Thế nhưng Hoàng Cầm vừa đi thì hai người lại quay về trạng thái ngượng ngùng như lúc nãy, không biết nói gì, nhìn nhau cũng thấy ngại. Tả Thiếu Dương nhớ ra một chuyện, nói:” Vừa rồi uống trà phía dưới, cốc trà quá nóng, phải đợi nguội đi mới uống được, mà miệng cốc trà to như thế, nguội đi quá nhanh, trà lạnh uống không ngon. Trước kia ta có tới một quán trà, thấy người ta thêm nắp đậy bên trên, còn dùng đĩa trà chống nóng.”
Thấy mặt Tiểu Muội rất mờ mịt có vẻ không hiểu gì cả, xem ra thời này người ta chưa có khái niệm gì ba dụng cụ uống trà vốn rất bình thường đó, y nghĩ nó phải có lâu lắm rồi mới phải, chợt nhớ cha mình uống trà cũng thế, chẳng qua vì y không uống nên không để ý, Tả Thiếu Dương nói:” Vậy để ta vẽ cho cô nương xem.”
Bộ dụng cụ uống trà này thực ra cuối thời Đường mới có, tất nhiên Tả Thiếu Dương không biết điều ấy, đi ra bàn, bên trên có nghiên mực và giấy bút, giá sách có ít sách, chứng tỏ Tiểu Muội có học chữ. Tả Thiếu Dương vừa vẽ xong thì Hoàng Cầm quay lại, nhìn một cái nhăn mày:” Phiền thế này có ai dùng không?”
“ Cho muội xem nào.” Tang Tiểu Muội đưa tay ra:
Hoàng Cầm đưa tiền cho Tả Thiếu Dương xong mang tranh vẽ tới giường, Tiểu Muội gượng ngồi dậy dựa vào đầu giường, ngẫm nghĩ một lúc gương mặt xanh xao lập tức hồng thêm vài phần, hào hứng nói:” Muội thấy được đấy, có thể dùng tay cầm đĩa trà chống nóng, tay kia cầm nắp cốc, khi uống chỉ cần hé ra một chút, uống một ngụm rồi đậy lại, vừa đề phòng được bụi bẩn bay vào, vừa có thể giữ ấm, hơn nữa trông tư thế uống trà cũng tao nhã hơn nhiều.”
Tả Thiếu Dương rất bất ngờ vì Tiểu Muội nắm bắt vấn đề nhanh như thế:” Cô nương thật thông minh, chỉ nhìn một cái mà nhận ra nhiều như vậy.”
Hoàng Cầm không phục bĩu môi:” Ta thấy chẳng ra làm sao, phiền toái lắm, khách chưa chắc đã thích. Hơn nữa làm thêm nắp và chén là tốn thêm tiền, công bà sẽ không chi ra đâu.”
Ba người nói tới đó thì ở hành lang có người gọi:” Oa Tử tức phụ, Oa Tử tức phụ đâu rồi, phía dưới bận tối mặt tối mày, ở trên đó hưởng phúc đấy à?”
“ Con ở đây!” Hoàng Cầm tức mình lẩm bẩm:” Ai hưởng phúc, không phải đưa tiểu lang trung lên xem bệnh cho Tiểu Muội sao?”
Tiếp đó nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, phụ nhân trung niên béo mập lách cửa đi vào, chính là mẹ của Tiểu Muội.
Tang mẫu trước đó tới phòng Hoàng Cầm nghe trộm trước, bà bà và tức phụ là kẻ thù truyền kiếp ngàn đời, nàng làm dâu ba năm chưa có con, càng hay bị Tang mẫu rỉa rói. Hoàng Cầm tất nhiên cũng chẳng vừa, tuy không thể công khai phản kháng, nàng luôn có cách làm bà bà tức điên, vì thế quan hệ hai bên càng tệ.
Tang mẫu luôn ác ý suy diễn nhi tức phụ của mình, nên bà ta tới phòng Hoàng Cầm trước, nghe một lúc không thấy động tĩnh gì mới rón rén tới khuê phòng của nữ nhi. Nghe thấy bên trong Tả Thiếu Dương nói chuyện cùng Hoàng Cầm và Tiểu Muội, thi thoảng lại có tiếng cười của đứa nhi tức phụ lăng loàn, cửa đóng chặt, áp tai vào cửa sổ không nghe rõ, không biết nói cái gì, nhưng cười đùa thế kia không giống như khám bệnh, thế là cuống lên, lui ra hành lang la ầm lên giả bộ vừa tới.
Đi vào phòng, đôi mắt nhỏ quét xung quanh, thấy nữ nhi vẫn quần áo chỉnh tề ngồi trên giường, nhi tức phụ cũng thế, sắc mặt Tả Thiếu Dương không có gì khác thường, thầm thở phào, chuyển sang khuôn mặt tươi cười:” Tiểu lang trung, bệnh Tiểu Muội đã khám xong chưa?”
Tả Thiếu Dương đứng lên thi lễ:” Rồi ạ thưa bá mẫu.”
Tang mẫu thậm chí không hỏi nữ nhi bệnh gì, phải dùng thuốc gì, sợ nói tới thuốc bị đòi tiền, cười càng tươi:” Tiểu lang trung vất vả rồi, xuống uống chén trà hẵng đi chứ?”
“ Không ạ, cháu phải về ngay, cha cháu đang đợi.” Tả Thiếu Dương chắp tay:” Tang cô nương nghỉ ngơi cho khỏe, ta cáo từ đây.”
“ Đa tạ.”
Tang Tiểu Muội vừa nâng nửa người lên, Hoàng Cầm đã ấn xuống:” Nằm im đi, đừng để bị lạnh, ta tiễn là được.”
Tang mẫu nghe nhi tức phụ nói thế còn thầm mắng, thứ đĩ thõa chỉ kiếm cơ hội ở gần nam nhân. Bà ta bám sát hai người như áp giải phạm nhân đi xuống lầu, mắt thì đảo qua đảo lại, hòng phát hiện bất kỳ dầu hiệu bất thường nào.
Ở sau quầy Tang phụ cũng đang ngong ngóng nhìn lên khuê phòng nữ nhi, thấy ba người đi xuống, tức phụ và lão bà trông không có gì khác thường mới thở phào, nghĩ trong lòng, cái bà nương này toàn nghĩ bậy bạ, đã nói rồi, ban ngày ban mặt ai làm chuyện kia .. Đương nhiên, không tính lão tử năm xưa, hắc hắc.
“ Tiểu lang trung, xem bệnh thế nào rồi?”
Tả Thiếu Dương chắp tay đáp:” Bá phụ, Tang cô nương bị phong hàn, cháu đã kê đơn, uống thuốc xong sẽ không có vấn đề gì.”
“ A, vậy thì đa tạ.” Nồi nào úp vung nấy Tang phụ lờ tít đi chuyện tiền nong, nói:” Uống cốc trà rồi đi.”
Tất nhiên vì trà do Chúc Dược Quỹ trả tiền.
“ Thôi bá phụ, cháu đi lâu rồi, cha cháu sốt rột, phải về gấp.”
“ Đại lang, khoan đi đã.” Hậu viện có người gọi chính là Chúc Dược Quỹ:
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ vẫn quay lại, lúc này trong hậu viện trừ lão béo chưởng quầy, lại thêm ba lão giả, ăn mặc đơn giản, xem ra năm người này là khách quen của quán trà, nói gì với nhau trông có vẻ hợp ý lắm, nói cười rất vui.
Chúc Dược Quỹ vẫy tay:” Đại lang, xem bệnh cho Tam nha đầu xong rồi sao, tới đây ngồi đi.”
Vừa rồi giao lưu hồi lâu không có kết quả, có thể nói là đạo bất đồng, Tả Thiếu Dương không muốn nói thêm:” Lão bá, nhà tương đối bận, ta phải về vội, không ngồi nữa, có gì sai bảo lão bá cứ nói.”
Chúc Dược Quỹ vẫn kiên trì gọi:” Cứ ngồi xuống đã rồi nói, vài câu thôi, không làm lỡ chuyện của cậu.”
Tả Thiếu Dương đánh cầm phướn đi tới, lễ phép chắp tay với từng lão giả ngồi đó mới ngồi xuống, nhưng lão béo thì coi như không tồn tại.
Chúc Dược Quỹ lấy túi gấm viền kim tuyến đeo bên hông xuống, mở túi, đổ ra mấy miếng bạc vụn, nhặt một miếng nhỏ đưa cho Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương ngớ người:” Lão bá làm thế là sao?”
“ Lão phu quyết định uống thuốc cậu kê, đây là tiền thuốc.” Chúc Dược Quỹ giải thích:
Tả Thiếu Dương nhìn miếng bạc vụn, đại khái chừng hai ba tiền, tức là hai ba trăm đồng, hơn tiền khám bệnh cả chục lần:” Không cần nhiều vậy đâu, lão bá, mười mấy đồng là được.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo