Phụ nhân khoèo nghe y giải thích thế mới từ ngạc nhiên chuyển sang vui vẻ:” Ra là tiểu lang trung, mau vào chơi, Bội Lan sáng sớm đã lên núi, giờ chắc sắp về đấy.”
Đứa bé lớn hớn hở xòe tay ra khoe đồng tiền:” Mẹ, xem này, huynh ấy cho bọn con tiền mừng tuổi.”
“ Ái dà, thế này không được đâu.” Mẹ Bội Lan tập tà tập tễnh đi tới nắm tay con:” Cha con huynh ấy đi xuống thôn trại hành y kiếm tiền không dễ dàng, sao mấy đứa dám đòi tiền mừng tuổi, mau trả cho huynh ấy.”
Vừa nói vừa lấy tiền, nhưng đứa bé nắm tay rất chặt, không đấy được, liền đánh mông nó:” Mau buông, trả tiền cho người ta, có nghe lời không?”
Mấy đứa bé tiếc lắm, lại không muốn trái lời mẹ, nhìn về phía Tả Thiếu Dương cầu cứu.
Tả Thiếu Dương vội nói:” Đại nương, có vài đồng thôi mà, năm mới tới nhà chỉ tỏ ít tâm ý.”
Mẹ Bội Lan vốn không phải muốn con mình trả tiền thật, chỉ làm bộ vậy thôi, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy chà bàn tay đầy nốt chai bóng đỏ như củ cải đỏ, cười ngượng nói:” Vậy, sao được ... Sao được ... Mấy đứa, mấy đứa khấu đầu chúc Tết đi.”
Cái này không có gì lạ, đến nửa số trai tráng tới tuổi lập gia thất trong Mai thôn này có ý với nữ nhi của bà.
“ Đại nương, vừa rồi mấy đệ muội chúc Tết rồi.” Tả Thiếu Dương sờ đầu đứa nhỏ nhất:” Chú nhóc này bị viêm mắt, phải chữa ngay.”
Mẹ Bội Lan hoảng hốt:” Đúng là bị bệnh à, Bội Lan cũng nói muốn đưa nó vào thành chữa trị, nhưng nhà đâu ra tiền chứ.”
“ Không sao, cháu chữa cho đệ ấy được, chuyện nhỏ thôi, không cần tiền.”
Mẹ Bội Lan vốn không tin y thuật của Tả Thiếu Dương, nhưng người ta không lấy tiền, không thể mặt dày đòi lão lang trung tới chữa được, nghĩ nếu không chữa được, lúc đó nhờ lão lang trung chưa muộn, hơn nữa dễ nói hơn nhiều, cười bồi:” Úi dà, vậy thì đa tạ. Tiểu lang trung, cậu thật tốt.”
Tả Thiếu Dương lấy bằng sa, băng phiến, lô cam thạch và huyền minh phấn ra, chuẩn bị chế "Bạch long đan", chuyên trị bệnh đau mắt đỏ, đau mắt hột cực kỳ hiệu nghiệm, dễ dàng. Nhưng khi lấy thuốc ra lại ngớ người, phát hiệu dược liệu quá thô, nhất là huyền minh phấn to bằng hạt cao lương, rải vào mắt chỉ hại mắt chứ nói gì tới chữa trị, thứ bột y muốn chế phải cực mịn mới được.
Xem ra kỹ thuật thời Đường không phù hợp, còn chưa làm được loại thuốc này, nghĩ một chút lấy ít bồ công anh ra, nói với mẹ Bội Lan:” Đại nương, cháu cần phải về chế thuốc mới được, đại nương dùng cái này đúng nước rửa mắt cho tiểu đệ đệ, đợi lần sau cháu tới sẽ mang theo thứ thuốc tốt hơn.”
“ A, làm cậu nhọc công rồi.” Mẹ Bội Lan cười híp cả mắt nhận lấy thuốc, nói:” Bội Lan nhà này quen được người tốt như cậu thật là phúc đức của nó.”
Tả Thiếu Dương có chút xấu hổ, đang không biết đáp ra sao thì sau lưng chợt có giọng nữ truyền tới:” Tả lang trung tới sao?”
Quay đầu lại nhìn đúng là Miêu Bội Lan với gánh củi lớn trên lưng.
“ À, Lý đại nương và tiểu thiếu gia nhà Giả lão gia đều khỏe rồi, cha ta nói chiều về, rảnh rỗi không có việc gì nên ta đi quanh thôn, tình cờ qua đây.”
Mấy đứa đệ muội thấy tỷ tỷ về thì chạy ra, tíu tít xòe tay khoe có tiền mừng tuổi, mẹ Bội Lan cũng nói:” Tiểu lang trung còn nói muốn đi kiếm thảo dược chữa mắt cho Nhị Tử nữa đấy.”
Miêu Bội Lan là đại tỷ, sau đó tới đệ đệ Đại Tử, muội muội Nhị Thảo và Tam Thảo, rồi đứa út là Nhị Tử, không rõ có phải vì nàng là con cả nên cha mẹ nàng đặt tên bỏ công sức nhiều hơn đứa khác hay không nữa.
Miêu Bội Lan không nhìn Tả Thiếu Dương, gánh củi ra san nhà đặt, lau mồ hôi xong đi ra nói với y:” Tiền thuốc bao nhiêu?”
Tả Thiếu Dương xua tay:” Chỉ là bệnh nhỏ, không cần tiền đâu.”
Miêu Bội Lan không nói thêm, đi vào gian trong, mau chóng đi ra, cầm túi tiền đưa cho Tả Thiếu Dương.
“ Thực sự không cần tiền mà, chỉ là chút thảo dược.” Tả Thiếu Dương thấy hơi đau đầu, nha đầu này sao mà bướng thế:
Miêu Bội Lan nói đơn giản:” Tới hiệu thuốc khác khám sẽ mất tiền.”
Nghe giọng điệu dứt khoát này Tả Thiếu Dương hiểu nếu mình không thu tiền, Miêu Bội Lan sẽ đưa đệ đệ tới nhà khác xem bệnh, mẹ Bội Lan ở bên có vẻ sợ nữ nhi cho nên lúng túng không nói gì cả.
Biết cô nương này quật cường, không nhận người khác bố thí ban ơn, Tả Thiếu Dương cười khổ:” Thuốc cho Nhị Tử do ta điều chế, hiệu quả hẳn không tệ, cha ta có quy định trị bệnh hiệu quả mới lấy tiền, chắc cô nương biết?”
Miêu Bội Lan gật đầu, vẫn hỏi câu đó:” Tiền thuốc bao nhiêu?”
“ Tiền thuốc là bảy đồng.” Thật ra nếu là bán cho người khác, số thuốc này là 12 đồng, Tả Thiếu Dương chỉ lấy tiền gốc.
Miêu Bội Lan rất thông minh, chỉ nói:” Thu của người khác bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.”
Không tiện cùng nàng đôi có chuyện này, có tới năm cặp mắt đang nhìn bọn họ, Tả Thiếu Dương thấy Miêu Bội Lan về nhà nhưng chưa bỏ dao chẻ củi xuống, nhớ hôm qua nàng nói một ngày lấy năm gánh củi, nhân cơ hội nói:” Cô nương còn phải lên núi chặt củi phải không? Cho ta đi cùng nhé.”
“ Huynh đi làm cái gì?” Miêu Bội Lan nhíu mày hỏi:
“ Hái ít thuốc chữa mắt cho Nhị Tử.” Tả Thiếu Dương mặt dày lấy lý do khiến nàng không thể từ chối:
Miêu Bội Lan đoán chừng được y chỉ kiếm cớ, mặt thoáng hồng, nói:” Được, vậy thì đi.”
Nói rồi vào nhà bếp lấy ra một cái cuốc nhỏ và cái gùi đưa cho Tả Thiếu Dương.
Nha đầu này thật khó chơi, Tả Thiếu Dương đành gửi lại rương thuốc, cầm lấy gùi và cuốc, sau đó theo nàng rời thôn lên núi. Mai Thôn cách đỉnh núi chỉ vài trăm mét, trong thôn tất nhiên có cây, nhưng không thể chặt được.
Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, một bên là núi cao, một bên là vực thẳm, hết sức nguy hiểm, nhưng phong cảnh không gì chê trách được, tuyết trắng, thông xanh, thấp thoáng những gốc mai nở rộ làm khung cảnh thêm rực rỡ muôn màu.
Miêu Bội Lan như mọi khi chỉ lầm lũi bước đi, không nói gì cả, Tả Thiếu Dương đi chậm hơn theo sau, mặc dù có cái lợi là thoải mái ngửi hương thơm cơ thể nàng do gió đưa tới. Hơn nữa trải qua chuyện đêm qua ánh mắt nhìn Miêu Bội Lan không khỏi thêm vài phần xấu xa, cứ chăm chú vào ặp mông nhỏ tròn trịa đong đưa trước mặt, có điều lúc đầu là thế, khi Miêu Bội Lan đi hơi nhanh, làm y vất vả bám theo bắt đầu thở dốc thì chỉ còn ý nghĩ tìm cách hãm bớt tốc độ của nàng lại, sức đâu để mà lòng hươu dạ vượn nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo