Tôi cam đoan với anh, huyện Võ Đức tuyệt đối không phải như anh nghĩ!
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Vũ Hiên, chậm rãi nói.
Hắn không cần đoán cũng biết Tôn Vũ Hiên đang nghĩ gì, không gì khác ngoài việc trật tự trị an của huyện Võ Đức không ổn, bởi lãnh đạo trong huyện quản lý không tốt.
Quả thật nếu để lãnh đạo huyện Võ Đức gánh tội danh này, thì những kẻ đầu tiên phải chịu xui xẻo, chính là Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên, hai người đứng đầu Đảng và Chính quyền, tiếp theo sẽ là hai bí thư Chính pháp uỷ Lý Đông Viễn và Trình Hoành Đạt, cho đến cục trưởng cục công an huyện, sự sống còn của Trình Hoành Đạt thì Từ Quân Nhiên không quan tâm, nhưng ba người còn lại, thì bất luận thế nào mình cũng không thể bỏ mặc họ không quan tâm.
Tôn Vũ Hiên không lên tiếng, chỉ lặng lẽ móc ra một khẩu súng, lên nòng bốp một tiếng.
Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa không khóc nổi, thằng này đúng là bị điên, mặc dù cảm xúc có thể hiểu được, nhưng trong tình cảnh như thế này mà móc ra khẩu súng, thì đúng là khó hiểu, chẳng nhẽ muốn doạ những người đi đường mặt đang biến sắc bỏ chạy hay sao?
Từ Quân Nhiên kéo giữ Tôn Vũ Hiên lại, trầm giọng nói:
- Anh cất súng đi, chẳng nhẽ muốn giết người ngay giữa phố sao?
Tôn Vũ Hiên lạnh lùng hừ một tiếng:
- Cậu tưởng tôi không dám?
Từ Quân Nhiên cười đau khổ, bất đắc dĩ nói với anh ta:
- Tôi biết là anh dám! Anh đã dám rút súng ra, thì chắc chắn là dám nổ súng! Nhưng vấn đề là, nếu anh nổ súng mà có thể giải quyết được vấn đề thì cần gì hai chúng ta ở đây tìm cách làm gì nữa?
Tôn Vũ Hiên im lặng, trợn mắt hung dữ nhìn Từ Quân Nhiên, đóng chốt an toàn, nhét súng trở lại vào trong áo.
Từ Quân Nhiên thở phào một cái, vỗ vỗ bờ vai Tôn Vũ Hiên, vừa đi lại vòng vòng rồi dứt khoát đi về hướng một nhà dân quanh đấy.
Tôn Vũ Hiên tuy không hiểu lắm nhưng vừa nghĩ đến tung tích của người cô đều dựa cả vào người này, thì chỉ còn cách nhẫn nại đi theo.
Đến trước ngôi nhà, cánh cửa chỉ khép một nửa, Từ Quân Nhiên gõ mấy cái, sau đó mới đẩy cửa vào, trong phòng chỉ có một đôi vợ chồng, chừng khoảng hơn 40 tuổi, người đàn ông lúc này đẩy vợ về phía sau lưng như để bảo vệ, hơi căng thẳng nhìn Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên vừa bước vào.
- Các anh muốn gì?
Người đàn ông hỏi một cách cảnh giác, Từ Quân Nhiên lờ mờ nhìn thấy trong tay ông ta hình như đang cầm một khẩu súng săn.
Lắc đầu một cách bất đắc dĩ, Từ Quân Nhiên hiểu rằng, một huyện miền núi như huyện Võ Đức, chuyện rất nhiều nhà có súng săn là điều bình thường. Tình hình này, cũng phải tới cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 mới có thể giải quyết được.
- Ông vừa nhìn thấy gì phải không?
Không đợi Từ Quân Nhiên nói, Tôn Vũ Hiên đã vội vàng hỏi ông ta, bây giờ chỉ cần cứ chậm một phút thì Tôn Tĩnh Vân sẽ nguy hiểm thêm một phút.
Từ Quân Nhiên cũng hiểu được tâm trạng của anh ta, nếu như đổi lại là chính người nhà của mình bị mất tích thì e rằng Từ Quân Nhiên còn giận dữ hấp tấp hơn cả hắn. Đối với Tôn Vũ Hiên mà nói, chuyện anh ta có thể khống chế được cảm xúc, khiến Từ Quân Nhiên đã quá kinh ngạc, theo những gì mà Từ Quân Nhiên hiểu về Tôn Vũ Hiên, việc Tôn Vũ Hiên không nổ súng đã là quá nể mặt mình.
Người đàn ông giơ giơ khẩu súng, trầm giọng nói:
- Chúng tôi không nhìn thấy gì hết, các anh ra ngoài đi!
Tôn Vũ Hiên giận dữ , vừa định nói tiếp, thì Từ Quân Nhiên cản anh ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói:
- Để tôi hỏi
Đẩy Tôn Vũ Hiên ra sau lưng, Từ Quân Nhiên nhìn về phía người đàn ông, chân thành nói:
- Chú ơi, cho tôi hỏi một câu, người phụ nữ xảy ra chuyện ban nãy có phải đã bị đám người thường xuyên chơi bời trong huyện bắt đi không? Chú chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Người đàn ông do dự một lát, thì người phụ nữ nấp sau lưng anh ta bỗng nói:
- Phải!
Thở phào một cái, Từ Quân Nhiên tiếp tục hỏi:
- Phố Đông? Hay là thành Tây?
Lần này người đàn ông mở miệng nói:
- Đông
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, đưa tay lấy từ trong túi quần ra vài tờ tiền giấy, để lên mặt bàn nói:
- Việc hôm nay cảm ơn hai người, lát nữa, tôi sẽ gọi người đến. Các người cứ yên tâm, Sự việc này về sau sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai ở huyện Võ Đức của chúng ta nữa!
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài, Tôn Vũ Hiên âm trầm đi sau.
Đi đến đường cái, Từ Quân Nhiên nhìn nhìn về hướng phố phía đông, lộ vẻ tàn nhẫn, thuận tay cầm lên một miếng gỗ không biết ai vứt bên đường, vừa đi về phía trước vừa nói với Tôn Vũ Hiên:
- Lát nữa khi đến nơi, nhìn thấy chủ nhiệm Tôn anh hãy bắn luôn, người đó là tên lưu manh tung hoành ở huyện tôi đã nhiều năm! không cần khách khí.
Tôn Vũ Hiên nhìn Từ Quân Nhiên hỏi:
- Làm sao cậu biết?”
Từ Quân Nhiên lại cười đau khổ:
- Ban nãy tôi hỏi rồi, có phải là đám người thường xuyên hoạt động trong huyện thành.
- Hai người kia gật đầu, điều này chứng tỏ, người bắt chị Tôn đi, là đám lưu manh thường gây gổ trong huyện. mà huyện Võ Đức của chúng ta, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có một vài tên hay gây gổ, đám người phía Đông.
- Chắc chính là những tên đã mang chị Tôn đi.
Tôn Vũ Hiên không nói gì, chỉ lẳng lặng rút súng ra, mở chốt an toàn, sau đó cởi bỏ áo khoác, giấu khẩu súng vào bên trong.
Điều mà Từ Quân Nhiên không nói với anh ta chính là, thành phố phía đông là địa bàn củaTrình Hoành Phát em trai cục trưởng cục công an huyện Trình Hoành Đạt
Hai người Từ Quân Nhiên đi trước, Tôn Vũ Hiên đi sau thẳng tiến về thành phố phía Đông, cả hai người họ đều rõ, trước khi viện binh của huyện uỷ tới, nhất định phải tìm thấy Tôn Tĩnh Vân trước.
Người trên phố không đông, khi Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên tới trước cổng của một ngôi vườn lớn, trông thấy hai người đàn ông mặc áo sơ mi không biết đang nói cười cái gì.
Lúc nhìn thấy bọn họ, Tôn Vũ Hiên nhíu mắt, thấp giọng nói:
- Tên bên trái, vừa nãy suýt chút nữa đâm vào tôi cùng cô út.
Từ Quân Nhiên sắc mặt lạnh lại, hắn không phải là loại vừa, chỉ cần động não một chút, liền hiểu ngay ra vấn đề, Từ Quân Nhiên đoán mấy thằng kia chắc nhìn thấy vẻ đẹp của Tôn Tĩnh Vân, liền về báo cho Trình Hoành Phát, tiếp theo là xảy ra vụ cưỡng hiếp dân nữ trắng trợn. Chỉ có điều, xem ra Tôn Tĩnh Vân đã phản kháng lại, hơn nữa còn để lại manh mối.
- Chúng mày …
Hai người đứng ở cổng nhìn thấy Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên âm thầm đi tới, sửng sốt một chút ngay sau đó quát hỏi, chỉ có điều gã bên trái lúc nhìn thấy Tôn Vũ Hiên thì mặt hơi biến sắc, bất giác lùi lại phía sau một bước.
Ngược lại, gã bên phải như quen biết Từ Quân Nhiên, cười he he:
- Ôi, đây chẳng phải bí thư Từ của trấn Lý gia sao? Sao lại …
Từ Quân Nhiên nào có thời gian bắt chuyện tào lao với anh ta, giơ cao cây côn gỗ trong tay, dùng hết sức xoay tròn giáng từ trên xuống dưới.
Cây côn to như miệng bát, đập vào thân thể người phát ra tiếng pang pang. Từ Quân Nhiên không do dự, đập dữ dội vào bả vai đối phương, tên kia kêu ây da một tiếng, rồi ngã lăn xuống đất, không bò dậy nổi.
Từ Quân Nhiên không dừng lại, đập dữ dội thêm hai phát, rồi mới tiếp tục đi vào phía trong.
Bên kia, Tôn Vũ Hiên chưa hề động thủ, chỉ bỏ áo khoác trên tay vứt xuống đất, giơ tay chỉ tên kia đang rút dao găm quơ loạn xạ về phía Từ Quân Nhiên.
Tên đó sắc mặt cứng đờ, bước chân không ngừng lùi về phía sau, miệng lắp bắp:
- Chúng mày, chúng mày …
Từ Quân Nhiên không thèm quan tâm tới anh ta, vừa đi tới vừa quát:
- Người đâu?
Sở dĩ phải hỏi tên khốn khiếp này xem anh ta bắt người đi đâu, vì Tôn Vũ Hiên đã nói, chính tên này suýt chút nữa thì đâm vào Tôn Tĩnh Vân và mình.
Từ Quân Nhiên dám chắc chắn, đến tám, chín phần trăm chính y đã mật báo để Trình Hoành Đạt bắt đem Tôn Tĩnh Vân đi.
Tên kia nhìn Tôn Vũ Hiên đang giơ nòng súng đen ngòm về phía mình, giọng khô khốc chỉ chỉ sau lưng, lắp bắp:
- Anh Phát…
Từ Quân Nhiên cười lạnh, cây côn trên tay dữ dội nện vào cổ anh ta, cũng không cần quan tâm tên kia đang gào lên đau đớn, liếc Tôn Vũ Hiên một cái, hai người lại tiếp tục đi vào phía bên trong.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của hai tên kia đã làm kinh động không ít người. Ngày thường bọn người trong này chỉ ăn chơi lêu lổng, thích tụ tập đám lớn chơi bời, khi thì chơi cờ, lúc lại chuyện phiếm, tất nhiên cũng có tên ngủ, khi Tôn Vũ Hiên và Từ Quân Nhiên vào đến trong vườn, thì đã có tới mười mấy tên chui ra.
- Có chuyện gì?
- Người nào?
Khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên và Tôn Vũ Hiên, tất cả bọn chúng đều bất ngờ.
Cùng lúc, trong một gian phòng ở vườn sau, Trình Hoành Phát đang cười dâm đãng nhìn Tôn Tĩnh Vân trước mặt y.
- Người đẹp, gặp nhau tức là duyên phận, cô em tên là gì vậy?
Trình Hoành Phát xoa xoa tay, nói với Tôn Tĩnh Vân, Tôn Tĩnh Vân lúc này đang bị dây thừng chói chặt toàn thân, và đặt trên giường, trong miệng nhét đầy vải.
Tâm trạng của Trình Hoành Phát lúc này rất tốt, đúng lúc y đang ngồi trong phòng chán nản, thì tay chân đi mò mẫm ngoài phố lại về báo cáo là trong huyện mới xuất hiện một người đẹp lạ, ban đầu Trình Hoành Phát còn nghi ngờ, nhưng đến khi chính mắt anh ta trông thấy, thì không khỏi bị hút hồn bởi vẻ đẹp của Tôn Tĩnh Vân, kiểu đẹp với khí chất cao quý của người xuất thân từ Thủ đô như thế thì tất cả những người đàn bà mà y đã từng tiếp xúc trước đây đều biến mất.
Tục ngữ nói, tửu sắc hại nhân tâm, mà lúc này Trình Hoành Phát vừa uống rượu, sắc tâm thoáng chốc đã bốc cao trong đầu.
Tỏ ra dạn dĩ, Trình Hoành Phát ép sát lại gần Tôn Tĩnh Vân, đột nhiên bị Tôn Tĩnh Vân cự tuyệt, không ngờ Trình Hoành Phát liền cho người đem chói Tôn Tĩnh Vân lại.
Việc này, không phải y chưa từng làm bao giờ, cùng lắm thì sau khi xong việc sẽ vứt cho người đàn bà đó ít tiền, còn những người đàn bà đã bị y làm nhục thì thường cũng không dám làm ầm ĩ lên, vì sợ mất thanh danh bản thân. Dù sao thì tâm lí của mọi người phụ nữ đều như nhau là rất coi trọng thanh danh, nếu chẳng may để mọi người biết thì làm sao sống yên ổn nổi nữa?
Trình Hoành Phát không bao giờ lo ngại những người không phải dân bản địa, nên Tôn Tĩnh Vân từ nơi khác đến chuyện này đối với y mà nói lại càng là chuyện hay.
Ôm ý nghĩ đó, Trình Hoành Phát nhìn về phía Tôn Tĩnh Vân, thò tay rút đống vải trong miệng cô ra, cười hê hê:
- Người đẹp, anh không muốn cưỡng bức cô em tí nào, chúng ta thương thương với nhau một chút có được không?
Tôn Tĩnh Vân lạnh lùng nhìn Trình Hoành Phát, tựa như đang nhìn một người chết:
- Mày sẽ phải hối hận đấy.
Trình Hoàh Phát ngạc nhiên, hình như đây là lần đầu tiên y gặp phải một người đàn bà trong tình huống như thế này mà vẫn còn trấn tĩnh như vậy.
Bình thường thì người đàn bà nào ở vào tình huống này hoặc là kịch liệt phản kháng, hoặc là khóc lóc ầm ĩ xin tha, nhưng người phụ nữ này, từ lúc bị bắt về, đều chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn y. Nói thật là Trình Hoành Phát rất không thích ánh mắt kiểu đó, kiểu ánh mắt như của nữ thần ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Kẻ có nội tâm ti tiện, trong lòng bất minh thường không thích nhìn thẳng vào mắt người khác cũng không thích người khác nhìn thẳng vào mắt mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo