Lão trà khách đúng là người trong nghề, nghe Tả Thiếu Dương nói tới đâu gật đầu tới đó, cuối cùng giơ ngón cái lên:” Nói rất chuẩn xác, khá giống phương thuốc người ta kê cho lão phu.”
Tới đó ông ta chuyển đề tài: “ Hôm trước ở quán trà nghe người ta kháo nhau, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường tới Quý Chi Đường khốn khổ van xin bán cho họ phương thuốc khai khiếu tỉnh thần, nói phương thuốc này cứu đứa con của thổ tài chủ thôn ngoài thành. Kết quả là bị tỷ tỷ của cậu dùng chổi đánh đuổi, nói như thật vậy. Lão phu vốn không tin, Nghê đại phu là ai mà phải mua phương thuốc của Quý Chi Đường, dù mấy trà khách thề thốt làm chứng nhìn thấy Nghê Nhị bị tỷ tỷ ngươi cầm chổi đuổi đánh vẫn không tin, cho rằng có nguyên nhân khác.”
Nói tới đó lão trà khách dừng lại, nhấp ngụm trà, mặt có vẻ hưởng thụ lắm:” Hôm nay cậu xem bệnh cho lão phu, lão phu tin tới tám phần rồi, nhưng không phải là tin vào cha cậu, mà tin ở cậu đấy. Bằng vào y thuật của cậu, làm ra phương thuốc khiến Nghê đại phu phải thèm khát vẫn là có khả năng."
Chuyện này cha y cấm trong nhà nói ra, ông khinh không thèm dùng trò hạ thấp người khác để đề cao mình như vậy. Hồi Hương tỷ tỷ rất nghe lời cha cho nên không nói ra, mẹ thì càng phải nói, chắc chắn không tiết lộ, Tả Thiếu Dương cũng vậy. Có điều nhà y không nói thì có ích gì? Hôm đó có Triệu Tam Nương, còn có nhiều hàng xóm vây quanh, rốt cuộc không ngăn được tin tức truyền đi, Nghê Nhị chuyến này hẳn căm hận lắm. Cơ mà thế cũng tốt, có tác dụng nâng cao danh tiếng cho Quý Chi Đường.
Tả Thiếu Dương thấy người ta khen mình, chắp tay nói:" Đa tạ lão bá khen ngợi, nhưng phương thuốc này đúng là của Quý Chi Đường, cháu không có bản lĩnh tự sáng tạo ra phương thuốc."
" Cha cậu không có bản lĩnh ấy, ta dám khẳng định." Lão trà khách hoàn toàn không tin, nhưng Tả Thiếu Dương nói thế cũng không truy cứu sâu hơn:" Thôi không nói chuyện ấy nữa, nói vậy lão phu đi, phương thuốc ngươi kê đúng rồi, nhưng chỉ e không có tác dụng đâu."
“ Vì sao?” Tả Thiếu Dương không nghĩ như vậy, thuốc y kê chưa dừng mà lại nói không có tác dụng:
Lão trà khách than thở:" Ta không rõ, phương thuốc trước kia ta dùng cũng không khác là bao, uống xong hoa đầu chóng mặt, không lâu sau còn nôn, uống vào lại nôn, khó chịu lắm. Thôi đau thì đau, chịu được, dù sao chẳng chết người, chứ uống thuốc vào thì không khác gì chịu tội sống."
Tả Thiếu Dương hỏi:” Lão bá uống thuốc ở đâu kê?”
“ Tất nhiên là Huệ Dân Đường rồi, toàn bộ hiệu thuốc y quán ở Hợp Châu này thì họ là lão đại, Hằng Xương của lão phu chỉ bán thuốc, cho nên với thuốc men cũng có chút kiến thức, nhìn đơn thuốc cậu kê không khác nhiều Nghê đại phu, chứng tỏ y thuật cũng không kém nhiều.”
“ Lão bá quá lời, cháu sao dám so với Nghê đại phu.”
“ Ừ, tự tin mà không kiêu ngạo, tốt. Nói thật thì y thuật họ Nghê kia cũng ra quái gì đâu, ở cái Hợp Châu này có thể xưng danh y chứ ra ngoài thì hừ …. Lão phu vào nam ra bắc, thấy người hon ông ta nhiều rồi, ông ta đã là cái thá gì? Cậu còn trẻ đã có thành tựu này, nỗ lực thêm, tương lai vượt qua ông ta, để bách tính Hợp Châu được hưởng phúc lây.”
“ Đa tạ lão bá cổ vũ.” Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, không biết ông già này lai lịch ra sao mà ngay Nghê đại phu cũng dám chê bai thẳng thừng, có sao nói vậy không sợ đắc tội. Lại nghĩ, người bệnh uống thuốc gây phản ứng dạ dày có nhiều nguyên nhân, y thấy phải tra rõ:” Lão bà uống thuốc xong ngoại trừ chóng mặt buồn nôn còn có triệu chứng gì nữa.”
“ Tê lưỡi, đôi khi người bủn rủn, lòng bực bội bất an.”
Trúng độc ô đầu rồi, Tả Thiếu Dương có kết luận ngay:” Lão bá còn nhớ lượng thuốc trong đơn không? Ô đầu dùng bao nhiêu không?”
“ Có, ô đầu dùng ba lạng, thuốc do chính lão phu bào chế mà.”
Bình thường mà nói trong Xuyên ô đan dùng 12 gam, hoặc là thuốc sắc dùng 60 gan thì đều an toàn. Nếu như dùng phương pháp bào chế chính xác, có thể dùng xuyên ô với lượng rất lớn. Danh y Vân Nam Ngô Bội Hành vì giỏi dùng ô đầu, phụ tử, cho nên được người ta đặt cho ngoại hiệu " Ngô phụ tử". Lượng ô đầu phụ tử dùng lớn tới kinh người, dùng tới trên 100 gam, nhưng không hề khiến người bệnh trúng độc, hiệu quả rõ ràng, cho thấy bào chế đúng, có thể dùng với lượng lớn.
Nghê đại phu kê đơn cho lão trà khách, dùng tới ba lạng ô đầu, ba lạng theo cân thời đường là 150 gam, rõ ràng đã vượt qua lượng dùng an toàn, có trúng độc hay không phải xem phương pháp bào chế. Phương pháp bào chế sẽ quyết định khả năng làm giảm độc tố của ô đầu. Từ chuyện người bệnh dùng xong thấy tê lưỡi, thậm chí tê chân tay và tim đập, đã có phản ứng trúng độc nhẹ, rất có khả năng bào chế chưa đúng.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:” Chính lão bá bảo chế sao?”
Lão béo uống trà lại nói xen vào:” Tiểu từ mù mắt à, trước mặt ngươi là thương nhân dược liệu lớn nhất Hợp Châu chúng ta, chưởng quầy Hằng Xương dược hành, ngoại hiệu Chúc Dược Quỹ ( tủ thuốc) đấy. Ta chẳng ưa gì lão ta, chẳng việc gì phải khen, cái dược hành đó buôn gian bán lận, làm ăn cũng to lắm, châu huyện quanh đây không có cái nào lớn hơn đâu.”
“ Ai mua gian bán lận? Sau này cần thuốc đừng có trơ mặt xin lão phu nhé.” Chúc Dược Quỹ chửi lão béo một câu, sau đó quay sang ôn hòa nói tiếp:” Không trách tiểu lang trung được, mấy năm qua lão phu bỏ gánh giao cho nhi tử quản chuyện, suốt ngày chỉ lang thang uống trà đánh cờ, ít gặp mặt, đương nhiên thành xa lạ.”
“ Cháu sao dám quên lão bá.” Tả Thiếu Dương ứng phó với tình huống kiểu này nhiều rồi, có kinh nghiệm, nói lấp liếm đi:” Chỉ là lão bá hẳn biết bào chế ô đầu thế nào cũng ảnh hưởng tới lượng thuốc.”
Chúc Dược Quỹ chép miệng:” Lão phu mới đầu cho rằng phương thuốc có vấn đề, liền đi tìm Nghê đại phu hỏi, ông ta nói không sao, nếu buồn nôn có thể chia thành nhiều lần dùng, mỗi lần dùng một ít, khá hơn một chút song vẫn cứ buồn nôn, thế nên bỏ luôn không dùng nữa. Giờ nghe cậu kê đơn, ta tin phương thuốc không có vấn đề, vậy vấn đề ở dược liệu rồi.”
Tả Thiếu Dương hỏi:” Lão bá bào chế ô đầu ra sao?”
Chúc Dược Quỹ cầm cốc trà lên uống không đáp, lão béo lại cười khẩy chen ngang:” Thằng nhãi ngu ngốc hỏi câu vớ vẩn, phương pháp bào chế thuốc là bí mật của dược hành, ai nói ra chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo