một cuộc họp.

Lúc đó, hắn làm bí thư huyện ủy ở một huyện có nền kinh tế rất phát triển nên được cho phép dự thính hội nghị thường vụ thành ủy. Hắn đã tận mắt nhìn thấy vẻ đạo mao, cao cao tại thượng của đám lãnh đạo thành ủy, chỉ vì ứng cử viên cho chức phó chủ tịch huyện mà tranh đoạt nhau, không ai chịu nhường ai. Mọi người đều muốn dùng người ở phe mình, dù sao ở lại một huyện có nền kinh tế phát triển vài năm, cũng đồng nghĩa với việc đã viết lên một nét bút quý giá trên hồ sơ lý lịch, sau này lúc được đề bạt cũng có cái cớ

Đây là chốn quan trường, mỗi người đều không phải là một cá thể độc lập, mỗi người đều đại diện cho lợi ích của những người ở sau mình.

Nếu nói chim khôn biết chọn cây mà đậu, thì cũng phải suy nghĩ tới một vấn đề, nhành cây này có đáng giá cho nó nghỉ lại hay không. Từ trước đến nay, Từ Quân Nhiên không tin chuyện trên thế giới có thứ gọi là yêu hận vô tình, mỗi người làm việc đều có mục tiêu theo đuổi, nói trắng ra là vấn đề lợi ích. Một người lãnh đạo, nếu không có sự hỗ trợ của các cán bộ cấp dưới, chắc chắn sẽ thành một kẻ cô đơn. Chuyện này cũng giống như các đế vương thời cổ đại, nếu không có sự ủng hộ của các đại thần, chắc chắn đế vương sẽ mất giang sơn. Mà lý do đám đại thần ủng hộ cho đế vương, chính là vì đế vương có thể đem lại cho họ những lợi ích tương đương.

Chốn quan trường cũng giống như vậy, nếu một người lãnh đạo không thể đem lại lợi ích cho những cán bộ xung quanh mình, vậy thử hỏi có cán bộ nào dám dựa vào người lãnh đạo đó.

Cho dù là một cán bộ thanh liêm đến thế nào đi chăng nữa cũng đều muốn cân nhắc đến vấn đề thăng tiến.

Cả đời làm cán bộ cấp thấp, chỉ sợ cho dù là một người không có khát vọng cũng chẳng muốn như vậy. Huống hồ, đã bước vào chốn quan trường, ai lại không muốn mình từng bước thăng quan tiến chức, một bước lên mây cơ chứ?

Lãnh đạo cũng là người, cũng có những nhu cầu của con người, sẽ có một số việc vượt quá sự tưởng tượng của con người.

Nhìn Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân Nhiên thành khẩn nói:

- Cháu cam đoan với ông, trấn Lý gia chỉ mới là bắt đầu, trong vài năm nữa, toàn bộ huyện Võ Đức sẽ trở thành khu vực phát triển nhất thành phố Toàn Châu. Tương ứng với nó, chúng ta cũng cần chuẩn bị thật tốt, sau này, các thế lực ở huyện Võ Đức đều muốn nhúng tay vào. Xu thế này, ông không ngăn cản nổi, vì thế, chúng ta cần tìm được một bằng hữu liên minh phù hợp.

Sắc mặt Nghiêm Vọng Tung bỗng trở nên rất nghiêm túc. Dĩ nhiên, ông ta đã hiểu ý Từ Quân Nhiên:

- Cháu nói, bằng hữu liên minh đó là Chu Dật Quần?

Ông ta gọi thẳng tên chủ tịch thành phố.

Từ Quân Nhiên lắc đầu:

- Chủ tịch Chu chỉ là cầu nối mà thôi, người đó chính là chủ tịch huyện Dương.

Từ Quân Nhiên tươi cười, nhẹ nhàng nói:

- Cháu tin, chủ tịch Dương là một bằng hữu có thể tin tưởng được vì ông ta là kiểu lãnh đạo tốt, biết suy nghĩ cho lợi ích của dân chúng. Kiểu người này nếu có thể giữ lại huyện Võ Đức 10 năm, vậy thì 10 năm sau, chắc chắn huyện Võ Đức sẽ trở thành huyện giàu nhất tỉnh.

Nghiêm Vọng Tung gật đầu như đã hiểu. Lời nói của Từ Quân Nhiên khiến ông ta suy nghĩ rất nhiều. Hiểu biết của ông ta về Dương Duy Thiên không ít hơn Từ Quân Nhiên, dù sao, trước đây hai người là đối thủ cạnh tranh, giao tiếp thông thường toàn nói lời hay, người mình hiểu rõ nhất không nhất định phải là bạn bè của mình mà có thể là đối thủ của mình.

Trong suy nghĩ của Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên có thể không phải là một vị lãnh đạo tốt nhưng chắc chắn là người tốt.

Nghiêm Vọng Tung khẽ gật đầu rồi nói:

- Ông hiểu ý của cháu… Ý cháu là, nếu để chủ tịch Dương tiếp nhận vị trí của ông, ai làm chủ tịch huyện cũng không quan trọng phải không?

Từ Quân Nhiên cười hì hì:

- Lão bí thư nói đúng rồi. Cho dù ai làm chủ tịch huyện đi chăng nữa đều phải nghe theo lãnh đạo Đảng ủy. Nếu Dương Duy Thiên làm bí thư huyện ủy, kế hoạch chúng ta đang xây dựng có thể tiếp tục tiến hành, hơn nữa, có chú Lục và ông ở bên cạnh giúp đỡ, căn bản không cần lo lắng không kiểm soát được thường ủy…

- Về phần ứng cử viên cho chức vụ chủ tịch huyện…

Ánh mắt Từ Quân Nhiên bỗng trở nên tàn nhẫn:

- Hiện tại chưa thể đụng đến gã, không đồng nghĩa với việc tương lai không còn cơ hội nào khác. Chỉ có điều, chuyện lần này liên quan đến rất nhiều người, ngộ nhỡ khiến Tần Quốc Đồng làm không tốt, chỉ sợ sẽ tạo nên một chấn động lớn ở Toàn Châu chúng ta. Nếu như vậy, chắc chắn tỉnh ủy sẽ không hài lòng, chúng ta còn chưa đến đích, chút vốn liếng để lãnh đạo tỉnh ủy cho chúng ta chùi mông.

Lời này của Từ Quân Nhiên tuy có chút thô tục, nhưng đó là lời thật lòng. Huyện Võ Đức hiện nay đã trở thành nơi cần chú ý của thành phố Toàn Châu thậm chí của cả tỉnh ủy Giang Nam. Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hiên xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ kinh động đến ông Tôn ở thủ đô. Tuy hiện nay ông Tôn không quản nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là quyền lực của Tôn lão đã mất. Mấy đứa con của Tôn gia chiếm một thế lực không nhỏ trên chính đàn Trung Quốc. Điểm quan trọng nhất là, vị Tôn lão gia kia là một trong số những nguyên lão ít ỏi ở thủ đô còn chưa tỏ rõ thái độ. Cho dù là phe bảo thủ hay phe cải cách đều muốn có thể dành được sự ủng hộ của vị nguyên lão này.

Trong thời khắc mấu chốt này lại có lãnh đạo ở tỉnh Giang Nam cố ý gây chuyện với con gái và cháu trai của ông Tôn, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ.

Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu người sẽ sứt đầu mẻ trán vì tin tức nay, ít nhất những người muốn kéo ông Tôn về phía mình sẽ chỉ thị thuộc hạ phân tích kỹ càng chuyện này để đưa ra quyết định.

Vì trong tỉnh ủy Giang Nam, tranh chấp giữa phe bảo thủ và phe cải cách chưa hề ngã ngũ.

Chủ tịch tỉnh Lộ Trường Ba là lãnh đạo bảo thủ điển hình, mà phó chủ tịch tỉnh Hạ Thu Thực lại là ngươi đi đầu phe cải cách.

Còn người đứng đầu tỉnh ủy Tiễn Thành Nho lại thuộc phe trung gian không ủng hộ cũng không phản đối, nguyên nhân chính là vì Tiễn Thành Nho đã lớn tuổi, không chỉ một lần xin nghỉ hưu, chỉ có điều vì hiện nay tạm thời chưa có người thích hợp thay thế, nên mới phải lưu lại ở tỉnh ủy để chủ trì đại cục. Thế nhưng, Tiễn Thành Nho lại là cấp dưới cũ của ông Tôn.

Trong tình huống như vậy, chuyện nhỏ phát sinh ở huyện Võ Đức chắc chắn sẽ khiến các thế lực ở tỉnh Giang Nam phải hãi hùng, hoảng hốt.

Tuy Nghiêm Vọng Tung không biết những thứ đó, chỉ có điều, ông ta cũng hiểu, cùng với sự phát triển kinh tế của huyện Võ Đức, những biện pháp được thực hiện sẽ thu hút sự quan tâm của các thế lực. Trước đây khi huyện Võ Đức còn nghèo thì thôi đi, bộ xương già này còn có thể ngăn cản một vài mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng cùng với sự phát triển kinh tế, cấp trên chắc chắn sẽ không cho phép để xảy ra hiện tượng không phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Đến lúc đó, nếu mình còn muốn diễn lại trò trước đây, chọc giận cấp trên, một lệnh đưa xuống, cho dù không muốn cũng đành cắn răng tiếp nhận.

Không bằng thời điểm này tìm một người có thể hợp tác giúp ổn định lại cục diện ở huyện Võ Đức.

Tuy có nhiều nghi ngờ, nhưng dù sao cũng tốt hơn gà bay trứng vỡ, làm mai mối cho người khác thì hơn.

Dù sao, xem xét tình hình hiện nay, một khi huyện Võ Đức phát triển theo kế sách của Từ Quân Nhiên, chẳng khác nào người nhậm chức ở đây đã tô son lên lý lịch của mình.

- Cháu xem mà làm, ông nghe cháu.

Nghiêm Vọng Tung nói dứt khoát với Từ Quân Nhiên. Ông ta đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi. Một lão già lọm khọm như ông ta cũng nên nhường đường cho người trẻ thôi, để cho chúng phát triển.

Từ Quân Nhiên nhìn ông lão tóc điểm bạc, trong lòng thấy thật ghen tỵ. Cả đời ông lão đều chỉ nghĩ cho người khác, đến giờ cũng chưa hề nghĩ cho mình chút nào.

Cái gọi là xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, đại khái chính là người như thế này.

Hắn âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải làm cho huyện Võ Đức giàu lên. Kiếp trước đã trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn phát triển kinh tế của một huyện đối với Từ Quân Nhiên chỉ là một bữa sáng điểm tâm. Cho dù là vì nguyện vọng của Nghiêm Vọng Tung, hắn cũng sẽ làm.

Lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Ngô Lương Tân bước vào.

- Lão bí thư, thư ký Trình ở Ủy ban chính pháp thành phố gọi điện tìm ngài.

Ngô Lương Tân khổ sở nhìn Nghiêm Vọng Tung nói.

0.13093 sec| 2435.789 kb