Hồi Hương nghe đệ đệ nói xong, không ngờ lại là người đầu tiên phản đối:” Đệ, đây không phải trò vui đâu, phải nghĩ cho kỹ đấy, giống ở đâu ra? Ai bán chứ?”
Tả Thiếu Dương không vui:” Đệ đâu chơi, đệ còn định dựa vào nó kiếm tiền mà, hôm nay đệ và Bội Lan cô nương lên núi hái thuốc, phát hiện Thiên Nhận Sơn có rất nhiều loại thuốc, có thể trực tiếp đem về trồng. Mới đầu chỉ trồng loại dễ sống, không tốn nhiều công chăm sóc, khi kiếm được tiền rồi mới dần chuyển sang loại quý hơn, tích tiểu thành đại, con thấy rất được.”
“ Con thấy?” Tả Quý không biết vì sao đang vui vẻ lại không hài lòng, cười nhạt:” Con thấy được là được à? Con biết trồng thuốc ra sao không? Đã làm bao giờ chưa?”
“ Chưa ạ, như vị linh y kia dạy con ...”
Tả Quý xua tay ngay:” Không phải cha không tin vị lão tiên sinh đó, nhưng cái này khác, làm nghề nông không phải dựa vào mấy thứ sách vở là được, cần có kinh nghiệm.”
Tả Thiếu Dương ương ngạnh nói:” Không thử làm sao biết không được ạ?”
“ Thử là được à?” Tả Quý hừ mạnh một tiếng:” Con không tập trung học y đi, học tốt một nghề còn hơn vạn nghề. Hôm nay muốn bào chế thuốc, mai lại muốn khai hoang, con còn muốn làm cái gì nữa? Nói luôn cả ra đi.”
Tả Thiếu Dương biết đây là xung đột về cách tư duy rồi, ôi người ta cách biệt thế hệ đã khó nói chuyện, y thì cách biệt cả thời đại, nói sao đây, hậm hực cúi đầu không nói nữa.
Lương thị thấy hai cha con có dấu hiệu cãi nhau rồi, Tết nhất mất vui, vội giàn hòa:” Trung Nhi, nghe cha con đi, theo cha con hành y, nhà ta không ai có kinh nghiệm trồng cấy cả, chỉ e tốn công vô ích.”
Hồi Hương lần này cũng không ủng hộ đệ đệ:” Đúng đó đệ, đệ theo cha đi tuần y, nghiền ngẫm cho thành thạo bản lĩnh vị linh y kia dạy bảo, đâu thời gian trồng thuốc? Có câu tham nhiều nhai không nát.”
Tả Thiếu Dương không cam lòng, làu bàu:” Cũng không ảnh hưởng tới trồng thuốc mà, đâu phải hoa màu, không tốn công chăm sóc ...”
“ Con hiểu cái rắm!” Tả Quý thấy nhi tử ương ngạnh, lửa giận bốc lên, vỗ sầm đũa xuống bàn:” Trồng thuốc mà dễ như con nghĩ thì ai cũng trồng rồi, còn đợi con à?”
Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên:” Chiều nay con và Bội Lan đi bán thuốc, nghe Đổng Mập ở ngõa thị nói, thuốc của bọn họ đều do người ta hái trên núi xuống, gần như không có ai trồng ...”
“ Không được.” Tả Quý lại cắt ngang:” Nhà đã thành như thế này rồi, con không nghiên cứu y thuật cho tinh thông, kiếm tiền sau này còn thành gia lập thất, toàn muốn làm trò bàng môn tả đạo, muốn cha tức chết à?”
Tả Thiếu Dương cãi:” Đây không phải bàng môn tà đạo.”
“ Đệ.” Hồi Hương thấy cha tức tới giọng biến dạng rồi, khẽ kéo áo Tả Thiếu Dương:” Đừng nói nữa.”
“ Đệ phải nói.” Tả Thiếu Dương đặt đũa xuống, nói liền một hơi:” Cha, mẹ, đi làm linh y kiếm tiền từ những người cùng khổ, bọn họ đều là người nghèo khó, ai có tiền mua thuốc chữa bệnh. Mấy ngày qua nếu không gặp Giả lão gia thì gần như cha toàn lấy tiền thuốc giá gốc, không tính phí chữa bệnh, nói thẳng ra là lỗ vốn rồi, công sức chạy đi chạy lại không được đền bù chút nào, sống không nổi nói gì mở hiệu chứ?”
“ Cho dù Triệu Tam Nương lại hoãn cho chúng ta không phải trả tiền thuê nhà vào ngày 15 này thì về sau sống ra sao ? Cha, chúng ta không còn tiền mà mua thêm thuốc đâu, dựa vào cái gì mà hành y, chưa cứu được ai thì bản thân đã chết đói rồi. Có câu thiên đạo thượng biến, nhân đạo thượng biến, cùng tắc tư biến, chúng ta nghĩ mãi theo lối cũ, đến hành y cũng không thể nữa.”
Tả Quý ngẩn ra, vì đây là sự thực, vì mấy lần may mắn gặp được Giả tài chủ hay thai phụ kia mà ông quên mất thực tế. Ví như chữa bệnh Lý đại nương, họ vẫn còn nợ tiền thuốc, nhà cũng thời gian không nhập thêm thuốc mới, chính vì thế khi kê đơn ông bị bó tay bó chân, lấy vị nọ bù vị kia, kết quả không tốt, chữa không hết bệnh, nên càng lúc càng đi xuống.
Trong nhà im phăng phắc, đến cả hai đứa bé cũng không dám nô đùa nữa, mở to đôi mắt ngây thơ cẩn thận đánh giá tình hình trong nhà.
Hầu Phổ hắng giọng một tiếng, cười nhẹ:” Nhạc trượng, người đừng giận, con thấy suy nghĩ của đại lang có thể thử. Dù sao thì cũng có ba năm miễn thuế, nếu ba năm sau không làm được nữa để hoang đó thì chỉ tổn thất 100 đồng đảm bảo thôi. Phương diện thủ tục không thành vấn đề, về phía nha môn có con đây, chỉ cần thấy mảnh đất vừa ý là con làm, không cần nhị lão lo lắng. Còn tiền bảo đảm, con sẽ đảm bảo thay cho, không phải tốn một xu, hết hạn ba năm mà không được như dự tính, cùng lắm con bị huyện lão gia gọi lên chửi mắng một trận thôi.”
Nữ tế là nha môn thư lại, chỉ là tiểu lại, không phải quan, nhưng là người có học, là "chức sắc" là "người triều đình", phân lượng trong lòng Tả Quý rất cao, nên bình tâm lại nghe hắn nói, rồi gật gù.
Hầu Phổ nói thêm:” Con thì không biết gì về thuốc men, có điều con biết đại lang thành thật, không phải loại khua môi múa mép, nếu đệ ấy nói biết trồng thì cũng nắm chắc phần nào, mà giống rời từ núi xuống, không tốn tiền. Dù sao chuyện ở hiệu thuốc không nhiều, nghĩ thêm vài lối ra cũng tốt, nếu thành thì ít nhất cũng đã nỗ lực, cười cái cho qua là được, nếu thành thì là chuyện tốt, là đường tài lộ mới.”
Tả Quý gật gù, nghiền ngẫm lời Hầu Phổ nói.
Hồi Hương xưa nay luôn thương đệ đệ, nghe trượng phu phân tích có lý, lại thấy cha cũng có phần buông lỏng rồi, tất nhiên nàng nói hùa vào:” Cha, con thấy, dù sao cũng chỉ là mệt thêm chút thôi mà, đệ đệ còn trẻ, còn có sức, cha cho đệ ấy thử, không thành cũng là bài học.”
Mặt Tả Quý bấy giờ hòa hoãn hơn, hỏi:” Con định trồng thuốc gì?”
Tả Thiếu Dương sở dĩ muốn khai hoang trồng thuốc mục đích không phải dựa vào đó mà làm giàu, phương hướng phát triển của y cũng chẳng phải làm dược nông, mà là làm một lang trung chữa bệnh cứu người. Nhìn vào tình hình hành y máy ngày mà có thể thấy đầu thời Đường thiếu rất nhiều loại thuốc mà đời sau thường dùng, mà những loại thuốc này đều là thứ không thể thiếu khi chữa vài căn bệnh phổ biến, không có gì thay thế được. Số thuốc đó muốn mua cũng chẳng đâu bán, nên chỉ có thể tự trồng.
Trung dược chú trọng thuốc phải chính tông, ví dụ như đương quy phải ở Cam Túc, kỷ tử phải ở Ninh Hạ, hoàng liên phải ở Tứ Xuyên, nhân sâm phải ở Cát Lâm, hoàng kỳ phải ở Sơn Tây, cùng phục linh phải ở Vân Nam. Những thứ dược liệu đó trồng đúng nơi sẽ có chất lượng cao hơn nơi khác, hơn nữa chỉ có dược liệu đúng nơi mới đạt được yêu cầu.
Ví dụ như chiết bối mẫu ở Chiết Giang có thể thanh phế khư đàm, hợp chưa bệnh ho có đờm, cùng là chiết bối mẫu ở Tứ Xuyên lại trị ho lao. Cho nên Tả Thiếu Dương không thể nào chỉ ở một nơi mà trồng tất cả các dược liệu thường dùng đời sau, chỉ có thể trồng dược liệu phù hợp với Hợp Châu.
Hôm nay ở Thiên Nhận Sơn, Tả Thiếu Dương phát hiện ra đó là kho báu thuốc, có thể trồng nhiều loại cây mà mình cần.
** Một câu trong triết học cổ, ý chung là trời đất và con người luôn vận động, biến đổi, khi tới điểm tận cùng thì phải thay đổi cách tư duy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo