Ba bốn nha hoàn nhào tới giữ lấy thiếu phụ đang kêu gào đòi con, Tả Thiếu Dương kệ nàng ta lên cơn điên dại, cởi cúc cổ áo thít chặt cổ đứa bé ra, kéo vạt áo sang hai bên. Dúng là chết người mà, đứa bé vốn yếu, khó thở, lại cho nó ăn mặc chật ních như bó giò thế này không phải hại nó à, y đang định mắng thì chợt phát hiện một thứ:” Phải thế này mới ... Ấy, cái gì thế này?”

Đứa bé có mấy nốt chấm màu tim tím, đưa tay quệt thử, không đi chứng tỏ không phải là vết bẩn, lòng máy động, Tả Thiếu Dương lấy cái miếng đè lưỡi trong rương ra, cậy miệng đứa bé xem, ở trong khoang miệng, phần má trong cũng thấy mấy cái nốt nhỏ tương tự.

Nhìn thấy mấy cái nốt này, Tả Thiếu Dương thấy thông suốt hết cả rồi.

Đây là bệnh sởi.

Nói cách khác thằng bé này bị sởi làm sốt cao viêm phổi cho nên mới co giật.

Bệnh sởi là bệnh mang tính lây truyền phổ biến nhất của nhi khoa, thời gian đầu rất giống cảm, sốt cao, ho, chảy nước mắt, thiếu phụ này ôm con khư khư cho nên cả Nghê đại phu cũng không được khám kỹ mới coi là cảm sốt cho thuốc thông qua bắt mạch.

Sởi hay ma chân là do dương độc, cách trị bệnh cần mát không chịu nhiệt, mà Nghê đại phu cho uống Ma hạnh thạch cam thang cũng có thể trị ma chẩn, nhưng mà phàm việc gì cũng không thể quá cực đoan, mát lạnh quá mức khiến độc nhiệt bên trong bế tắc sinh biến. Tình huống tương tự với Lý Đại Nương, khi ma chẩn phát bệnh liền dùng loại thuốc mát mạnh, thêm vào Tử Tuyết Hoàn của mình, mát quá mức làm nhiệt độc bị ép vào trong. Đương nhiên khi đó không dùng Tử Tuyết Hoàn giảm sốt tỉnh lại thì sợ đứa bé đã không còn, nhưng cũng là căn nguyên làm bệnh nặng hơn.

Bây giờ nốt ma chẩn của đứa bé màu hoa hồng dần chuyển tím, chính là do chẩn độc không thể tiết ra ngoài, ôn tà bế tắc ở biểu bì mà ra.

Do đứa bé này bị ma chẩn kết hợp viêm phổi trẻ em sinh ra sốt cao không ngừng, nhiệt trong cơ thể không thể tản ra ngoài, nhiệt quá mức gây ra co giật. Độc nhiệt nhập vào máu, truyền ngược lên màng tim, khiến đứa bé mê man. Mà đứa bé này lại được nuông chiều quá mức, thể chất vốn kém, không thể bài độc, cho nên hợp với viêm phổi gây ra hô hấp khó khăn.

Cứ thế không tìm ra nguồn gốc bệnh nên nó mới tái phát liên hồi, càng lúc càng nặng.

Đứa bé từ đầu tới giờ được dùng chăn tơ cực dầy quấn chặt, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng che hết, chỉ hở mỗi mắt mũi ra ngoài. Ma chẩn bắt đầu từ sau tai, sau đó lan tới các chỗ khác. Khi đó Tả Thiếu Dương đã muốn cởi áo đứa bé ra kiểm tra, nhưng thiếu phụ kia dứt khoát không chịu, có điều y cũng chưa bao giờ nghĩ tới sởi, căn bệnh tuyệt tích thời hiện đại, nếu không kiên trì đòi kiểm tra thì đã phát hiện ra rồi.

Có phát hiện trọng đại này, Tả Thiếu Dương phấn chấn hẳn lên. Xã hội hiện đại do tiêm phòng sởi từ khi sinh ra cho nên gần như không bóng dáng bệnh này nữa, Tả Thiếu Dương học tập cũng không chú ý tới cách chữa trị loại bệnh sắp chìm vào quên lãng này. Nhất thời không biết phải trị ra sao, quyết định xem ý kiến cha mình thế nào đã hẵng nói, dù sao kinh nghiệm cha mình không xem thường được, chỉ mấy nốt nói:” Cha, cha xem đây là cái gì?”

Tả Quý đứng dậy đi tới, quả nhiên là người có kinh nghiệm nhìn một cái đã phát ra tiếng "í" nho nhỏ, cúi đầu xem kỹ, không kìm được người run lên, trầm giọng nói:" Đưa đứa bé cho ta."

Giả tài chủ thấy giọng ông rất nghiêm trọng, không dám hỏi han gì mà vội đưa đứa bé cho ông, Tả Quý cởi hẳn áo đứa bé ra kiểm tra, sau đó dùng đè lưỡi nạy miệng nó, xem xét kỹ càng, khẳng định chắc nịch:” Là ma chẩn!”

Giả tài chủ hỏi lại:” Ma chẩn ạ?”

“ Đúng” Dù thời nào thì bệnh sởi cũng là bệnh thường thấy ở trẻ con nên đa phần y giả biết trị liệu, Tả Quý xem kỹ gật gù, lần này tự tin lắm, ung dung nói: “ Đó là ma chẩn, chẩn độc hãm vào người, phế phổi bế ngạt, đờm nhiệt nhiễu tâm, gây ra nguy chứng. Ắt phải thấu chẩn độc, khai thông phổi bế.”

Tả Quý lớn tiếng bảo lấy giấy bút, Giả tài chủ không hiểu gì, thấy thần sắc cha con họ thì chừng như tìm ra nguồn bệnh rồi, mau chóng thúc giục nha hoàn, cả bàn giấy mực bút đưa tới tận nơi, ông ung dung kê đơn đưa cho Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương nhận lấy xem nhanh, không nhận ra đơn thuốc này, chắc là phương thuốc kinh nghiệm của cha y, liền dựa vào thành phần của nó mà phân tích, cha dùng khương hoạt và ma hoàng, đây là bệnh do dương độc, không thể dùng thứ thuốc nhiệt, cha lại đi trái quy tắc, dám dùng thuốc thế này ắt phải chứng thực là hữu hiệu qua thực tế.

Xem tiếp phía sau còn tang diệp, bạc hà, ngưu bàng tử, đạm đậu thị, cát căn đều là thứ thuốc mát giúp tản nhiệt, liều lượng dùng cao nhất, còn có chiết bối mẫu, thiên trúc dùng hóa đờm, giảm ho.

Đơn thuốc này dùng rất đúng bệnh, nghĩ một chút Tả Thiếu Dương quyết định thêm cương tàm, câu đằng và xương bồ để trị hôn mê và co giật, còn phối hợp với thuốc của cha tăng thêm tác dụng hóa đờm, bốc thuốc xong còn cho cả liên tâm vào để an thần.

Tả Thiếu Dương không sợ nhiều thuốc làm xung đột hay loạn, vì y nắm được thành phần rõ ràng từng thứ thuốc, điều này y hơn hẳn y giả xưa.

Có điều Tả Thiếu Dương chỉ là vua lý thuyết, dù cân nhắc kỹ càng thuốc không có vấn đề, song lòng vẫn chưa yên, còn Tả Quý thì sau khi biết nguồn bệnh ở đâu thì cực kỳ tự tin, thấy con mình mặt nơm nớp lo sợ thì vuốt râu cười:” Không hề gì, về ngủ đi, mai sốt giảm rồi sẽ khỏe thôi.”

Nói xong làm ra phong phạm cao nhân, chắp tay sau lưng, đủng đỉnh về phòng.

Giả tài chủ thấy bộ dạng như khống chế càn khôn trong tay của Tả Quý cũng yên tâm hẳn, nói với Tả Thiếu Dương:” Tiểu lang trung, cậu về nghỉ đi, bên này có nha hoàn và bà tử chiếu cố, có vấn đề gì sẽ gọi ngay.”

Tả Thiếu Dương gật đầu, sờ trán đứa bé lần nữa, vừa mới dùng thuốc, cái này gọi là bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tằm nhả tơ, cho nên sao có thể nhanh như thế, thuốc uống rồi, chỉ có thể đợi thôi.

0.46305 sec| 2401.461 kb