Hai cha con Tả Quý tới nhà Giả tài chủ, tường gạch xanh rất cao, gấp rưỡi người trưởng thành, bên trong rộng rãi, phân chia tiền viện hậu viện, đông tây sương phòng rõ ràng. Nhà làm bằng gỗ, hai tầng, tuy không có ngói lưu ly, cột gỗ trạm trổ sơn son đỏ lộng lẫy như ở trong thành, nhưng nội thất bên trong thực sự không hề kém, có tranh chữ đồ cổ, rất khí phải.
Tiệc rượu đã được bày biện rồi, một cái bàn gỗ lớn thịt thà nhìn tới hoa mắt, phòng chỉ có Giả tài chủ, lão trượng chống gậy là cha ông ta, hai cha con Tả Quý, có bốn nha hoàn hầu hạ, đều là tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, nhanh nhẹn khéo léo.
Cơm trắng, tất nhiên rồi, còn là gạo loại ngon, hải vị thì vì trong núi nên không có chứ sơn hào không thiếu thứ gì, phải tới bốn năm loại thịt khác nhau, đù xào nấu ninh rán, nhìn thôi đã ứa nước miếng.
Không biết cha mình thế nào chứ, Tả Thiếu Dương phải vắt vả lắm mới không dùng hai tay xé đùi gà vàng ruộm kia, trời ạ, không biết tới ngày tháng nào mới có được bữa ăn thứ hai thế này mà còn phải ăn thong thả từ tốn.
Qua vài tuần rượu, Giả tài chủ mới nói:” Hôm nay mời hai vị tới đây là có hai ý, một là thay toàn bộ già trẻ trong thôn cảm tạ hai vị không ngại gian khổ đầu năm tới thôn chẩn bệnh. Còn ý thứ hai là cảm tạ tiểu lang trung đêm qua cứu tiểu nhi một mạng, ơn cứu mạng cả đời không quên.”
Tả Quý ngạc nhiên lắm, nhìn qua thấy nhi tử cũng chả hiểu thế nào liền hỏi:” Tiểu nhi hôm qua ở trong thành, không hề tới quý thôn, làm sao cứu được lệnh lang?”
“ Chuyện là thế này, tiểu nhi đêm hôm qua lần nữa sốt cao, co giật, may mà hôm trước tiểu lang trung có cho bỉ nhân hai viên dược hoàn cấp cứu, bỉ nhân cho tiểu nhi dùng, quả nhiên nhiệt giảm, co giật cũng ngừng.” Giả tài chủ nâng chén rượu lên:” Lúc tiểu lang trung đưa thuốc cho bỉ nhân, bỉ nhân còn thấy tiểu nhi bệnh đã khỏi, thế này hơi lo xa quá mức, ngại tiểu lang trung nhiệt tình nên mới nhận lấy, không ngờ tới đêm dùng tới, nếu không ... Ài, cũng là cái số tiểu nhi gặp được hai vị quý nhân tương trợ nên mới gặp dữ hóa lành, nào, bỉ nhân mới hai vị chén này, bày tỏ lòng cảm kích.”
Cha con Tả Quý nghe vậy đều kêu may mắn, khiêm tốn vài câu rồi cạn chén rượu.
Giả tài chủ uống cạn xong, vỗ đùi có phần giận dữ:” Bỉ nhân vốn tưởng rằng Nghê đại phu y thuật cao minh, trước kia người nhà có bệnh đều tới tìm ông ta, tuy thuốc men đắt đỏ, song thuốc vào là khỏi, có điều toàn là bệnh nhỏ, không ngờ vừa gặp phải bệnh nặng là không thể trông cậy vào ông ta nữa rồi. Thế mà còn đảm bảo bệnh đã khỏi hẳn, nếu không có tiểu lang trung dự kiến trước, tiểu nhi đã hỏng trong tay Huệ Dân đường. Hừ, sau này bỉ nhân chỉ tới Quý Chi đường trị bệnh, còn nhắc nhở người trong thôn không tới chỗ chỉ ăn to nói lớn, trị bệnh chết người đó nữa.”
Tả Quý chỉ cười nhẹ không bình phẩm gì, ông ta không muốn bỏ đá xuống giếng, cũng hiểu không có lang trung nào là vạn năng, chữa khỏi trăm người nhưng chỉ cần làm chết một người là bị phủ nhận hết sạch. Đừng nghe lúc này Giả tài chủ khen ngợi mình, nếu ngày nào đó không trị được bệnh, thì người bị chửi cũng là mình.
Giả tài chủ chửi một phen thống khoái xong, lại sai nha hoàn rót đầy rượu, nói:” Tả lang trung, bệnh này của tiểu nhi là nhờ quý đường trị cho, nên bỉ nhân muốn mời ngài xem bệnh cho tiểu nhi lần nữa, nhất định trừ tận gốc, tới khi đó, bỉ nhân hậu tạ.”
Tả Quý vội xua tay:” Vạn vạn lần không thể, trước đó Tả lão gia thưởng tiền chữa bệnh đã quá nhiều, lão hủ xem bệnh trị tận gốc cho lệnh lang là đương nhiên, không thể nhận thêm nữa.”
Giả tài chủ mừng lắm, ông ta để lại quản gia kiên trì mới cha con Tả Quý tới nhà chiêu đãi, mục đích chủ yếu là để chẩn bệnh cho nhi tử. Vốn tưởng con mình được Nghê đại phu chữa trị dứt bệnh rồi, nào ngờ đêm ba mươi phát bệnh nguy cấp, nếu không nhờ hôm đó tới cảm tạ cha con Tả Quý có được thuốc e mất đứa con này rồi, nghĩ đã thấy sợ, vì lúc đó là nửa đêm, không vào được thành.
Sáng hôm nay thấy nhi tử đã chạy nhảy tung tăng, trong tay còn một viên thuốc cấp cứu, nên quyết định đợi tới mùng hai tới Quý Chi Đường. Không ngờ buổi trưa nghe nói cha con Tả lang trung tới thôn xem bệnh cho một lão phụ nhà điền hộ trong thôn, liền bảo quản gia đợi, tới khi cha con Tả quý khám bệnh xong mời tới nhà uống rượu, mục đích là để họ khám bệnh cho nhi tử thật kỹ. Cho nên Giả tài chủ nghe lời này hết sức cao hứng:" Vậy là Tả lang trung đồng ý trị bệnh cho tiểu nhi rồi?"
" Chuyện này ..." Tả Quý hơi khó xử, nói thật chứ tới tận bây giờ ông còn chưa rõ Giả gia tiểu thiếu gia rốt cuộc là bị bệnh gì, đơn thuốc lần trước do nhi tử kê tới giờ xem ra chỉ trị ngọn không chỉ gốc, mầm bệnh chưa dứt, lấy động tác vuốt râu đánh mắt cho nhi tử:
Tả Thiếu Dương cũng không có chủ ý nào, đơn thuốc lần trước kê nhắm vào cấp kinh phong, chỉ có thể làm giảm sốt và co giật, nhưng nguyên nhân gây bệnh thực sự thì không rõ. Có điều nếu tiếp nhận rồi thì không còn lựa chọn nào khác, khẽ gật đầu.
Tuy nhi tử gật rồi, Tả Quý vẫn chưa yên tâm, ông ta luôn cho rằng lão linh y dạy nhi tử y thuật là thần tiên, ít nhất cũng là dị nhân giang hồ y thuật cao minh, phương thuốc được truyền ắt trị khỏi bệnh. Ai ngờ tới bây giờ bệnh của Lý đại nương tái phát, lại nghe Giả tài chủ nói bệnh nhi tử cũng xuất hiện dấu hiệu không tốt, cả hai đều không trị dứt bệnh. Tả Quý bất giác sinh hoài nghi thân phận lão linh y kia. Nói không chừng là lão già lừa ăn lừa uống, kiếm hai phương thuốc đâu ra dạy nhi tử, đều là loại làm người ta khỏe lại trong nhất thời, không trị được bệnh ... Trong giang hồ đúng là có mấy thủ pháp loại đó.
Dù thế nào thì bây giờ vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt mới được, người ta chiêu đãi ăn uống, chửi mắng Huệ Dân Đường không ra gì, tâng bốc mình lên tận mây xanh như thế, Tả Quý cưỡi hổ khó xuống, đành cắn hàm răng già, gượng cười gật đầu:" Được, đợi ăn cơm xong ta sẽ xem bệnh cho tiểu thiếu gia."
" Tốt quá rồi! Đa tạ Tả lang trung." Giả tài chủ mừng quá nỗi, ông cụ cũng cười toét miệng, liên tục mời cơm, mời rượu:
Bởi vì còn phải sẵn sàng xem bệnh đêm nay cho nên cha con Tả Quý không uống nhiều rượu, hơi lâng lâng là dừng, cơm nước xong, nha hoàn mang trà thơm lên, trò chuyện một hồi đi xem bệnh cho tiểu thiếu gia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo