Tả Thiếu Dương xoay người, chỉ thấy ở cửa ngõ nhỏ thông vào hậu viện có một lão giả, ông ta cao lắm, cao như cây sào vậy, đỉnh đầu gần chạm tới khung cửa luôn, búi tóc buộc vải lụa, râu hoa râm, mặc trường bào cổ tròn, hẳn là thứ tơ hảo hạng, chân tay mặt mày sạch sẽ, khác xa người cùng khổ y hay thấy, so với trà khách khác cũng hơn nhiều. Rõ ràng là người có tiền không biết làm sao lại tới cái quán trà nhỏ này.

Có điều không quan trọng, có người gọi là tốt rồi, thêm cơ hội nấn ná chỗ này, Tả Thiếu Dương đi ngay tới chắp tay chào hỏi:” Chào lão bá.”

Lão trà khách đó cười:” Tiểu lang trung, vào uống chén trà đi, thuận tiện xem bệnh cho ta, để xem cậu học được mấy phần bản lĩnh của Lão Tả rồi.”

Nói xong đi vào hậu viện.

Người này hẳn rất thân thuộc với Tang gia, Tả Thiếu Dương cũng không biết có nên đi theo không, hậu viện thời xưa không phải chỗ tùy tiện đi vào, đang do dự thì Tang Oa Tử và Tang phụ ở quầy đều cười với y, Tả Thiếu Dương cười đáp lại, theo lão trà khách đi vào hậu viện.

Gọi là ngõ chứ nó chỉ là lối đi nhỏ đủ gánh thùng nước qua thôi, độ dài cũng bằng chiều sâu của quán trà, đi vào trong thấy một cái nhà sàn bên sông, hàng rào quanh sông tạo thành kiểu ghế dài hình vòng cung, nhìn dòng nước chậm rãi chảy qua phía dưới căn nhà, làm cảm tưởng thân như đang ở trong sông. Nếu đây là giữa mà hè, dứt khoát là chốn tránh nóng lý tưởng nhất, tiếc đây là mùa đông, gió sông lồng lộng liên tục ập vào mặt, đúng là đẹp tới đông cứng người.

Hậu viện chỉ là sân nhỏ, không có ai cả, chỉ có mỗi lão giả áo gấm, một cái cốc trà to, bốc khói nghi ngút.

Lão trà khách kia đi tới bên cái ghế trúc, hai chân hơi dạng ra thế đứng tấn, tay chống đầu gối rồi từ từ ngồi xuống, mày hơi nhíu lại, đến khi ngồi xuống rồi mới thở phào, tay đấm lưng, bóp vai, vẫy vẫy gọi Tả Thiếu Dương tới.

Tả Thiếu Dương bị gió sông thổi làm áo bay phần phật, vậy mà lão trà khách kia lại như chẳng cảm thấy gì, tới run một cái cũng không có.

Đặt phướn một bên, kéo ghế trúc ngồi xuống, không biết phải xưng hô ông ta thế nào, chắp tay cười bồi:” Lão bá uống trà ạ?”

Lão trà khách “ừm” một tiếng:” Thói quen mấy chục năm rồi, dù lúc chiến tranh loạn lạc cũng chưa từng bỏ.”

“ Lão bá, trời lạnh thế này ngồi đầu gió uống trà không có lợi cho sức khỏe đâu.” Tả Thiếu Dương khuyên nhủ:

Lão trà khách cười ha hả:” Ha ha ha, ta biết, đây là thói xấu cũ, năm xưa làm việc ở bến tàu, dãi nắm dầm mưa, ngồi ở đâu là ngủ đó, quen rồi ... Uống trà gì, ta mời.”

Tả Thiếu Dương lắc đầu, sáng sớm bụng đang đói đây, huống hồ y thấy cha mình uống trà nhiều rồi, kiểu trà đó uống không nổi:“ Cháu không uống trà, xem bệnh cho lão bá thôi, lão bá chỗ nào không khỏe sao?”

“ Mời cậu uống trà, lý nào lại không uống, Mông đính ưng chủy trà nhé?” Lão trà khách cao giọng gọi hướng ra ngoài:” Oa Tử đâu, cho tiểu lang trung cốc Mông đính ưng chủy.”

“ Dạ.” Tang Oa Tử ở tiền sảnh nghe ông ta gọi, bộ dạng lờ đờ ngái ngủ thay đổi ngay, lấy một cái cốc sứ to, dùng thìa múc ít trà vụn từ giỏ trúc ghi Mông đính ưng chủy, tay xách ấm nước, tay cầm cốc trà, cười nịnh chạy tới đặt lên bàn, đổ nước nóng vào, thái độ với khách coi như chu đáo, khom mình nói:” Tiểu lang trung, uống thong thả.”

Lão trà khách chỉ ba cái ống trúc trên bàn, hỏi:” Thêm gì nào, gừng, hành hay là muối?”

Người triều Đường thích gia vị, hương liệu, ăn hay uống đều cho cả đống vào, trà cũng thế, hay cho đủ thứ linh tinh. Tả Thiếu Dương vốn không thích uống trà cho lắm, nếu cho thêm mấy thứ kia càng khó nuốt, vội xua tay:” Không cần đâu lão bá, cháu uống trà không thôi.”

Lão trà khách nhìn y tán thưởng:” A, tốt, ta cũng không thích uống trà còn cho cả đống thứ hổ lốn vào, trà không ra trà, canh không ra canh. Ví như cha cậu, uống trà mà làm nó như canh thuốc vậy, mất hết cả vị trà đi, lãng phí. Cậu không học ông ta ở điểm này là tốt, trà phải ra trà, vị thuần mới là tốt nhất.”

Không ngờ ông ta còn biết rõ thói quen của cha mình, vậy hẳn là người rất quen thuộc, thực ra ngay từ cung cách nói chuyện trưởng giả của ông ta là Tả Thiếu Dương nhận ra.

Gió lạnh bên sông thổi không ngừng, như có linh tính cứ nhè chỗ hở luồn vào, Tả Thiếu Dương lạnh run, vội cầm cốc trà lên định bụng uống chút cho nóng người, ai ngờ chưa đưa được cốc trà lên miệng, tay đã suýt bỏng rồi, vội đặt cốc trà xuống, trà sánh ra một ít, đúng vào tay. Tả Thiếu Dương vẫy tay như điên, miệng xuýt xoa liên hồi.

Cảnh đó làm Lão trà khách cười đến vui:” Lão Tả là người chậm chạp, làm cái gì cũng lề mề, cậu lại là người nóng vội. Ha ha ha, làm lang trung thì nóng vội tốt hay chậm chạp tốt?”

Tả Thiếu Dương cứ có cảm giác người này không hề tầm thường, nên không dám trả lời qua loa lấy lệ, nghĩ rồi mới đáp:” Lúc cần nhanh nên nhanh, khi cần chậm phải chậm ạ.”

“ Không sai, nhanh hay chậm đều phải xem thời điểm, riêng điều này cho thấy thành tựu tương lai của cậu sẽ hơn Lão Tả, phải thế mới được. Nói câu khó nghe chứ, y thuật Lão Tả chẳng ra sao.”

Tả Thiếu Dương không muốn bình phẩm y thuật cha mình, nói sang chuyện khác:” Vậy lão bá không khỏe ở đâu?”

“ Vội cái gì, ta đây còn chẳng vội.” Lão trà khách tủm tỉm cười nhìn y:” Cậu lượn lờ bên ngoài nửa ngày trời cũng đâu phải vì uống trà phải không?”

Lão giả này sống thành tinh rồi, Tả Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, nhìn quanh quất không thấy bóng dáng Tiểu Muội đâu, trời lúc này còn khá sớm, Ngõa thị chưa họp chợ, chắc chưa ai tới khám bệnh, vậy ngồi thêm một chút, xem có gặp được nàng không?

Lão trà khách thong thả nói:" Ta từng tìm cha cậu khám bệnh, trước kia tới luôn đấy ..."

Tả Thiếu Dương vâng dạ, tay cầm cốc trà, nhưng mắt đảo khắp nơi.

“ Lòng dạ cậu để đẩu đâu, xem ra có chuyện thật rồi nhỉ?” Lão trà khách mỉm cười:” Vừa rồi ta ngồi đây uống trà một mình, thanh tịnh nhàn nhã, ai ngờ bên ngoài chuông reo không ngớt, bực mình nghĩ tên linh y nào lượn lờ ở cổng, định đuổi đi, ra ngoài xem thì ra là cậu. Gọi cậu vào đây không phải là để cậu xem bệnh, có điều cậu nhiệt tình như thế, dù sao cũng không có chuyện gì, cho cậu xem đấy, xem rốt cuộc học được mấy phần bản lĩnh của Lão Tả.”

0.53332 sec| 2405.461 kb