Phu phụ Tang gia có ba đứa khuê nữ thì Tiểu Muội là đứa xinh đẹp nhất, hai khuê nữ trước đã gả đi rồi, nhưng dung mạo thường thường, chẳng kiếm được mấy sính lễ, đã thế về nhà chồng rồi là biệt tăm, không thấy mặt đâu. Họa hoằn lắm có về nhà cũng chẳng mang về được cái gì, lại còn làm trong nhà tốn thêm tiền cơm, Tang mẫu luôn mắng hai tỷ tỷ của Tiểu Muội là cái thứ toi cơm.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại đứa này thôi, lại xinh đẹp mê người như vậy, người tới nhà làm mai không ít, tất nhiên gả đi phải kiếm về khoản tiền thật lớn rồi, phu phụ Tang gia đắn đo mãi. Hôm nay có nhà này muốn trả 30 lượng sính lễ, ngày mai có nhà trả 40, đâm ra họ nảy lòng tham, ý đồ ấy à, phải kiếm được 100 lượng mới gả.
Tang phụ nhìn về sau hậu viện:” Chu chưởng quầy của Kim ngọc lâu lại tới đấy, ông ta vừa ý Tam nha đầu lâu rồi, rất muốn nạp nó về làm tiểu thiếp. Có điều keo kiệt, chỉ muốn bỏ ra 50 lượng bạc, một xu cũng không chịu thêm.”
“ Mặc kệ lão ta có là Trư chưởng quầy hay là Ngưu chưởng quầy, có 50 lượng mà muốn đưa Tam nha đầu như hoa như ngọc nhà ta đi à, nếu tỷ tỷ nó chưa xuất giá thì còn may ra có giá ấy. Kệ lão, lừa thêm được ít tiền trà cũng tốt, đã không biết uống trà còn làm ra vẻ, tới uống trà ngon, còn học đòi người ta nuôi chim, nuôi con nào chết con đó ..”
“ Đúng vậy, đúng vậy.”
Tang mẫu mặt mê ly:” Nếu lấy được số tiền gả Tam nha đầu, có thể cho Khúc chưởng quầy của mễ hành ( hiệu gạo), ông ta hứa trả lãi 5 phân đấy.”
“ Lãi những năm phân? Ghê vậy?” Tang phụ thiếu điều chảy nước dãi, chép miệng:” Cơ mà cao quá, liệu có ổn không?”
Tang mẫu từ miệng phát ra thứ âm thanh chương tai:“ Sao lại không ổn? Mễ hành của ông ta mở mấy chục năm trời rồi, do tổ tông truyền lại, lấy mấy cửa hiệu của ông ta làm đảm bảo, họ Khúc là gia tộc lớn ở đây, sợ cái gì? Vả lại người ta gia tài vạn quan, chẳng qua thấy bốn phương đói kém, cho nên mới đi khắp nơi buôn gạo, làm ăn quá lớn, tiền vốn xoay chuyển khó khăn, nên mới đánh tiếng muốn vay tiền. Hơn nữa thiếp tìm hiểu rồi, cho ông ta vay tiền có thể đòi lại bất kỳ lúc nào, lãi tính theo ngày, dù hôm nay cho vay, hối hận, mai đòi lại, ông ta không hỏi nguyên nhân, trả tiền lại ngay. Có điều về sau muốn cho người ta vay, người ta cũng không thèm nữa.”
Tang phụ gật đầu:” Ha ha, Khúc chưởng quầy có cá tính lắm.”
“ Đương nhiên, người ta làm ăn lớn mà, nào như ông, mở cái quán trà cũng không lo liệu nổi.” Tang mẫu khó chịu:
Tang phụ bị thê tử mỉa mai cũng không giận:” Người cho vay nhiều không?”
“ Nhiều, thiếp đi nghe nóng rồi, Vương chưởng quầy của khách điếm phố dối diện, Lý chưởng quầy hiệu đồ da, Hồng chưởng quầy của hiệu ngọc thạch, năm ngoái cho ông ta vay tiền, Tết được chia lợi nhuận rồi, một lãi gấp đôi đấy.” Tang mẫu nói với vẻ mặt đau khổ như bị người ta cướp mất tiền:
Tang phụ cũng dậm chân tiếc nuối:“ Gấp đôi kia à, thế mà không nói sớm?”
“ Nói sớm, nói sớm có lợi cái rắm gì.” Tang mẫu nhìn trượng phu khinh bỉ ra mặt: “ Khúc chưởng quầy không nhận khoản vay lẻ, chứ 100 lượng mới nhận, 100 lượng đấy, ông có không?”
Tang phụ cười ngượng:” Nhiều vậy à?”
“ Đã bảo người ta làm ăn lớn mà, vài đồng vụn vặt thu làm gì, chỉ tổ rối sổ sách. Cho nên chỉ còn hi vọng vào sính lễ của Tam nha đầu kiếm tiền, một trăm lượng, cuối năm thành 200 lượng, hai năm là 400 lượng, 4 năm sau sẽ biến thành 800 lượng rồi. Tưởng tượng mà xem, bạc trắng phau phau trong tay, chừng đó tiền còn mở quán trà làm gì nữa, ngồi ăn cả đời không hết.” Tang mẫu chưa gì đã gập tay tính:
Tang phụ mắt như hoa lên, người nóng rang hơn đêm tân hôn động phòng, khó khăn nuốt nước bọt:” Không thể chậm trễ.”
“ Đúng vậy, chẳng may người ta qua được khó khăn này, không cần vay tiền nữa thì coi như chúng ta mất trắng cả trăm lượng bạc. Thế nên chỉ còn hi vọng vào Tam nha đầu này thôi, nhưng mà tiền sính lễ mà ít hơn 100 lượng là không thể được. Lão nương còn trông đợi vào khoản tiền này dưỡng lão, lại còn Oa Tử ... Ài.” Tang mẫu nhìn Tang Oa Tử nửa thức nửa ngủ dựa người vào cửa, đầu ngoẹo sang bênh trông rõ ngốc, chỉ biết thở dài:” Không hi vọng vào ai được, trên đời này chỉ có thể tin vào bản thân và tiền.”
“ Đúng đúng.” Tang phụ cũng chẳng dám tin vào nhi tử mình, ông ta năm xưa làm ở bến tàu cùng đám Chúc Dược Quỹ, lúc trẻ không biết giữ gìn, bây giờ đủ thứ bệnh tật bắt đầu tác quái, vài năm nữa thôi chỉ sợ bệnh nằm đó không làm ăn gì được, nếu không lo trước cho tương lai thì chết chắc:
Nói chuyện lâu như thế rồi Tang mẫu vẫn chưa thấy Tả Thiếu Dương xuống, lòng Tang mẫu có chút sốt ruột, đánh miệng hướng lên lầu, hỏi nhỏ:” Liệu có chuyện gì không?”
“ Có chuyện gì được.” Tang phụ phẩy tay:” Nhi tức phụ còn ở trên đó mà, hai đứa chúng nó làm chuyện cẩu thả được sao?”
“ Ông đúng là.” Tang mẫu nhổ bẹt bãi nước bọt:” Ông nghĩ tức phụ của Oa Tử mà đáng tin à? Chính nó là người gọi tiểu lang trung lên đó, hai đứa chúng nó chơi với nhau từ nhỏ, nếu như nó giúp Tam gia đầu tư thông thì sao? Hoặc lỡ nó không giữ phụ đạo thì sao, ai biết nó dẫn người ta lên xem bệnh hay là vào phòng mình. Nếu chẳng may hai đứa chúng nó có đứa nào bụng to lên thì xem ông xử lý thế nào? Tên tiểu lang trung đó tuy chẳng có tiền đồ gì, nhưng mà mặt mũi tuấn tú ưa nhìn lắm, mấy đứa tiểu cô nương là cứ thích mê …”
“ Không thể nào.” Tang phụ hốt hoảng sau quầy đi ra, nhìn ngó:” Thanh thiên bạch nhật thế này sao lại làm chuyện đó được?”
“ Nhổ vào! Thanh thiên bạch nhật thì sao, năm xưa còn không phải giữa thanh thiên bạch nhật ông đè lão nương xuống sàn thuyền, lão nương mới phải gả cho ông, chứ ngữ như ông ...”
“ Rồi rồi.” Tang phụ đỏ mặt, xua tay loạn lên:” Cái bà nương này, không nhìn đây là đâu hẵng nói, chẳng may người ta nghe thấy ... Mà phải làm sao bây giờ?”
Tang mẫu càng nghĩ càng không yên tâm, cái mồm đầy răng vàng khè nghiến trèo trẹo:” Phải lên nghe xem thế nào. Oa Tử, Oa Tử, rót nước cho khách.”
Rồi vội bỏ ấm nước xuống, nhấc váy, rón rén lên lầu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo