Quan sát kỹ Tiểu Muội, thấy chỉ vài ngày không gặp mà nàng xanh xao héo úa, khuôn mặt vốn hơi tròn hóp lại, làm người ta xót xa, Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi, trấn định nói:” Có phải cô nương thấy lạnh, nhưng trên người lại nóng, đau đầu, mồ hôi không ra được, ngực và họng thấy như bị bế tắc, không muốn ăn uống gì cả?”
Y nói một câu, Tiểu Muội gật đầu một cái, đôi mắt vôi vô thần dần dần có sức sống trở lại, miệng cười dịu dàng, vẻ đẹp thiếu nữ có chút bẽn lẽn ôn nhu đó làm người ta nhộn nhạo.
Hoàng Cầm ở bên giục:” Ta nói này, Tiểu Muội, đừng có chỉ biết nhìn người ta chằm chằm gật đầu nữa, người ta nói đúng hay sai phải nói ra.”
“ Huynh, huynh ấy nói không sai mà.” Tiểu Muội ngượng ngùng nói:
Hoàng Cầm tò mò nhìn Tả Thiếu Dương:” Không bắt mạch, không xem lưỡi vậy mà nhìn ra được sao? Cậu nhìn ra thế nào?”
Tả Thiếu Dương tự tin nói: “ Không khó, Tang cô nương đắp chăn tơ dầy như thế, lại còn thêm một cái váy nữa, chắc chắn là người lạnh, nhưng trán lại không có mồ hôi, khi nói chuyện mày luôn nhíu lại, đó là phản ứng tự nhiên khi đau đầu. Thêm vào trước đó đã biết cô nương vì giặt quần áo lâu bên sông sinh bệnh, nên có thể suy ra bệnh cảm phong hàn.”
“ Oa, cậu quan sát rất tốt, vậy làm sao biết họng và ngực bế tắc?”
“ Dễ thôi.” Tả Thiếu Dương chỉ nửa bát cháo còn lại ở đầu giường:” Đây hẳn là bữa sáng của Tang cô nương.”
Hoàng Cầm hiểu ra, nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt khác hẳn:” Chẳng trách Chúc lão bá cũng phải khen ngợi, trước kia cứ tưởng Tiểu Muội vừa mắt cậu chỉ vì cái bộ mặt tuấn tú kia, không nghĩ cậu có bản lĩnh lắm, con mắt Tiểu Muội thật tốt.”
Lại thế rồi, không thể để nàng nói thêm, Tả Thiếu Dương hắng giọng nói:” Tuy nói thế song vẫn phải xem mạch mới có thể khẳng định chắc chắn.”
Y khám bệnh bất kể lớn hay nhỏ đều không tùy tiện.
“ Rốt cuộc vẫn muốn sờ tay người ta.” Hoàng Cầm cười hì hì:
Tả Thiếu Dương có phần quen rồi, kệ nàng trêu chọc, Tiểu Muội cũng rất phối hợp đưa tay ra, Tả Thiếu Dương cẩn thận thu nhiếp tinh thần dùng ba ngón tay đặt lên cổ tay mịn màng của nàng xem mạch. Tay Tiểu Muội khẽ run lên một cái, Hoàng Cầm không nhận ra chứ Tả Thiếu Dương phát giác ngay, có lẽ đây là lần đầu hai người “tiếp xúc da thịt”, vốn đầu óc hoàn toàn trong sáng, lúc này không khỏi lâng lâng, vội định thần lại bắt mạch, đúng như y quan sát.
Bệnh của Tiểu Muội rất bình thường, hoàn toàn do nhiễm lạnh mà ra, không có vấn đề gì khác trong cơ thể, trong rương thuốc mà Tả Thiếu Dương mang theo có đầy đủ thuốc cho trường hợp này, lấy ra gói lại, đặt lên bàn:” Cô nương để bệnh lâu ngày nên nặng hơn, nên cho thêm ít gừng vào thuốc để giúp ra mồ hôi. Ừm, có một vị thuốc gọi là tử tô diệp, vừa có thể giúp tán hàn, lại có thế thông khí, nhất cử lưỡng tiện, vừa vặn trị bệnh cho cô nương."
Hoàng Cầm thấy có phần đơn giản quá mức, hỏi:" Chỉ dùng một loại thuốc sao? Đơn giản vậy à?"
" Tất nhiên là không rồi, đó là thuốc chính, phải phối với loại thuốc khác nữa, một quốc gia không thể chỉ có hoàng đế, phải có cả văn thần phò tá trị quốc, có tướng quân xung phong hãm trận, có bách tính cầy cấy dệt vải, đó mới là một quốc gia. Trị bệnh cũng thế, thường có cả quân thần tá sử, các loại thuốc phối hợp. Tử tô diệp là quân dược, tương đương với hoàng đế của quốc gia."
Lần đầu tiên nghe tới thuốc chữa bệnh mà thú vị như vậy, Tiểu Muội lẩm bẩm:" Quân thần tá sử sao? Cầu kỳ thật đấy."
Tả Thiếu Dương nói chuyện thuốc thì không ngại, thao thao bất tuyệt:" Đương nhiên rồi, dùng thuốc như dùng binh, thần dược ở đây sẽ là hương phụ, bản thân hương phụ có thể thông khí trừ tắc, còn có thể giúp tử tô diệp điều hòa thông khí. Giống như đại thần phò tá quân vương trị quốc ấy."
Tiểu Muội gật đầu, muốn nghe Tả Thiếu Dương nói tiếp:" Vậy tá dược và sử dược thì thế nào?"
" Tức ngực khó thở chủ yếu là do khí bí bế tắc, cho nên phải phối với trần bì, vị thuốc này là thích hợp nhất, có thể giúp quân dược và thần dược hành khí khai trừ chỗ ứ đọng, bản thân nó cũng có thể tan thấp khí thông máu. Ngoài ra còn thêm vị cam thảo giúp kiện tỳ, điều hòa dược tính cho hương phụ, trần bì, thâm kiêm hai chức, vừa là tá dược và là sử dược. Ngoài ra cô nương hơi ho, thêm vào kết ngạnh giúp tan đờm giảm ho ..."
Hoàng Cẩm tủm tỉm cười:" Thôi thôi, nói hay không bằng làm tốt, chúng tôi không cần quan tâm cậu dùng quân dược thần dược thế nào, chữa khỏi bệnh cho Tiểu Muội là đủ."
Tả Thiếu Dương hắng giọng: “ Bệnh không nghiêm trọng, uống thuốc vào là khỏi. Ta kê đơn, cô nương tự bốc thuốc hay để ta bốc thuốc cho?”
Hoàng Cầm lại trêu:“ Đương nhiên là cậu bốc thuốc cho Tiểu Muội rồi, chút cần đó mà không biết, đúng là khúc gỗ, hi hi.”
Tiểu Muội ôn nhu nói:“ Đa tạ huynh, bao nhiêu tiền?”
“ Không cần, cô nương vì đợi ta mà nhiễm lạnh sinh bệnh, coi như ta bồi tội.”
Hoàng Cầm không bỏ lỡ thời cơ:” Vừa rồi ta sai, miệng cậu rất ngọt, chả trách dụ dỗi được Tiểu Muội nhà ta đợi lâu như thế.”
Cả hai đều lờ nàng đi, Tang Tiểu Muội lắc đầu:” Không được, nghe nói nhà huynh nợ tiền nhà của Triệu Tam Nương, thời gian qua phải đi tuần y khó khăn, làm sao có thể không nhận tiền.”
Không ngờ nàng biết cả mấy chuyện này, chứng tỏ cô nương ấy thực sự rất quan tâm tới mình, có một cô nương xinh đẹp ở bên lo lắng cho như thế, làm sao không cảm động, có điều Tả Thiếu Dương vẫn thấy khó tiếp nhận tình cảm của nàng:” Không sao đâu, Tam Nương đã ra hạn thêm cho nửa tháng, ta đã nghĩ ra cách, hẳn là góp đủ tiền thôi, đa tạ cô nương quan tâm.”
Nữ nhân thường rất nhạy cảm, Tang Tiểu Muội nghe y nói khách khí có phần xa cách, chỉ "ừ" một tiếng.
Đã quyết thế rồi, nhưng nhìn ánh mắt có phần ảm đạm của Tiểu Muội, Tả Thiếu Dương không kìm được nói:” Tiền thuốc là 4 đồng, 2 đồng khám bệnh, đa tạ cô nương.”
“ Tẩu tử, lấy tiền hộ muội.” Chuyển biến nhỏ này rất nhỏ, Tiểu Muội thấy hết, cười nhẹ bảo Hoàng Cầm:
Hoàng Cầm thấy hai bọn họ "tình chàng ý thiếp" lờ mình đi, khó chịu hừm một tiếng đứng dậy lấy tiền.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo