Bất tỉnh à? Không thể nào, làm gì có chuyện như thế được chứ? Chẳng lẽ có biến cố, chữa trị trúng gió đặc biệt quan trọng ở thời gian đầu, tức là phải chẩn bệnh dùng thuốc chính xác, giảm bớt nguy hại tới mức tối đa, nếu không di chứng về sau càng lớn, sống không bằng chết. Tả Thiếu Dương dứt khoát nói:” Ta lập tức về bảo cha ta, tranh thủ đi ngay bây giờ.”
Miêu Bội Lan vốn không hề hiểu tính nghiêm trọng trong đó, thấy Tả Thiếu Dương mặt biến sắc cũng khẩn trương.
Tả Thiếu Dương chạy như bay về nhà đem chuyện này nói với Tả Quý.
“ Vậy phải nhanh.” Tả Quý nghe xong cũng thất kinh, bệnh nhân do mình tiếp nhận, vậy phải chịu trách nhiệm tới cùng, đương nhiên có chữa khỏi được hay không là chuyện khác, chưa xem bệnh thì chẳng ai có thể khẳng định được. Hơn nữa ông cũng thừa hiểu tính khẩn cấp của bệnh này, chẳng chú ý tới lệ mùng một không khám bệnh, cứu người quan trọng hơn.
Tả Thiếu Dương lấy hòm thuốc, Tả Quý lấy phướn và chuông, nói với Lương thị nếu như bệnh nhân tình hình nguy ngập, rất khả năng ở lại túc trực, mai mới về.
Lương thị dặn cha con họ cẩn thận, Tả Thiếu Dương cũng nhờ mẹ mình làm thức ăn cho Bi Vàng, hai cha con cấp tấp lên đường, tới thẳng tây thành.
Đi tới cổng thành, thấy một nữ tử đứng thấp thỏm đợi ở một bên cổng thành, chốc lại nhìn đoàn người đi ra, chính là Miêu Bội Lan, thấy bọn họ liền đi nhanh tới.
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên nhìn nàng:” Bội Lan cô nương ở đây làm gì thế?”
Miêu Bội Lan chào Tả Quý, ông chỉ “ừm” một cái đáp lại, thái độ khá hời hợt thậm chí chẳng nhìn nàng một cái chính diện, cơ mà không để trong lòng, người ta là trưởng bối, lại còn là người có học, nàng chỉ là thôn nữ thô kệch, chênh lệch rất xa. Trong Mai Thôn có một lão giả từng được đi học, tuy không có chút công danh gì, nhưng biết nhiều chữ của thánh nhân, tới Giả tài chủ gặp còn phải cung kính. Nàng quay sang trả lời Tả Thiếu Dương:” Ta cùng cha con huynh về thôn.”
“ Vậy củi thì sao?” Tả Thiếu Dương hỏi:
“ Nhờ người quen bán hộ. Đi thôi.” Miêu Bội Lan cũng là cô gái nhanh nhẹn, nói là làm ngay không rườm lời:” Huynh đưa rương thuốc cho ta cầm cho.”
“ Không cần, ta tự mang được.” Tả Thiếu Dương cũng có sĩ diện của nam nhân chứ, sao đồng ý được:
Miêu Bội Lan chẳng tranh cãi với y, lấy rương thuốc trên lưng Tả Thiếu Dương xuống, đeo lên lưng, đi như bay rời thành. Tả Thiếu Dương hơi xấu hổ, nhưng hiểu nàng khỏe hơn mình nhiều, hơn nữa rương thuốc nặng, còn phải leo núi, sẽ ảnh hưởng tới tốc độ, hiện giờ thời gian là quan trọng, Miêu Bội Lan chắc cũng nghĩ thế nên mới bỏ việc bán củi tới đây đi với y, thực sự là cô nương nhiệt tâm tốt bụng tốt. Tả Thiếu Dương nhận lấy phướn và chuông từ cha, đi theo.
Miêu Bội Lan đeo rương thuốc nặng trình trịch mà đi còn nhanh hơn cha con Tả Quý, hai bọn họ đều thở dốc cả rồi, thi thoảng còn phải dừng lại nghỉ.
Thiên Nhận Sơn không cao lắm, nhưng vách đá cheo leo dựng đứng, ngọn này nối tiếp ngọn kia, nên phải lên dốc và xuống dốc liên hồi. Một trận tuyết hôm qua làm toàn bộ núi rừng khoác lên một lớp áo lông trắng lộng lẫy, cảnh đẹp vô ngần tựa tiên giới, thế nhưng đường băng tuyết càng khó đi, đến trưa nắng lên, băng tan một phần, lạnh chỉ là một phần nhỏ khó khăn, tuyết tan ra hòa với đất thành bùn, con đường trở nên sình lầy dính nhớp, bước đi gian nan vô cùng, đâm ra chẳng còn ai hứng thú với thắng cảnh nhân gian trước mắt.
Tả Quý mặc dù có tuổi sức yếu nhưng vẫn dẻo dai, hơn nữa bao năm lên núi hái thuốc nên quen rồi, biết làm sao đi nhanh lại không bị trượt ngã. Nhưng Tả Thiếu Dương từ nhỏ tới lớn sống ở thành phố, mấy khi gặp phải con đường này, lần trước cùng tỷ tỷ lên núi hái thuốc, Hồi Hương chiếu cố y ốm dậy, đi thong thả không sao, giờ đi gấp, nên dù trai tráng vẫn tụt xuống vị trí số ba, lại còn liên tiếp trượt ngã.
Miêu Bội Lan phải đi chậm lại thi thoảng y sắp ngã thì giữ lấy, thế nhưng không cải thiện tình hình là bao, Tả Thiếu Dương đi chật vật, tốc độ giảm xuống đáng kể. Miêu Bội Lan lại chẳng thể nắm tay y dắt đi được, nhìn thấy ở ruộng bên cạnh có không ít rơm khô, lấy một nắm, vừa đi vừa bện hai cái thừng cỏ, xong rồi bảo Tả Thiếu Dương dừng lại, ngồi xuống lấy thừng buộc quanh hai cái giày.
Tả Thiếu Dương không biết nàng làm thế vì cái gì, đi mấy bước sung sướng reo lên:” Ồ, cách này hay quá, không bị trượt nữa rồi.”
Dùng hai sợi thừng cỏ buộc giày, tốc độ của ba người tăng lên đáng kể, không nghỉ thêm lần nào nữa, tới thẳng Mai thôn, chỉ mất nửa canh giờ, nhanh gấp đôi lần trước cha con Tả Thiếu Dương tới đây.
Chống tay vào đầu gối, đứng ở cửa thôn, Tả Thiếu Dương vừa thở vừa nói:” May nhờ có Bội Lan cô nương ..”
Miêu Bội Lan lau mồ hôi trên trán mỉm cười, hàm răng trắng đều đặn nở trên khuôn mặt làm người nhìn thấy như tiếp thêm sức mạnh, nàng dẫn đầu đi vào thôn, dẫn đường hai cha con họ tới thẳng nhà Lý đại nương. Đi qua gốc đào cổ thụ giữa thôn, tụ tập rất đông người, già trẻ lớn nhỏ đều có, tổ chức mấy trò chơi đón Tết, không khí rộn ràng, thoáng nhìn cũng nhận ra nam tử rất ít, đặc biệt nam tử trẻ.
Lần trước cha con Tả Quý tới đây để lại ấn tượng rất tốt, không ít người nhận ra bọn họ, đi tới chào hỏi.
Nhà của Lý đại nương to hơn hẳn nhà Miêu Bội Lan, tường bao cũng tử tế hơn, chia gian trong gian ngoài, bàn đá giàn nho, sân nhỏ, nhưng bây giờ đều gần như bỏ hoang cho cỏ dại mọc khắp nơi, cho thấy trước kia nó từng khá giả, bây giờ thì sập xệ nhiều rồi, nhìn quanh nhà chẳng có gà qué gì, chỉ có tường và nhà.
Miêu Bội Lan đứng ở cửa gọi:” Lý đại ca, Tả lang trung tới xem bệnh cho Lý đại nương này.”
Cửa tức thì bật mở, Lý Đại Tráng chạy ra, mặt vui sướng không kiềm được:” Tả lang trung, ngài tới ư? Quá tốt, mời, mời vào.”
Tả Quý thở hổn hển vào nhà, thấy Lý đại nương đắp cái chăn đơn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, bên cạnh là mấy hán tử và phụ nhân hoặc đứng hoặc ngồi vẻ mặt lo âu, thiếu phụ cãi nhau với bà bà đang quỳ trong góc nhà, mặt lem nhem bẩn thỉu, hai mắt sưng húp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo